Bảy con rồng mang theo sứ mệnh đặc biệt, chúng bám vào cột sáng đang dựng đính lên bầu trời. Như thế đó là một con đường đi lên thượng giới vậy. Vừa di chuyển chúng là vừa phát ra tiếng kêu của loài rồng. Làm kinh động cả một vùng trời rộng lớn.
Hạ Chấn Bảo, tận mắt chứng kiến Trương Vệ uy dũng ngồi vào vị trí mà đáng lẽ ra, người đó phải là hắn. Nhưng với tình hình hiện giờ, có lẽ đã quá muộn để thay đổi một điều gì đó. Rốt cuộc, Trương Vệ do đâu mà có thể hồi phục nhanh đến thế. Đáp án chỉ có một.
Đó là sự xuất hiện của Thẩm Y Y.
Nàng đã lặng lẽ bám theo dấu của Trương Vệ mà đến tận nơi đây. Không ngoài mục đích là hỗ trợ cho chàng lúc nguy cấp nhất. Tận mắt chứng kiến Trương Vệ vay mượn sức mạnh từ nơi khác, mà đánh ngang ngửa với một cường giả hàng đầu trên đại thiên thế giới.
Thì nàng mới nhận ra lời mà Trương Vệ nói là đúng. Chỉ cần dùng một viên đan dược đã có một sự chuyển biến năng lực đáng kể như vậy quả thật là điều xưa nay hiếm. Giây phút đó đặt ra trong lòng vô vàn nghi vấn. Điều quan trọng mà nàng lưu tâm nhất, chính là không hiểu gì điều gì đã khiến Trương Vệ quyết tâm chiến đấu đến nhường ấy. Mặt dù hiện thời chàng đang mang thương tích không hề nhỏ.
Khi nàng thấy Trương Vệ gặp nguy hiểm, mặt dù cũng đã có ý định xuất hiện cứu trợ cho chàng. Tuy nhiên với tốc độ đó của Hạ Chấn Bảo, nàng có muốn cũng không thể sánh bằng. Khi nàng kịp phản xạ thì nữ nhân Lục Kiếm Bình đã thay nàng làm điều ấy rồi.
Mãi cho đến khi, nữ nhân đó đặt Trương Vệ tại một vị trí gần nàng, lúc này nàng mới nhận ra có lẽ sự hiện diện của mình đã nằm trong tầm nhìn của nữ nhân kia.
Khi ấy, nàng đã lại gần và xem xét thương tích của Trương Vệ. Phải nói rằng đập vào đôi mắt kia là một thân xác nứt nẻ khắp nơi.
Máu chảy tứ tán, thậm chí nếu không muốn nói là thấy tận cả mảng xương bên trong. Lần đầu nhìn thấy cảnh tượng này, đã khiến một nữ nhân như Thẩm Y Y rất sốc. Đến nổi phải lấy tay che miệng nhằm không để bản thân thốt ra tiếng.
Nàng chậm rãi ngồi xuống với tâm trạng ngổn ngang. Cơ thể đang luân phiên khẽ run lên từng trận.
Nàng nhất thời không tin vào mắt mình:
“Chuyện… chuyện gì đây….”
Vừa nói bàn tay hữu của nàng với giai điệu run rẩy đang từ từ tiến đến cơ thể của Trương Vệ mà xem xét.
Bàn tay ngọc ngà ấy, chạm đến những phần da thịt bị năng lượng hủy hoại bên trong mà lòng cảm thấy vô cùng xót xa.
Có thể đã từ lâu, nàng đã thầm thương con người này mất rồi. Nên khi thấy chàng như vậy. Trong lòng nàng như thể sắp có thứ gì đó tuôn ra.
Tuy nhiên, chỉ cần nàng cất một tiếng khóc hay thậm chí là một cái nất. Rất có thể sẽ đánh động đến những kẻ khác. Như thế mọi chuyện sẽ càng bất lợi.
Cho nên lúc này, nàng chỉ có thể kìm nén hoàn toàn cảm xúc của chính mình. Cố gắng xem xét một cách tổng quan thương tích của Trương Vệ. Để rồi sau đó, tìm ra thật nhanh cách để chữa trị.
“Đây là những vết thương do cơ thể không bắt kịp nguồn năng lượng từ bên trong. Bằng chứng là trên viền da bị nứt phát ra những tia năng lượng tử sắc.
Đối với loại chấn thương này, có lẽ không thể chữa trị như cách thông thường. Vậy thì…”
Nghĩ đoạn, nàng đưa tay vào trong người lấy ra một bộ kim châm được đựng trong một chiếc túi dùng để hành y.
Rồi đặt nó xuống bên cạnh Trương Vệ. Mặc dù thế, trong lòng nàng vẫn còn nhiều đắn đo.
“Liệu với khả năng của mình, có chữa được cho cậu ta không. Chỉ sợ lại khiến cậu ta chết nhanh hơn thì sao đây.”
“Không sao đâu Y Y, cô cứ châm đại đi đừng do dự.”
“Hả!!!”
Lời nói ra bất ngờ thốt lên khiến nàng giật mình mà nhìn về phía Trương Vệ.
Chàng đã tỉnh lại từ khi nào, không những thế còn nở một nụ cười rất tươi. Mặc dù với thương tích này, có vẻ như đang hấp hối.
“Ngươi đã tỉnh rồi à.”
Nàng mấp máy môi hỏi.
“Phải…Tuy nhiên…” Nói đoạn chàng ưỡn ngực lên đầy khó khăn và đau đớn rối sau đó nói tiếp:
“Với tình hình hiện tại, ta không thể tiếp tục chiến đấu được nữa… Vì vậy cho nên… nếu có thể… cô nương cứ ra tay đừng sợ.”
“Nhưng… nhưng… ta chưa từng đối diện với bệnh nhân nào như thế này cả. Ta sợ rằng nếu giờ ta can thiệp sẽ khiến ngươi chết…” Thẩm Y Y chưa bao giờ yếu đuối đến vậy trước mặt người lạ, nhưng ngay thời điểm này nàng lại vô cùng lo lắng, bất an cùng sợ hãi. Bởi vì nàng sợ chứng kiến cảnh Trương Vệ phải lìa khỏi dương thế.
Nghe những lời đó Trương Vệ đưa mắt nhìn Thẩm Y Y đầy ấm áp rồi hỏi:
“Theo cô nương ta có bao nhiêu phần là sống?”
Do cảm xúc đã quá mãnh liệt, nên những giọt nước mắt đầu tiên đã lăn ra khỏi khóe mắt của nàng.Buộc nàng phải lấy tay lau đi nó, đồng thời đáp lại lời của Trương Vệ:
“Ta không dám chắc… nhưng chỉ có ba phần may mắn mà thôi.”
“Hừm! Vậy trước sau cũng là chết. Cho cô nương thử cũng không có gì khác biệt.” Nói đến đây, Trương Vệ mỉm cười động viên nàng. “Ta nghe nói, cô nương là một dược sư xuất chúng. Ta tuyệt đối tin tưởng…cô nương có thể làm được. “
“Ngươi ngốc rồi sao?”
“…”
Trước câu nói đó,Trương Vệ không biết nên đối đáp như thế nào . Trong tình hình hỗn loạn hiện giờ, chàng chỉ có thể trông chờ vào Thẩm Y Y mà thôi. Đến đây, đôi mắt chàng nhìn lên bầu trời rồi từ tốn nói rành mạch từng câu từng chữ:
“Cô nương theo ta đến tận đây… Vậy là đã không còn giận ta nữa. Phải không?”
“Ngươi có bị sao không đấy, bây giờ có thời gian nghĩ đến chuyện đó ư!” Thẩm Y Y liền đáp lời.
“Hừm!” Trương Vệ cười nửa miệng rồi nói tiếp. “Ta còn nhớ, ngày hôm đó cô nương giận dỗi bỏ đi khỏi trà quán. Trong khi vẫn chưa thanh toán bất kỳ thứ gì. Buộc ta…” Nói nửa chừng, Trương Vệ ho mạnh một cái, miệng tứa ra một dòng máu tươi. Tuy nhiên chàng vẫn tiếp tục nói: ” Buộc ta… phải trả thay cô. Vậy nên hiện giờ là cô nương đang thiếu ta nợ ta đó.”
Thẩm Y Y thấy trong tình huống dầu sôi lửa bỏng mà Trương Vệ vẫn còn tâm trạng như vậy thì không hiểu nổi trong lòng chàng đang nghĩ gì. Nàng định buông lời hỏi thì Trương Vệ đã nhanh chóng ngắt ngang.
“Cho nên dù bất cứ giá nào… hôm nay ta cũng phải sống… để đòi cô món nợ kia.”
Chính câu nói này của Trương Vệ đã khiến cảm xúc trong lòng Thẩm Y Y lộn xộn, không biết nên thể hiện ra luồng cảm xúc nào mới phải.
“Không biết Y Y cô nương có đồng ý cùng ta quay lại trà quán thưởng thức nốt bữa ăn dang dở đó không.”
Kết thúc câu nói, Trương Vệ đưa ánh mắt nhìn lấy Thẩm Y Y chứa đầy tình cảm. Điều đó khiến nàng mủi lòng mà gật đầu đồng ý.
“Ừm! Ta hứa.”
Không hiểu sao, chỉ bấy nhiêu đó thôi. Đã tiếp theo động lực cho nàng rất nhiều.
“Vậy thì cô nương cứ ra tay đi, đau đớn cỡ nào ta cũng chịu được.” Nói đoạn, Trương Vệ nhắm mắt , hít một hơi thật sâu chờ đợi Thẩm Y Y. Còn về phía mình, dù vẫn đang rất lo lắng, nhưng nàng cũng đã hiểu tấm lòng của Trương Vệ dành cho mình. Trong giây phút sinh mệnh chỉ còn tính bằng giây bằng phút, mà chàng còn đặt niềm tin nơi nàng. Vậy thì nàng đã nằm một vị trí vô cùng trang trọng trong trái tim của chàng mất rồi.
Chỉ nhiêu đó thôi cũng là quá đủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...