Lâm Tố Mỹ đang ngồi trong thư viện đọc một bộ tiểu thuyết hoàn toàn bằng tiếng Anh. Cô ngồi ở vị trí sát cửa sổ, ánh nắng dịu nhẹ rọi xuống, đậu trên mặt và trên người cô, khiến cô trở nên sinh động rực rỡ. Tư thế ngồi của cô không quy củ, rất tùy ý, mái tóc dài xõa sau lưng, từ sườn mặt mới có thể nhìn ra chiếc cổ dài trắng nõn như ngọc, phối hợp với vẻ mặt chuyên chú không bận tâm đến bất cứ chuyện phiền não nào của cô, trong vẻ lạnh lùng lại có nét dịu dàng nhẹ nhàng chỉ con gái mới có.
Trong thư viện đã có rất nhiều chàng trai đặt ánh mắt lên người cô. Còn cô tựa như không phát hiện ra, tất cả tâm tư đều đặt vào cuốn sách.
Hoặc giả thực ra không phải cô không nhận ra những ánh mắt chú ý đó, chỉ là cô đã quen nên cảm thấy bình thường, vì vậy không cần phân tán tâm tư vào chuyện đó.
Lúc có gió thổi đến, tóc cô khẽ bay phất phơ, quét qua gò má, nếu ánh dương vẫn sáng rọi thì có thể nhìn thấy chút bóng nho nhỏ mà những sợi tóc cô để lại. Lúc thế này, cô sẽ vươn tay, vén tóc ra sau tai. Cô sẽ không biết có bao nhiêu người muốn làm động tác này thay bàn tay cô.
Cô mặc không nổi bật, song quần áo vô cùng hợp với người. Mà cô cũng không lén đi quấn tóc để tạo ra mái tóc xoăn thời thượng giống một vài cô gái khác. Nhưng cách ăn vận và tư thái tùy ý của cô lại khiến người ta có cảm giác từ tận đáy lòng rằng nên là như thế, đây chính là tư thái hoàn hảo nhất.
Đó là kết quả từ sự thiết kế tỉ mỉ tận tâm của họa sĩ, mỗi một điểm mỗi một chấm đều đẹp vừa đúng, thêm một nét thì thừa, bớt một nét thì thiếu.
Thế là chẳng bao lâu sau đã có một vài lời truyền ra rằng trong thư viện thường có một nữ thần xuất hiện. Vì tin đồn đó, một vài chàng trai thấy chán còn thật sự chạy đến thư viện ngắm nhìn.
Lâm Tố Mỹ không hề biết mình đã bị đồn thành nữ thần thư viện.
Mục đích đọc cuốn sách nguyên văn của cô vẫn vô cùng rõ ràng, chính là để học hỏi, hoặc là nói để làm quen với cách dùng từ, cách đặt câu của người khác rồi sửa đổi một vài thói quen nhỏ. Câu nói “bể học mênh mông” đặt ở đâu cũng đều hợp lý cả.
Tô Uyển thậm thụt đi qua, khẽ vỗ vai Lâm Tố Mỹ một cái. Kết quả là Lâm Tố Mỹ không hề lộ ra vẻ kinh ngạc, điều này khiến Tô Uyển hơi thất vọng: “Sao chị chẳng có phản ứng gì vậy?”.
Lâm Tố Mỹ quay người qua, nháy mắt với Tô Uyển: “Em nói đi, em muốn nghe lời nói thật hay nói dối?”.
Tô Uyển vỗ ngực, luôn cảm thấy Lâm Tố Mỹ càng ngắm càng đẹp, khí chất khắp người hoàn toàn khác hẳn. Tuy trước đây cô cũng cảm thấy đẹp nhưng đó chỉ là cảm nhận sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Tố Mỹ. Còn bây giờ, chỉ nhìn thấy bóng lưng Lâm Tố Mỹ từ xa thì đã có thể thầm phán đoán ra được đây chắc chắn là một người đẹp.
“Đừng nhìn em như thế, nếu em là đàn ông, không yêu chị chết đi sống lại thì không được ấy chứ. Chị muốn để em nghe lời nói thật thì em sẽ nghe lời nói thật, muốn nói dối thì em sẽ nghe lời nói dối, bây giờ em đang là thư sinh sa ngã bị mỹ nhân mê hoặc.”
“Lại nói nhăng nói cuội.”
“Nói dối, em muốn nghe lời nói dối.”
Lâm Tố Mỹ ho một tiếng: “Thế thì là con người chị từ lúc sinh ra đã có thể kháng cự bất cứ chuyện gì, núi có đè đầu mặt cũng không biến sắc, cho nên màn dọa cỏn con này của em sao chị có thể bận lòng chứ?”.
Tô Uyển dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Lâm Tố Mỹ: “Thế lời nói thật thì sao, lời nói thật là gì?”.
Lâm Tố Mỹ thở dài sâu kín: “Hồi nãy chị thấy em ở ngoài cửa sổ rồi, đoán là em đến tìm chị”.
Câu đố sở dĩ là câu đố vì có sự thú vị lúc vẫn còn ẩn số, đáp án vừa được công bố, thoáng chốc từ cảnh trăng mờ ảo trong nước biến thành một ao sen cành lá úa tàn, trơ trọi, hoang liêu.
Tô Uyển trừng Lâm Tố Mỹ một lúc: “Chị thật đáng ghét”.
Chuyện Lâm Tố Mỹ thích chạy đến thư viện đã không phải là bí mật gì nữa. Ban đầu mọi người còn tưởng rằng cô thật sự siêng năng, sau đó tình cờ bắt gặp mới biết cô đang tự học tiếng Anh. Những người mỉa mai không ít, nhưng với hành vi kiên định như thế của Lâm Tố Mỹ, không ít người cũng bội phục trong lòng.
Bởi vì không ít cô gái sau khi vào đại học, tâm tư ít nhiều đều dao động, những người bận chuyện yêu đương không phải số ít nữa. Còn Lâm Tố Mỹ, chỉ dựa vào khuôn mặt này thôi, nói không khoa trương chút nào, chỉ cần bản thân cô muốn thì sẽ có rất nhiều đàn ông quỳ rạp dưới váy cô.
Tô Uyển không nghĩ nhiều được như vậy, cô chỉ biết, chỉ cần không phải đi học thì cứ đến thư viện tìm Lâm Tố Mỹ, phần lớn đều có thể tìm được.
“Đến tìm chị làm gì thế?” Lâm Tố Mỹ đặt sách xuống, ngón tay khẽ chọc chọc mặt bàn.
Tô Uyển vờ như rất tức giận: “Ầy, em coi chị như bạn tốt, còn chị thì đến sinh nhật em còn chẳng nhớ, bây giờ em tức giận lắm đấy”.
Lâm Tố Mỹ không nhịn được cười: “Ai nói chị quên hả, tội danh này chị không gánh nổi đâu”.
“Ồ, chị nhớ à?” Tô Uyển rõ ràng không tin.
“Đúng đó, chị còn chuẩn bị quà cho em rồi, đặt trên giường của em đấy.”
“Lừa gạt… trên giường em làm gì có đồ gì.”
“Chăn che mất rồi.”
Tô Uyển rõ ràng không tin, rồi lại hơi chờ mong: “Nếu chị lừa em, em không tha cho chị đâu”.
“Cho nên em đến tìm chị đòi quà hả?”
Đương nhiên không phải. Sinh nhật mình, Tô Uyển muốn mời mấy người bạn cùng phòng đi ăn cơm. Mọi người qua lại ra tình cảm nhờ mối quan hệ bạn cùng phòng, đừng thấy chỉ là sống cùng nhau thôi, phải sống cùng nhau lâu như thế, có thể coi như quan hệ rất thân thiết rồi.
Chuyện này khiến Lâm Tố Mỹ thoáng kinh ngạc: “Chị còn tưởng em muốn trải qua thế giới hai người với ai đó nữa…”.
Tô Uyển vỗ Lâm Tố Mỹ một cái, không cho Lâm Tố Mỹ nói ra, đôi mắt trợn trừng: “Vẫn chưa… xác định quan hệ”.
Đôi mắt Tô Uyển sáng long lanh, sắc mặt đỏ bừng, dáng vẻ này trông không giống sẽ không đồng ý. Thực ra trái tim cô nàng đã bay đến chỗ người ta rồi, chỉ là bị sự thận trọng dè dặt của con gái ép bức yêu cầu có một khoảng thời gian để suy nghĩ mà thôi.
“Thế thì là sắp xác định quan hệ.”
“Chị đáng ghét. Chị cũng mau về kí túc đi, tụi mình cùng ra ngoài ăn cơm. Em về phòng trước xem quà của chị có đó không, nếu không có em nhất định sẽ dạy dỗ chị một bài nhớ đời.”
Tô Uyển đứng dậy, chạy biến đi.
Lâm Tố Mỹ lắc đầu, chỉ cảm thấy Tô Uyển hoạt bát đến mức đáng yêu.
……
Việc tập thể mọi người trong phòng xuất phát ra ngoài trường ăn cơm rất ít gặp ở phòng họ. Sau khi tan lớp, phần lớn thời gian Lâm Tố Mỹ sẽ đến thư viện, lúc ăn cơm thì hầu hết đều đi cùng Tô Uyển, thi thoảng sẽ đi cùng Thư Ngôn và Thẩm Thanh, còn với Nhiễm Yến và Chu Thanh Vũ thì cô rất ít khi đi cùng.
Nhưng Lâm Tố Mỹ cũng có thể cảm nhận được bầu không khi vi diệu trong phòng. Thái độ của mọi người với Tô Uyển khá tốt, có lẽ bởi tính cách Tô Uyển cởi mở, không phải kiểu người tâm tư kín đáo khó dò.
Nhiễm Yến và Chu Thanh Vũ thì căn bản như hình với bóng, quan hệ cực kì tốt. Đây có lẽ là do ấn tượng đầu tiên mang lại. Ngay từ đầu Lâm Tố Mỹ còn tưởng hai người họ đã quen nhau từ trước, sau đó mới biết thực ra họ chỉ vừa quen nhau lúc nhập học mà thôi, thế mà quan hệ đã thân thiết đến như vậy rồi.
Còn hai người Thư Ngôn và Thẩm Thanh, tuy cùng lên lớp cùng tan học nhưng Lâm Tố Mỹ luôn cảm thấy quan hệ giữa họ không tốt như bề ngoài, cũng chỉ là mối quan hệ vì tính cách coi như hòa hợp nên tìm được một người đồng hành.
Lâm Tố Mỹ về đến kí túc, Tô Uyển đã hớn hở đến ôm cô: “Có quà thật luôn, a a a, Tiểu Mỹ, em yêu chị chết mất”.
“Ặc… Em cũng có thể gọi chị như thế à?”
“Anh trai chị có thể gọi chị như thế, tại sao em không thể?”
Lâm Tố Mỹ gí trán cô nàng: “Bởi vì em nhỏ hơn chị”.
“Em cứ muốn gọi chị như thế đấy, Tiểu Mỹ Tiểu Mỹ Tiểu Mỹ…”
Lâm Tố Mỹ đỡ trán, trông đầy đau khổ. Còn Tô Uyển thì cười ha hả.
Lâm Tố Mỹ cũng thở phào một hơi. Cô tặng quà nhưng những người khác trong phòng không tặng, chuyện này ít nhiều hơi lúng túng. Sau khi thấy Tô Uyển không nhắc đến chuyện này, cô cũng chuyển sang đề tài khác một cách rất tự nhiên.
……
Dưới sự huy động mãnh liệt của Tô Uyển, một phòng sáu người cuối cùng cũng có lần đầu tiên ăn cơm cùng nhau.
Nơi mọi người đến cũng khá gần, chính là một quán cơm không xa ở ngoài trường. Cân nhắc đến việc khẩu vị của mọi người khác nhau, họ không lựa chọn đi ăn súp cay hay lẩu mà chọn ăn món bình thường. Song chuyện này cũng coi như hiếm có rồi, so với các món nấu trong nồi lớn, cấp bậc của các món này không biết đã cao hơn bao nhiêu.
Hôm nay sinh nhật Tô Uyển, những người khác đều vô cùng khách khí không chủ động gọi món mà để Tô Uyển tự gọi.
Lâm Tố Mỹ nhìn dáng vẻ tích cực phấn khởi của Tô Uyển, đột nhiên cảm thấy chuyện tổ chức sinh nhật không công bằng lắm với nhân vật chính, rõ ràng sinh nhật mình thì nên vui vẻ, ấy vậy mà còn phải tốn nhiều tiền mời khách như thế.
Lâm Tố Mỹ đương nhiên sẽ không đề cập đến suy nghĩ chủ động mời bữa cơm này. Nếu cô thật sự nhắc đến thì mới đắc tội hết tất cả mọi người trong phòng.
Tô Uyển gọi món, rồi lại đưa thực đơn cho họ, yêu cầu mỗi người phải gọi một món, đó là yêu cầu bắt buộc.
Thế là mỗi người đều gọi một món, cuối cùng Tô Uyển lại thêm một món mặn và một món canh, chuyện gọi món cũng coi như đã hoàn thành.
“Hôm nay là sinh nhật em, mẹ em còn bắt em về nhà vì cảm thấy tuổi mười tám này rất đặc biệt, nhưng em cương quyết muốn ở lại trường, bởi vì em muốn trải qua ngày đặc biệt này cùng với những người bạn cùng phòng thân yêu nhất của em.” Tô Uyển cười hì hì nói.
Bây giờ mới tròn mười tám tuổi, Tô Uyển thật sự hơi nhỏ tuổi, đi học cũng khá sớm.
Lòng Lâm Tố Mỹ khẽ xao động, hình như cô hơi hiểu được gì đó, mà lại không quá xác định được.
Phục vụ mau chóng bưng thức ăn lên, có lẽ vì khách không quá nhiều. Xét cho cùng, một bàn ăn thế này cũng tốn không ít tiền.
Tô Uyển bảo phục vụ mang thêm mấy chai rượu lên, họ phải uống rượu chúc mừng.
Tô Uyển hít một hơi thật sâu: “Cho dù các chị nghĩ thế nào thì em vẫn cảm thấy chúng ta từ trời nam biển bắc tụ hội với nhau, còn trở thành bạn cùng phòng, đây thật sự là một chuyện vô cùng khó có được, cũng chính là duyên phận trong truyền thuyết. Em hy vọng chúng ta sẽ trân trọng duyên phận này, bình thường cho dù gặp phải chuyện gì cũng đều sẽ thông cảm cho đối phương, đừng ghi nhớ trong lòng. Là bạn cùng phòng phải sống cùng nhau bốn năm đấy, đây nhất định là kí ức vô cùng đẹp đẽ khó quên”.
Tô Uyển nói mãi rồi mắt hoe đỏ. Cô thật sự cảm thấy rất khó có được, cô không biết người khác nghĩ thế nào, nhưng cô cảm thấy rất khó có được, thế nên phải quý trọng. Cô cố gắng đấu tranh với người nhà thì mới có được cơ hội sống tại trường.
Lâm Tố Mỹ ngồi bên phải Tô Uyển, lúc này cô vươn tay trái ra, khẽ nắm lấy tay Tô Uyển.
Cô bé này…
Lâm Tố Mỹ thầm thở dài. Chỉ là có những lúc Tô Uyển không nghĩ quá nhiều, nhưng điều đó không có nghĩa là Tô Uyển ngốc. Không phải cô không hiểu về bầu không khí vi diệu trong phòng, thế nên mượn cơ hội vào dịp sinh nhật mình làm người hòa giải, hy vọng mọi người đều hòa hợp, ít nhất thì không có ác ý với nhau.
Mà sự vi diệu đó thực ra chỉ tồn tại giữa Lâm Tố Mỹ và hai người Nhiễm Yến, Chu Thanh Vũ mà thôi.
Lâm Tố Mỹ nghe Tô Uyển nói, đột nhiên nhớ tới lời Tạ Trường Bình từng nói.
Tạ Trường Bình nói học đại học rồi, sẽ quen được những người bạn khác.
Thật sự sẽ quen được những người bạn khác.
Tô Uyển được Lâm Tố Mỹ nắm tay như thế, thoáng sững ra, rồi cô dứt khoát liều, rót rượu cho mọi người. “Em cảm thấy phòng mình ấy mà, mọi người cũng không có mâu thuẫn gì, mà có lẽ có mâu thuẫn nhưng em ngốc nghếch nên không nhìn ra. Thế này đi, chúng ta cùng uống một chén rượu, trước đó dù đã xảy ra chuyện gì, từng có mâu thuẫn gì, tất cả đều tan thành mây khói, sau đó chúng ta tiếp tục làm những người bạn cùng phòng tốt của nhau.”
Mọi người nhìn nhau, bầu không khí nhất thời hơi là lạ.
Tô Uyển nâng cốc trước tiên, đứng dậy, đưa cốc ra giữa. Lâm Tố Mỹ thở dài, cầm cốc lên, phối hợp cụng với cốc của Tô Uyển. Sau đó là Thư Ngôn, Thẩm Thanh. Bấy giờ Nhiễm Yến đờ ra, Chu Thanh Vũ cũng ngẩn ra nhưng cũng phối hợp nâng cốc, Nhiễm Yến đương nhiên cũng làm theo Chu Thanh Vũ.
Tô Uyển cực kì vui vẻ, uống một hơi cạn sạch cốc rượu.
Lâm Tố Mỹ cũng uống, nhưng cô lại rót cho mình một cốc nữa, sau đó kính Tô Uyển: “Sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ, chị hy vọng em mãi mãi hạnh phúc luôn luôn vui vẻ, cả đời vô ưu vô phiền”.
Có Lâm Tố Mỹ mở đầu, mọi người cũng bắt đầu lần lượt kính rượu.
Sau khi bầu không khí nóng lên, mọi người bèn tự tìm đề tài, nói đến tình huống năm mình tròn mười tám.
Lúc Lâm Tố Mỹ mười tám tuổi, bản thân cô cảm thấy rất bình thường, vẫn là cả nhà cùng ăn một bữa cơm, bốn gia đình cùng tụ họp, bởi vì số lần mọi người tụ tập cùng nhau rất nhiều khiến cô không cảm thấy đó là sinh nhật mình mà là một ngày lễ nào đó. Nhưng lúc nhận được quà thì cũng có chút cảm giác.
Mọi người tự nói về tuổi mười tám của mình, bởi thế quan hệ giữa họ cũng gần gũi hơn rất nhiều.
- ----------------------------
Bây giờ bầu không khí trong phòng vẫn ổn. Lâm Tố Mỹ vẫn thường chạy đến thư viện. Còn Nhiễm Yến và Chu Thanh Vũ thường tham gia các loại hoạt động hoặc các buổi tụ tập bạn bè. Thẩm Thanh có khi đọc sách có khi đi gặp chồng. Thư Ngôn thì thi thoảng tham gia một hai buổi tụ tập, nhưng không thấy chị và nam sinh nào quá thân thiết với nhau. Còn Tô Uyển, cô nàng và Ngô Thanh Thụ đã đi đến bước yêu nhau rồi.
Ngô Thanh Thụ trông cũng ổn, trước đây là một trí thức, là sinh viên khóa trên. Sau khi quen biết Tô Uyển, quan hệ giữa hai người ngày một gần lại. Ngô Thanh Thụ tỏ tình, chẳng bao lâu sau Tô Uyển đồng ý, bây giờ hai người gần như không tách rời nhau.
Ngô Thanh Thụ có tính cách ổn trọng chín chắn, kết hợp với Tô Uyển khá cởi mở hoạt bát thật ra bù trừ lẫn nhau rất tốt.
Lâm Tố Mỹ vẫn đọc sách trong thư viện. Nhưng mà dạo này cô thấy hơi phiền, luôn có người dùng đủ phương thức đến bắt chuyện, khiến lần nào cô cũng đều chỉ có thể tự tìm nơi khuất để trốn. Đương nhiên, có trốn cũng vô ích.
“Mậu Xuyên, quả nhiên cậu ở đây.”
Lâm Tố Mỹ nhíu mày. Trong thư viện, mọi người đều vô cùng tự giác đè thấp giọng, còn người này lại không chút cố kị gì. Cô không khỏi nhìn qua.
Người gọi có vẻ vô cùng nóng vội, nói gì đó với người kia.
Đồng chí Mậu Xuyên kia khiến người ta sáng mắt lên, không phải vì tướng mạo anh ta xuất chúng, mà là bởi khí chất anh ta phóng ra vô cùng mạnh, như thể hiện rõ ràng rằng anh ta khác biệt với mọi người.
Mậu Xuyên…
Lâm Tố Mỹ bất giác suy tư, cái tên này hơi quen tai.
Mậu Xuyên, Chu Mậu Xuyên.
Mắt Lâm Tố Mỹ sáng lên, trong lòng cũng sinh ra một ngọn lửa hừng hực. Trên tờ báo đó, tần suất xuất hiện của Chu Mậu Xuyên không cao, bởi vì công lao cải cách thành công nhà máy tơ lụa Vân Thành là nhờ rất nhiều người, những gì Chu Mậu Xuyên này làm được cũng chỉ là tích cực xây dựng mối quan hệ mậu dịch đối ngoại.
Nhận xét của người khác với Chu Mậu Xuyên không tốt, một là nói anh ta bán nước, chỉ muốn làm ăn với người phương Tây, sau khi xuất ngoại thì bị người phương Tây tẩy não, không nên đưa những người đó ra nước ngoài du học; hai thì là cảm thấy nhóm người xuất ngoại từ sớm như Chu Mậu Xuyên có tác phong làm việc vô cùng ẩu, dù có hợp với tình hình nước mình hay không, vừa thấy người ta làm thế bèn lập tức đòi học theo, người với người còn khác nhau nữa là quốc gia với quốc gia.
Lâm Tố Mỹ không hiểu những chuyện đó, dẫu sao rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không ai rõ tình huống cụ thể cả, cô không có tư cách bình luận gì.
Nhưng bây giờ lại là một cơ hội của cô.
Lâm Tố Mỹ cắn môi, sách trong tay bị cô nắm chặt. Nếu bỏ qua cơ hội này, cô nhất định sẽ hối hận.
Có lẽ vì ánh mắt cô quá lộ liễu, trong quá trình nói chuyện với người kia, hình như Chu Mậu Xuyên liếc mắt một cái về phía này.
Sau khi người kia rời đi, Lâm Tố Mỹ đi thẳng đến.
Mà sắc mặt Chu Mậu Xuyên vẫn bình tĩnh, đôi mắt như có thể nhìn thấu tất cả, anh ta nhìn cô gái đang bước đến gần mình mà không hề giấu giếm.
Hơi khác với những cô gái muốn để lại ấn tượng với anh ta, đây là một cô gái khá đẹp. Cô mặc bộ đồ rất hợp, nhưng điều đó không nghĩa cô không có suy nghĩ gì, bộ đồ đó ôm lấy cơ thể cô, đường nét rõ ràng, còn hấp dẫn hơn lộ da thịt. Chỉ là tuổi tác cô còn nhỏ, lúc này chưa có vẻ kiều mị của một người phụ nữ, thiếu đi mùi trần tục.
Rất hiểu cách phô bày ra vẻ đẹp của mình.
“Anh Chu.”
Chu Mậu Xuyên nghiêng đầu. Đến cả tên anh ta cũng biết, mấy cô gái bây giờ càng ngày càng giỏi rồi.
“Cô là sinh viên trường này?”
“Phải, tôi học truyền thông, nhưng mà bây giờ tôi đang tự học tiếng Anh. Nghe nói anh tốt nghiệp trường này, hơn nữa còn từng đi du học, cho nên muốn đến thỉnh giáo anh xem xem trình độ tiếng Anh của tôi thế nào. Bởi vì cơ hội này rất hiếm có, tôi không muốn bỏ lỡ nên mạo muội đến làm phiền.”
Chu Mậu Xuyên quan sát cô mấy lần, không xác định được lắm. Cô gái này muốn anh ta kiểm tra hộ xem trình độ tiếng Anh thế nào chứ không phải là đến tìm anh ta để hỏi về phương pháp học tập…
Hơi thú vị.
“Được.”
Lâm Tố Mỹ cười nhẹ, ngồi xuống đối diện Chu Mậu Xuyên, sau đó tùy ý nói tiếng Anh.
Nói là tán gẫu, thực sự chỉ là tán gẫu.
Cô dùng tiếng Anh hỏi về những gì anh ta đã trải qua ở nước ngoài, cô rất có hứng thú với các nước khác.
Dường như Chu Mậu Xuyên cố ý làm khó cô, bỗng dưng chuyển chủ đề sang nhà máy tơ lụa. Còn Lâm Tố Mỹ cũng bất giác tiếp lời. Tuy cô không hiểu ngành nghề này nhưng lại hiểu về những thứ liên quan đến kén tằm.
Chu Mậu Xuyên đang “bẫy” cô. Những người tự cho là đúng thực sự quá nhiều, cố gắng một chút thời gian bèn nghĩ rằng dựa vào vài thứ mà thu hút sự chú ý của người khác, anh ta tự kiểm điểm mình xem liệu có phải số lần mình đến ngôi trường này quá nhiều hay không.
Lâm Tố Mỹ cười nhẹ. Kiến thức kiểu này, cô đã ôn tập lại một lượt từ lâu rồi.
Cô dùng tiếng Anh nói xong quá trình từ nuôi tằm đến thu kén, không có dấu hiệu đã học thuộc một chút nào mà lời nói tuôn ra rất tự nhiên.
Lúc này ánh mắt Chu Mậu Xuyên nhìn cô hơi thay đổi, anh ta lại tùy ý chuyển sang vấn đề khác.
Bấy giờ Chu Mậu Xuyên mới có thể khẳng định, cô gái trước mắt thật sự đang thể hiện ra trình độ tiếng Anh của mình với anh ta.
“Cô tự học tiếng Anh thật à?” Chu Mậu Xuyên hơi không dám tin.
“Vâng. Bởi vì rất có hứng thú với thứ tiếng này nên học…”
“Thế vì sao không chọn chuyên ngành tiếng Anh?”
Lâm Tố Mỹ thoáng sững ra. Cô cũng có hứng thú với phương diện truyền thông, công việc kiếp trước của cô có liên quan đến nó nhưng cô chưa từng học bài bản, thế nên cô lựa chọn chuyên ngành này.
“Bởi vì tôi sợ sau khi coi tiếng Anh thành một môn học, tôi sẽ giảm bớt sự hứng thú với nó.”
Chu Mậu Xuyên cười thấu hiểu. Theo màn đối đáp vừa rồi của cô với anh ta, nếu cô chọn chuyên ngành tiếng Anh, thực ra không học được gì mấy, dẫu sao trình độ của cô đã rất cao rồi, thậm chí anh ta dám nói, một vài thầy cô giáo còn không bằng cô nữa!
Anh ta cười uể oải: “Cô muốn gì?”.
Lâm Tố Mỹ hít sâu một hơi: “Tôi tự học tiếng Anh thời gian dài như thế nhưng lại chưa có cơ hội nào để dùng được nó, lòng tôi vẫn luôn tiếc nuối vì điều đó. Điều tôi muốn chẳng qua chỉ là học để vận dụng”.
Chu Mậu Xuyên nhìn cô một lúc: “Cô khá may mắn, tôi sẽ liên lạc với cô”.
Lâm Tố Mỹ cố gắng đè nén sự kích động trong lòng.
Sự kích động và khẩn thiết ấy, cô cảm thấy hình như đã lâu lắm rồi mình chưa từng có. Tựa như đang tiến hành một lần phỏng vấn vậy, sợ hãi mình trả lời không tốt chỗ nào mà để lại ấn tượng xấu cho nhà tuyển dụng. Sau khi cuộc phỏng vấn kết thúc thì lại bắt đầu làm công tác tư tưởng cho bản thân rằng biểu hiện của cô hẳn là vẫn ổn.
Những lúc thế này, lòng cô biết rất rõ, thái độ của cô không quan trọng, điều quan trọng là lúc này cô đã thể hiện ra được thực lực của mình.
Khôi phục thi đại học chưa được hai năm, cho dù có nhân tài xuất sắc ở chuyên ngành tiếng Anh thì cũng vẫn đang tiếp tục đi học. Huống hồ trong những người đó có nhân tài thì tài nguyên có được cũng không nhiều, dẫu là trường cấp ba giỏi nhất cũng phải đối mặt với một vấn đề là phần lớn học sinh học tiếng Anh “câm”, có thể làm bài nhưng rất ít học sinh có thể đối đáp trôi chảy.
Trong hoàn cảnh đó, lúc này cô chính là nhân tài, còn là nhân tài khan hiếm nhất.
Chỉ cần Chu Mậu Xuyên không ngốc, anh ta không thể bỏ qua nhân tài này.
Có điều dù đã dự liệu được kết quả này nhưng cô vẫn vô cùng vui vẻ. Sau khi để lại thông tin của mình cho Chu Mậu Xuyên, cô không tiếp tục ở lại thư viện mà về kí túc, tìm Tô Uyển cùng ra ngoài ăn cơm.
Đây là lần đầu tiên Tô Uyển thấy Lâm Tố Mỹ vui vẻ như thế, cô nàng bất giác hỏi cô: “Tiểu Mỹ, chị đang yêu à?”.
Ặc…
“Đầu em chỉ có mỗi chuyện yêu đương thôi hả?” Lâm Tố Mỹ hơi bất lực.
Từ sau khi Tô Uyển yêu đương, cô nàng như hận không được làm bà mối, giới thiệu với người này, giới thiệu với người kia, tốt nhất là mọi người đều vui vẻ yêu đương.
“Vậy sao chị lại vui thế?”
Lâm Tố Mỹ lắc đầu: “Chỉ là vui thôi, mời em ăn cơm mà không thích à?”.
“Thích chứ thích chứ, nếu chị đã không nói gì cho em biết, thế thì em phải ăn cho chị nghèo kiết xác đi, ha ha ha, ăn cho chị nghèo rớt mùng tơi luôn…”
“Nhào vô, chỉ cần em nhẫn tâm được.”
“Hứ. Em chính là đồng chí Tô Uyển lòng dạ sắt đá.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...