Đối diện với vẻ sốt ruột của Kiều Dương, Tốc Tốc chậm rãi nói: “Thực ra cũng không nhất thiết phải ngủ riêng mới được, nhưng anh biết đấy, từ nhỏ tướng ngủ của em đã không đẹp, sẽ đạp đô thống…”
Nói đoạn, cô làm ra vẻ mặt lúng túng: “Đô thống đã tốt với em rồi, ngày nào em cũng đạp anh ấy đến nỗi đánh thức anh ấy, khiến anh ấy ngủ không đủ thì cũng không tốt lắm.” Cô trộm nhìn vẻ mặt Kiều Dương.
Thân phận của Mục Giang Lâm tôn quý, không biết lý do này có thể đánh động được Kiều Dương hay không.
Không ngờ sắc mặt Kiều Dương không hề thay đổi, rõ ràng anh không chấp nhận lý do này.
Tốc Tốc nhanh trí đổi cách nói: “Anh ấy ngủ ngáy rất to, em cũng bị anh ấy đánh thức không ngủ được.”
Vẻ mặt Kiều Dương dịu lại: “Thì ra là vậy à.” Nếu là vậy thì anh cũng có thể hiểu.
Tốc Tốc thấy thế thì cười không khép được miệng.
Quả nhiên anh trai vẫn thương cô nhất.
Cô đang đắc ý thì cách đó không xa bỗng vang lên tiếng đàn ông trầm thấp: “Anh cũng vừa biết, thì ra là vậy.”
Theo giọng nói, Mục Giang Lâm từ chỗ tối ở căn phòng bên cạnh bước ra, đi tới trước hai anh em.
Vừa rồi lúc Tốc Tốc nói, cô luôn để ý đến xung quanh, nếu là người bình thường đến gần thì chắc chắn cô có thể phát hiện.
Nhưng Mục Giang Lâm chinh chiến nhiều năm, năng lực cảnh giác và phản trinh sát của anh tất nhiên là đỉnh cao rồi.
Vì vậy Tốc Tốc hoàn toàn không phát hiện ra anh ở quanh đó.
Cô mở lớn mắt nhìn Mục Giang Lâm, Kiều Dương hơi ngượng.
Anh ấy cảm thấy mình với em gái lén lút nói những lời không hay về đô thống rồi bị đô thống phát hiện, vội cúi đầu với Mục Giang Lâm: “Xin lỗi đô thống, em gái tôi tuổi nhỏ, nói chuyện không suy nghĩ, mong đô thống đừng trách tội.”
“Không sao cả.” Mục Giang Lâm gõ đầu Tốc Tốc: “Cô nhóc này quen chọc tức tôi rồi, cũng không xem cậu là người ngoài nên mới nói xấu tôi với cậu.” Giọng anh đầy vẻ cưng chiều, không hề có ý tức giận.
Lúc này Kiều Dương mới yên tâm, anh ấy không khỏi nháy mắt với Tốc Tốc.
Tốc Tốc vờ như không thấy, xoa trán nói: “Em nói xấu chỗ nào? Nói xấu chỗ nào chứ?”
“Theo anh biết thì lúc anh ngủ không hề ngáy ra tiếng.” Mục Giang Lâm nói: “Nếu không lúc đánh trận, không cẩn thận ngủ một lúc còn có thể gọi địch đến đấy.”
Nhắc đến hai chữ ‘đánh trận’, Tốc Tốc bỗng im lặng.
Cô vẫn nhớ rõ ‘giấc mơ’ đó, lúc viên đạn xuyên qua cơ thể, cơn đau đó khó chịu đến thế nào.
Mục Giang Lâm chinh chiến bên ngoài, cả ngày lấy mạng mình ra mà đấu, trên người vô số vết thương lớn nhỏ.
Cũng không biết anh đã chịu đựng thế nào.
Nghĩ đến việc giấc ngủ yên ổn trên chiến trường, với anh cũng là một điều xa xỉ…
Trong lòng Tốc Tốc bỗng nghẹn ứ đến khó chịu, cô cúi đầu, khẽ nói: “Vậy cũng không có nghĩa là ngủ ở nhà anh không ngáy mà.”
Vừa nghe giọng điệu của nha đầu này, Mục Giang Lâm biết ngay cô đang đau lòng cho anh.
Thực ra vừa rồi anh chỉ đùa cô mà thôi, không cảm thấy gì cả.
Nhưng mỗi lần cô nghe thấy chuyện của anh thì luôn cảm thấy anh cũng không dễ dàng gì.
Mục Giang Lâm đưa tay vuốt tóc cô vợ nhỏ của mình: “Vậy anh hứa với em, sau này ngủ với em sẽ không ngáy nữa.
đợi em ngủ trước rồi anh mới ngủ, nhé?”
Phản ứng đầu tiên của Tốc Tốc là đồng ý.
Nhưng may mà cô nhanh trí, câu đồng ý đến bên miệng, cô bỗng cảm thấy sai sai nên nuốt xuống, hỏi anh: “Được lắm, không ngờ anh lại đào hố để em nhảy vào.”
Rõ ràng câu đó của anh là bảo cô ngủ chung với anh, Tốc Tốc nhịn đến đỏ cả mặt.
Mục Giang Lâm nhìn cô chằm chằm, ánh mắt dịu dàng, thấp giọng cười.
Kiều Dương nhìn trái ngó phải, nhìn thế nào cũng cảm thấy hai vợ chồng này đang liếc mắt đưa tình.
Anh ấy hơi xấu hổ, một tên chưa vợ như mình đi quan tâm đến chuyện vợ chồng người ta làm gì?
Giờ thì hay rồi, hai vợ chồng ở đây tình cảm thắm thiết, còn anh thì thành kẻ dư thừa rồi.
Kiều Dương giơ tay che miệng, khẽ ho một tiếng: “Tốc Tốc, anh đi trước đây, chuyện khác thì em về phòng thương lượng với đô thống đi.” Nói xong, anh ấy cúi đầu, vội vã rời đi.
Tốc Tốc nhớ ra có chuyện muốn thương lượng với anh, cô vội đuổi theo: “Anh, anh đợi em với!” Cô để lại Mục Giang Lâm một mình đứng đó.
Mục Giang Lâm im lặng nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng có nên dỗ nha đầu ngủ cùng phòng với anh không nhỉ?
Đây thật sự là một vấn đề khó quyết định.
*
Kiều Dương đi chưa được mấy bước đã nghe thấy Tốc Tốc gọi anh, thế nơi anh bước chậm lại, đợi Tốc Tốc đuổi đến rồi mới hỏi: “Ni Nhi, có chuyện gì à?”
“Vâng.” Tốc Tốc chỉ về phía cầu thang khác: “Chúng ta đến thư phòng anh rồi nói nhé.”
Căn nhà gỗ này chia làm ba tầng.
Tầng một là phòng khách để tiếp khách và phòng làm việc của Mục Giang Lâm, tầng hai là thế giới riêng của đô thống và vợ, có phòng ngủ và phòng thay quần áo của phu nhân, tầng ba để cho Kiều Dương.
Thực ra tầng ba cũng không hoàn toàn là địa bàn của Kiều Dương, có một gian phòng ngủ và một gian thư phòng của anh, còn lại đều là phòng trống.
Mục Giang Lâm không có thói quen giữ khách ở nhà.
Anh nghĩ, nếu sau này Tốc Tốc mua nhiều đồ thì có thể để trong mấy căn phòng đó, thế nên hiện tại, tầng ba Kiều Dương ở là trống nhất, chỉ có mình anh ấy ở đó.
Cũng vì vậy nên Tốc Tốc chọn nói chuyện ở chỗ anh.
Sau khi vào thư phòng ở tầng ba, Tốc Tốc đóng cửa rồi khóa lại, lúc này mới nói với Kiều Dương: “Anh từng nghe đến tác giả ‘Phong Diệp’ chưa?”
Phong Diệp tiếng tăm lừng lẫy, là học sinh thì ai cũng biết.
Cấu tứ tác phẩm của tác giả này rất đặc biệt, cách hành văn độc đáo, học sinh đều rất thích.
Kiều Dương gật đầu: “Biết.”
Tốc Tốc thở phào: “Em chính là Phong Diệp.”
Kiều Dương sững sờ, sau đó không dám tin nói: “Ni Nhi, em…”
Tốc Tốc không thể nào giải thích với anh tại sao cô có thể có được nhiều ý tưởng mới lạ như vậy, cô nói sơ với anh tại sao lúc đầu mình viết lách và tại sao lại tránh đô thống.
Sau đó lại thẳng thắng nói với anh trai dự định lúc đầu mình giấu tên giấu họ để làm việc này:
“Em biết đô thống rất thương em, cũng rất tốt với em.
Nhưng em vẫn muốn có tài sản thuộc về em, không cần phải quá giàu nhưng ít nhất có thể đảm bảo sau này em không lo đến cơm ăn áo mặc.
Như vậy…” Cô nói đến đây thì ngừng lại.
Kiều Dương hiểu ra: “Như vậy lỡ như ngày nào đó đô thống không thích em nữa, muốn ly hôn với em thì em cũng không đến nỗi bơ vơ không nơi nương tựa, không có nguồn thu nhập?”
Thực ra Kiều Dương đã đoán đúng phân nửa rồi, điều đoán sai đó là Tốc Tốc muốn ly hôn với Mục Giang Lâm chứ không phải Mục Giang Lâm muốn ly hôn với cô.
Nhưng lúc này không cần phải giải thích chi tiết, Tốc Tốc lựa chọn ngầm thừa nhận.
Kiều Dương nghĩ ngợi một lúc rồi đồng ý, gật đầu nói: “Ni Nhi, em làm đúng lắm, anh ấy giàu có đến thế nào thì cũng là tiền của anh ấy, em có thể sống bằng sức mình, anh rất vui.”
Nghe thế, Tốc Tốc kích động suýt thì rơi nước mắt, cô biết Kiều Dương là một anh trai tốt.
Cho dù thỉnh thoảng, quan điểm của anh trai với cô khác nhau, nhưng từ tận đáy lòng, Kiều Dương thật lòng hi vọng cô tốt.
Tốc Tốc không lên tiếng, hốc mắt phiếm đỏ.
Kiều Dương cười dịu dàng, nói: “Em đừng lo, nói hết đi, có phải có gì cần anh giúp không?”
“Vâng.” Tốc Tốc khịt mũi: “Em không thể ở trong dinh thự gọi cho tòa soạn được, cũng không gửi bản thảo từ dinh thự được.
Thế nên sau này gọi điện hay trao đổi với tòa soạn, còn cả gửi bản thảo đi nữa, có thể phiền anh làm giúp không?”
…
Sau khi thương lượng ‘hợp tác’ với Kiều Dương xong, Tốc Tốc bám vào tay vịn đi tường bước xuống cầu thang.
Cô đang thầm nói ‘có anh trai’ tốt thật đấy thì nghe tiếng Mục Giang Lâm trên lầu hai truyền tới: “Nhóc con, lại đây.”
Tốc Tốc lườm anh.
Lúc này, Mục Giang Lâm đang đứng ở giữa phòng ngủ của hai người họ.
Hai phòng đều đã dọn dẹp xong, đồ dùng hay chăn nệm đều mới tinh.
Tốc Tốc chậm rãi đi tới: “Đô thống đại nhân có gì dặn dò?”
Mục Giang Lâm thoải mái dựa người vào tường, nới lỏng cổ áo sơ mi, chỉ vào phòng ngủ của anh: “Thế nào? Chuyển qua ở với anh nhé.”
Tốc Tốc vừa định lắc đầu, nhưng anh lại đổi đề tài: “Hôm đó trên xe em ngủ bên cạnh anh, hay là em cũng thử ngủ chung với anh thử xem, biết đâu có thể nâng cao chất lượng giấc ngủ của em.”
Nhắc đến hôm trên xe hơi, Tốc Tốc bỗng thấy hơi rung động.
Lúc đó cô dựa vào bên cạnh Mục Giang Lâm ngủ, sau đó chìm vào ‘giấc mơ’, ‘nhìn thấy’ một số cảnh tượng mà khi đó Thẩm Minh Thư gặp phải.
Đó là lần duy nhất cô ‘mơ thấy’ Thẩm Minh Thư.
Vậy nếu cô lại ngủ với Mục Giang Lâm thì liệu có thể đạt được hiệu quả như vậy không?
Tốc Tốc bắt đầu do dự.
Mục Giang Lâm ở bên cạnh vốn cho rằng với tính cách của cô thì có thể nhận ra ngay ‘nâng cao chất lượng giấc ngủ’ mà anh đưa ra chỉ là đang nói dối không chớp mắt mà thôi, anh đoán cô sẽ lập tức từ chối.
Không ngờ cô lại không lập tức nói từ chối, điều này khiến Mục Giang Lâm như nhìn thấy hi vọng.
Anh hơi căng thẳng nhìn chăm chú vào cô vợ nhỏ của mình.
Ngoài dự liệu trước đó của anh, Tốc Tốc lại gật đầu đồng ý: “Được thôi, hai chúng ta ngủ chung trước thử xem.”
Cơ thể Mục Giang Lâm bỗng cứng đờ, đợi đến khi hoàn hồn lại, anh không khỏi nới lỏng cổ áo lần nữa.
… Nhìn thì có vẻ đêm nay anh mất ngủ rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...