""Đây là...Khương Vô Thủy...Khương thị Hoàng Thất đại Hoàng Tử, hắn không phải là đi Dao Trì Thánh Địa tu luyện từ nhỏ rồi sao, vì sao lại xuất hiện tại đây?"" Một võ giả kinh ngạc run giọng nói.
""Khương Vô Thủy, Năm Châu Tứ Hải đỉnh cấp thiên kiêu, nghe nói hắn sinh ra liền có vạn tượng hiển lộ, vạn tiên triều bái, vạn đạo thần phục, dị tượng chấn động khắp Năm Châu Tứ hải chi địa, còn kinh động năm sáu tôn thánh địa và mấy tôn Thiên Triều lão bất tử nhao nhao xuất quan tìm kiếm, cuối cùng phát hiện ra tất cả những dị tượng này đều do đứa bé sơ sinh tên Khương Vô Thủy gây nên. Sáu tôn thánh địa cùng ba tôn Thiên Triều thế lực bắt đầu tranh đoạt Khương Vô Thủy, cuối cùng Dao Trì Thánh Địa thân là bá chủ Trung Châu liền lợi dụng Trung Châu trận pháp đả bại sáu tôn thánh địa ba tôn thiên triều khác, dành được quyền thu lấy Khương Vô Thủy vào môn hạ, sau đó bọn họ vẫn để Khương Vô Thủy tiếp tục sống ở Thiên Khung Hoàng Triều. Nghe nói Khương Vô Thủy hai tháng tuổi biết nói, một tuổi biết đi, ba tuổi thơ văn cầm trù nghệ thiên văn địa lý không gì không tinh thông, năm sáu tuổi Dao Trì thánh địa thánh chủ hàng lâm xuống Thiên Khung Hoàng Triều thu đồ đệ, mười năm trôi qua ta bắt đầu không nghe gì về truyền thuyết của Khương Vô Thủy."" Một vị qua đường ất cảm khái nói.
""Ngươi lạc hậu rồi, ta có ông cậu con cô bác họ hàng xa nói rằng Khương Vô Thủy bế quan mười năm, mười năm sau phá quan mà ra, cầm trong tay Vô Thủy Chung trấn áp vô số thiên kiêu đương thời tại trung châu, mới đây nhất hắn dùng sức một người trấn áp cả một đỉnh cấp tông môn tuổi trẻ thiên kiêu, nghe nói đỉnh cấp tông môn đó có quan hệ thù địch với Giao Trì Thánh Địa, tên là Thần Kiếm Tông. Nếu không phải Kiếm Ma thiếu niên hoành không xuất thế dùng Đồ Thiên Diệt Sinh kiếm chặn Vô Thủy Chung thì có lẽ giờ Thần Kiếm Tông đã trở thành một trò cười trong thiên hạ rồi.""
""Cái gì, Kiếm Ma Thiếu niên, đó không phải Kiếm Ma Độc Cô Vô Địch hay sao? Trời sinh Vạn Kiếm reo minh, Ngàn Vạn Kiếm Đạo thần Phục, được lão Thánh Chủ Thần Kiếm Tông thu làm chân truyền đệ tử, nghe nói hắn luôn bế quan tiềm tu ở Kiếm Nguyên, nay bị Khương Vô Thủy bức phải ra ứng chiến giữ thể diện sao? chậc chậc, quả là tin động trời a."" Người qua đường giáp sắc mặt chấn kinh nói.
""Nhưng hôm nay hắn muốn đến đây là muốn làm gì? Chẳng lẽ vì Khương Thị Hoàng Thất ra mặt hay sao? Nếu như vậy thì có trò hay để xem rồi?!"" Người Qua Đường Mão e sợ thiên hạ bất loạn cười lớn nói.
"".....""
""Bọn chuột nhắt dấu đầu hở đuôi, giỏi thì ra mặt xem?"" Diệp Thiên Lý khinh miệt cười lạnh, nói.
Nghe Diệp Thiên Lý so sánh bản thân là chuột nhắt, Khương Vô Thủy rốt cuộc chịu đựng không được bắt đầu từ hư không đi ra.
Vạn chúng chú mục, chỉ thấy bóng lưng một vị thiếu niên tài tuấn xuất hiện trong hư không
Lưng hắn quay về phía chúng sinh, đỉnh đầu treo chuông lớn gọi là Vô Thủy Chung, dáng người vĩ ngạn đến nổi liền hư không đều đang run rẩy.
Hắn mặc dù là thế hệ thanh thiếu niên nhưng thực lực của hắn so với thế hệ cường giả trước đều cường đại hơn rất nhiều.
""Tiên Lộ Điểm Cuối Ở Nơi Nào, Nếu Gặp Vô Thủy Đạo Thành Không!"
Lúc này đây Khương Vô Thủy chỉ để lộ một bóng lưng, nhưng khí thế lại như thần ma, liền xem như nhân vật thế hệ trước cường giả đều khó mà tìm ra một người phong hoa tuyệt đại trấn áp tuổi trẻ một thời đại như thế.
Lưng hắn quay về phía thương sinh, như là hổ thẹn.
Thấy Khương Vô Thủy hiện thân, vô số Thiên Khung Hoàng Triều sinh linh đều đang sôi trào, bọn họ đột nhiên nghĩ đến một truyền thuyết đã lưu truyền từ lâu trong nhân gian.
"Nghe nói Khương thị Hoàng Thất có một vị cường đại Hoàng Tử, hắn thiên phú vô địch cùng thế hệ, hắn chiến lực viễn siêu cùng thế hệ thanh niên tài tuấn, thậm chí hắn có thể chiếm lấy Thái Tử xưng hào nhưng hắn không có làm như vậy "
"Vị Hoàng tử này nói mình quá mạnh mẽ, tại một thế này tất nhiên thành Võ chi cực đạo, phá toái vũ trụ mà đi!"
"Bởi vì mỗi một kỷ nguyên, vũ trụ tài nguyên chỉ có thể cung cấp một người thành đạo phá toái vũ trụ mà đi, Mà trong vũ trụ có vô số tinh cầu, vô số nền văn minh, vô số thiên kiêu thiên mệnh chi tử nhiều như cá diếc sang sông, mà hắn chú định thành đạo, vạn đạo thần phục, các thiêu kiêu khác dưới thời đại của hắn phải khuất phục, cho nên hắn cảm thấy mình hổ thẹn thương sinh cho nên mới đưa bóng lưng của mình cho người khác nhìn, chẳng lẽ truyền thuyết này là thật?"
Vô số Thiên Khung Hoàng Triều sinh linh chấn kinh nhìn Vô Thủy bóng lưng, nội tâm ai nấy đều ngũ vị tạp trần.
Dù sao sống cùng thời đại này với một thiêu kiêu vô địch như vậy cũng là bi ai của bọn họ, đồng thời cũng là chuyện may mắn của bọn họ, bởi vì bọn họ có thể chứng kiến một thiên kiêu ra đời, nghịch thiên mà đi sáng tạo bất hủ truyền thuyết, bọn họ chính là lịch sử người chứng kiến, đây là chuyện hạnh phúc cỡ nào, bi ai cỡ nào.
Khương Vô Thủy đứng ở trong hư không, chỉ là một đạo bóng lưng cũng làm người ta sinh ra vô tận áp lực.
"Hừ giả thần giả quỷ."
Diệp Thiên Lý hừ lạnh một chút, hắn kiệt ngao bất thuần, có Diệp Bắc, Tàng Thiên Cơ, thậm chí là Vương Bá Ngưu áp trận, hắn không sợ bất luận kẻ nào, cho nên Diệp Thiên Lý lớn tiếng mỉa mai nói.
Nhưng trong giây lát, bóng lưng kia động!
Ở trong mắt Diệp Thiên Lý, một bàn tay vượt qua hư không vô tận trong chớp mắt áp sát tới hắn, dưới áp lực của bàn tay khiến hư không đều bạo động, sau đó dể như ăn cháo nghiền nát, hai mắt Diệp Thiên Lý dưới một chưởng này bắt đầu tê liệt, ngơ ngác đứng im tại chỗ.
""Ầm!Ấm!""
Chỉ thấy ngay chỗ Diệp Thiên Lý đứng là một cái hố to lớn in hình bàn tay sâu tận mấy trăm mét, tất cả mọi người kinh ngạc đưa tầm mắt nhìn vào trong hố, chỉ thấy bên trong hố trống không, Diệp Thiên Lý thân ảnh đã biến mất.
Đám người đưa mắt tìm kiếm, chỉ thấy Diệp Thiên Lý được Tàng Thiên Cơ nhanh tay cứu lấy, lúc này đây sắc mặt Diệp Thiên Lý tái nhợt, trắng xám, hai mắt lóe lên vẻ sợ hãi.
Một chưởng này vô thanh vô tức, lại có uy lực khủng bố như thế, nếu không phải Tàng Thiên Cơ đúng lúc cứu hắn thì có lẽ hắn đã bị một chưởng diệt sát.
Mà lúc này đây sắc mặt Tàng Thiên Cơ lộ vẻ ngưng trọng hiếm thấy, chỉ dựa vào khí tức ba động một chưởng tùy ý này mà Tàng Thiên Cơ cảm giác như lâm vào đại địch.
Người này tu vi tuy chưa vào Tôn cấp nhưng tuyệt đối có chiến lực vượt qua Tôn cấp cường giả!
Đây là một thiếu niên đã đạt chân tới lĩnh vực thần cấm, nghịch chiều phạt tiên không nói chơi.
""Có ý tứ!"" Khương Vô Thủy nhàn nhạt nói.
""Cẩu tạp chủng, dám đến Sát Lục Ma Tông gây rối, đi tìm chết!" Diệp Bắc rốt cuộc không nhịn được mắng, sau đó hắn vận dụng Thiên Địa Chi Lực hóa thành cự chưởng phô thiên cái địa đập xuống Khương Vô Thủy.
Sát lục Ma Tông thân là lãnh địa của Vương Bá Ngưu, Diệp Bắc thân là thiên đạo chi tử, trong lãnh địa hắn có quyền uy hầu như tuyệt đối chỉ sau Vương Bá Ngưu.
Khương Vô Thủy đột nhiên cảm giác một cỗ áp bách mạnh mẽ bủa vây tám phương bốn hướng, Khương Vô Thủy sắc mặt bình thản lúc này lần đầu tiên hiện lên vẻ kinh hãi, hắn cảm giác thực lực của bản thân bị một cỗ quy tắc vô hình ràng buộc, dưới cỗ quy tắc này hắn không thể động đậy một chút thực lực, giống như cá nằm trên thớt mặc người chém giết.
""Đây là Thế Giới chi lực, nho nhỏ một cái Sát Lục Ma Tông cũng có thể cùng Thiên Đạo mua lại quyền chấp chưởng tiểu thế giới hay sao?"" Khương Vô Thủy thiên phù siêu quần, kiến thức cũng không phải người thường có thể so sánh, chỉ cần liếc mắt một cái liền biết Diệp Bắc vận dụng Thiên Đạo quyền năng giáng lâm quy tắc áp chế hắn.
Ngay lúc cửu tử nhất sinh, ngay lúc Diệp Bắc bàn tay sắp nghiền nát Khương Vô Thủy thì cách Sát Lục ma Tông trăm ngàn vạn tỷ dặm, Tiên Vực giới nội, một trung niên nam tử đang xếp bằng tu luyện, xung quanh hắn dị tượng đủ loại vờn quanh, vạn tiên triều bái, vạn tộc cúi đầu, vạn đạo sinh diệt, cả vùng thế giới quy tắc giống như vận chuyển xung quanh hắn. Một lúc sau giống như cảm nhận được cái gì đó, trung niên nam tử khẽ mở mắt, trong ánh mắt hắn lóe lên ánh sao, trong đôi mắt vô số ngôi sao tịch diệt rồi sinh sôi, trong nháy mắt vô số ngôi sao hư ảnh bắt đầu biến mất, trung niên nam tử khẽ bấm ngón tay giống như tìm tòi cái gì đó, sau đó toàn thân hắn bộc phát ra sát ý kinh thiên, trung niên nam tử há to ra hét lớn, sau đó thanh âm của hắn giống như vượt qua vô tận thời không, vượt qua vô tận không gian, vượt qua vô số Vực trong Giới nội, sau đó xuyên qua Giới Nội hàng rào tiến vào giới ngoại, vượt qua đông tay nam bắc tứ hải tiến đến Trung Châu, sau đó thanh âm hàng lâm Sát Lục Ma Tông:
"Động ta Diệt Sinh Đại Đế người, chết!"
Ngay lúc này một cỗ đế uy chân chính từ vô tận không gian hàng lâm Sát Lục Ma Tông, mênh mông đế uy giống như phô thiên cái địa quét sạch tứ phương, mà trên con đường cổ Đế uy nàng đi qua, Đao Kiếm Vực, Phật Vực, Tiên Vực, Ma Vực, Thần Vực các vị Đại Đế dường như cảm ứng được nhao nhao mở mắt, khi thấy Tiên Vực Diệt Sinh Đại Đế xuất thủ đối tượng không phải là giới vực của mình thì bọn họ nhắm mắt lại không thèm quan tâm, vô số lão bất tử sống ngàn vạn năm nhao nhao xuất quan ngẩn đầu lên nhìn trên thương khung cảm nhận cỗ đế uy đi ngang qua bọn hắn, ánh mắt ai nấy đều lóe lên vẻ sợ hãi.
Đại Đế biểu chưng cho Vô Địch, một khi Đại Đế cường giả giận dữ thì thây chất ngàn vạn tỷ, vô số sinh mệnh phải nằm xuống mới tiêu đi cơn giận dữ của Đại Đế.
Lúc này đây trên bầu trời Sát lục Ma Tông xuất hiện một đạo dáng người vĩ ngạn, toàn thân bị đại đạo bao phủ lấp lánh kim quang, thân ảnh này đứng ngạo nghễ trên bầu trời, ngay cả thiên địa đều phải bị thân ảnh vĩ đại này làm cho thất sắc.
“Đại đế, đây là sự thực là Tiên Vực Diệt Sinh đại đế một cái hư ảnh!” Vô số võ giả khắp giới nội và giới ngoại cảm nhận được đại đế khí tức liền run lẩy bẩy, dưới Đế uy áp chế, vô số sinh linh hoảng sợ nằm rạp trên mặt đất, cổ nhân có câu ""Dưới Võ Đế đều là con sâu cái kiến, mà Đại Đế cảnh cường giả lại hơn Võ Đế cảnh hai cấp, thì vô số sinh linh dưới Võ Đế ngay cả sâu kiến cũng không bằng, đây là chênh lệch giống như mặt trời so sánh với cả hệ mặt trời vậy, vô pháp vượt qua, vô pháp phản kháng, vô pháp so sánh!
Diệp Bắc tuy nắm giữ Thiên Đạo quyền năng, tuy nhiên Sát lục Ma Tông lãnh địa quá nhỏ, vô pháp chống lại Đại Đế chi uy, mắt thấy Sát lục Ma Tông sắp bị đại đế khí tức nghiền nát thì Vương Bá Ngưu thân hình bắt đầu động.
“Vô địch hình thức —— kích hoạt!” Ánh mắt thâm trầm của Vương Bá Ngưu lóe lên vẻ đau lòng, hắn chạy đông chạy tây dành dụm vô số cừu hận, thanh danh, sát lục điểm nay lại phải tiêu hao đại lượng, tuy nhiên hắn vẫn cắn chặt răng kích hoạt Vô Địch Hình Thức, nếu không tất cả cố gắng của hắn đều là hư ảo, ngay cả tính mạng cũng không còn.
Đinh... Đại Ma Đầu Hệ thống nhắc nhở, phải chăng tiêu hao năm mươi tỷ Sát Lục điểm mở ra Đại Đế cấp chiến lực một phút đồng hồ?""
""Đại Đế thực lực là tùy vào ký chủ may mắn triệu hoán, phải chăng đã rõ!""
“Xác nhận!” Vương Bá Ngưu cắn răng quát khẽ một tiếng.
""Đinh... Đại Đế cấp chiến lực mở ra, ký chủ triệu hoán thành công Hồng Quân Đại Đế lực lượng cùng năng lực, thời gian đếm ngược..10....""
Lúc này đây mặc dù thiên địa cũng không xuất hiện cảnh tượng kì dị, nhưng trong nháy mắt Vương Bá Ngưu cảm thấy hắn hoàn toàn siêu thoát, cảm giác như bất kỳ thứ gì cũng có thể một quyền đánh nổ, lúc này cỗ Đế uy trên hư ảnh kia đối với Vương Bá Ngưu quả thật yếu nhược, không giống như cảm giác không thể chống lại lúc nãy.
Giờ khắc này Vương Bá Ngưu chậm rãi giơ lên tay phải đấm một quyền vào hư không.
“Ầm ầm!”
Vô Tận Hư Không dưới một quyền của Vương Bá Ngưu giống như pha lê nổ nát vụn, Đế uy đầy trời trong nháy mắt giải thể, mà Diệt Sinh đại đế hư ảnh bị một quyền gần như vô địch của Vương Bá Ngưu đánh nát, hóa thành từng tia bụi bặm tiêu tán trong thiên địa này.
""Đến mà không trả lễ thì không hay!"" Vương Bá Ngưu càn rỡ cười lớn, lúc này đây hắn dường như hóa thành thành một tôn đại đế chân chính hành tẩu ở nhân gian, vô số thiên địa quy tắc vô số đại đạo chi lực quanh quẩn xung quanh hắn, Vương Bá Ngưu kéo thân hình của mình vượt qua vô số thời không, vượt qua vô số khoảng cách, hàng lâm Giới Nội Tiên Vực, chân chính chạm mặt Diệt Sinh Đại Đế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...