Đại Đường Đạo Soái

Trương thị lòng như lửa đốt chạy tới thư khố Vương gia, trong lòng lo
lắng, không hề dừng lại mà chạy thẳng tới chỗ tra cứu sách y thuật.

Nàng gả cho Vương Cố nhiều năm nhưng không sinh được đứa con nào. Vương Cố
sủng ái nên đem Vương Giai giao cho nàng nuôi dưỡng. Vương Giai nhu
thuận hiểu chuyện, rất được Trương thị ưa thích, Vương Giai cũng kính
yêu nghĩa mẫu, tình cảm giữa hai người còn hơn cả mẹ ruột. Hôm nay Vương Giai gặp chuyện không may, Trương thị có thể nào không gấp.

Cũng may Trương thị trước kia học y, tố chất tâm lý rất cao, nếu không vào lúc này vội vàng càng nguy hiểm đến tính mạng.

Trương thị tuy lo lắng nhưng vẫn có thể tỉnh táo làm theo lời của Vương Cố.

Trương thị đã xem qua phần lớn y thuật của Vương gia, tuy nàng không có bản sự xem qua một lần không quên nhưng về dược vật học vẫn có thể đủ phân rõ
nên tìm qua từng quyển.

Đỗ Hà từ một nơi bí mật gần đó nhìn nhất cử nhất động của Trương thị.

Độc là do hắn hạ.

Liên quan đến phong khí địa vực nên kỹ xảo dụng độc của Miêu Cương vượt qua người Hán.

Độc mà Đỗ Hà hạ là một loại kỳ độc trong [Miêu Cương vạn độc thư], chế từ
một loại độc thảo độc thủy đặc thù của Miêu Cương, vô cùng bá đạo, có
thể dùng để rửa dạ dày nhưng cũng có thể trí mạng.

Độc của Miêu Cương nếu dùng tốt thì có thể cứu người, dùng không tốt thì đoạt mạng.

Lúc Đỗ Hà hạ độc có bỏ thêm chút phân lượng, không đủ lấy mạng nhưng có thể khiến ruột đau như cắt. Về phần tại sao nôn ra máu, có vẻ nghiêm trọng
như vậy, Đỗ Hà cũng không rõ ràng lắm. Kỳ thật Vương Giai nôn ra máu
thực sự không phải là có nguyên nhân từ độc dược mà do hắn nghiện món ăn dân dã, hơn nữa còn là món nướng tái, có chứa rất nhiều vi khuẩn.

Độc của Đỗ Hà vừa khéo có hiệu quả sát trùng, hai bên giao chiến khiến bụng Vương Giai quặn thắt. Lúc Vương Giai la hét cắn nát chóp mũi khiến máu
chảy không ngừng nhìn như nôn ra máu.

Có thời điểm vì cần đạt mục đích cần thủ đoạn ám muội nhưng Đỗ Hà chưa đến mức lấy tính mạng vui
đùa, trừ phi Vương Giai thật sự đáng chết.


Không ai có thể ngờ Vương Giai lúc này nhân họa đắc phúc là vì Đỗ Hà đúng bệnh hạ độc.

Độc Miêu Cương có đường đi riêng, không ghi lại trong y thuật chính thống Trung Nguyên.

Trương thị suốt tìm một canh giờ, tốn công vô ích.

Vào lúc nàng định buông bỏ thì chợt nhớ còn một quyển sách chưa tìm qua, đó là quyển [Biển Thước thần thư] mà chồng nàng dặn dò không để cho ai
biết.

Với tư cách thầy thuốc, từ nhỏ Trương thị đã nghe qua danh tiếng Biển Thước nên vô cùng kính ngưỡng.

Không hề do dự, Trương thị vội vàng rời khỏi thư phòng đi vào phòng ngủ, đóng kín cửa sổ, lấy hộp trang điểm trên bàn, đổ hết đồ trong hộp ra, dùng
một cái kéo nạy lớp đệm rồi lấy ra quyển [Biển Thước thần thư] nằm ở
dưới.

Đỗ Hà vẫn theo sát sau Trương thị, thấy nàng khẩn trương
đóng cửa thì mừng thầm vọt lên mái hiên, gỡ một viên ngói vừa lúc thấy
Trương thị lấy ra [Biển Thước thần thư], không khỏi há hốc mồm. Đối
phương cũng không hề che giấu ở đâu mà quang minh chính đại bày ở trên
bàn trang điểm, nếu như không phải do Trương thị chính mình lấy ra thì
phái hơn vạn đại quân đến tìm cũng chưa chắc có thể tìm được.

Kỳ
thật đây cũng là chỗ cao minh của Vương Cố, nếu như Trương thị không
biết [Biển Thước thần thư], Vương Cố sẽ không để nàng liên lụy vào
trong. Chẳng qua khi người của Thôi gia đưa [Biển Thước thần thư] tới
thì hắn cũng không hiểu được đại dụng của nó, để tùy tiện trong thư
phòng.

Trương thị đam mê học y nên sau khi [Biển Thước thần thư]
đưa tới không lâu đã đọc qua. Vương Cố vì không để nàng truyền ra nên
đặc biệt đem sách cho nàng cất dấu, để nàng biết rõ chuyện nghiêm trọng. Hắn cảm thấy dù ai cũng không thể nghĩ Vương Cố hắn sẽ đem vận mạng gia tộc giao cho một phu nhân.

Kỳ thật Vương Cố coi như thành công,
Đỗ Hà chưa từng hoài nghi đến Trương thị, nếu không có Trương thị chính
mình lấy ra [Biển Thước thần thư] thì dù hắn tính toán thế nào cũng

không ra.

[Biển Thước thần thư] là trước tác ngàn năm, tuy nói
trong sách có rất nhiều thứ để học tập nhưng dù sao cũng là vật cổ xưa, y học không ngừng tiến bộ, độc học cũng vậy.

Lúc [Biển Thước thần thư] ra đời thì Miêu Cương vẫn còn hoang vu nên không có ghi lại về độc vật Miêu Cương.

Trương thị buông sách xuống, giấu trở lại rồi lắc đầu thở dài đi ra.

Đỗ Hà chờ cho Trương thị đi rồi liền lẻn vào phòng mở hộp trang điểm lấy ra [Biển Thước thần thư].

[Biển Thước thần thư] là thẻ tre, vì để dễ dàng giấu đi nên dây thừng xuyên
qua thẻ tre đã được bỏ đi mà thay vào đó là tơ mềm nên từng thẻ tre có
thể đặt ngay ngắn trong hộp.

Đỗ Hà lo lắng Trương thị quay lại
nên tĩnh tâm đọc kỹ mấy chương, quả thật bên trong có phần ghi lại về
Huyết Giới, đọc kỹ liền lộ vẻ kinh ngạc.

- Huyết Giới quả chính
là trái cây kỳ lạ ở đỉnh núi Thái Sơn, sản lượng cực ít, rất nhạy cảm,
chỉ có thể sống trên đỉnh Thái Sơn. Bởi vì màu đỏ thẫm như máu mà được
gọi là Huyết, dùng để điều trị những tật thông thường ở gan, thông huyết mạch, đại bổ nguyên khí, có kéo dài tuổi thọ.

Nhưng nó kỵ với những người có thể nhiệt, đặc biệt người nào có bệnh về hô hấp ăn vào có thể nguy mạng.

- Huyết Giới quả sau khi phơi khô thì dược tính ngoài ý muốn đại biến trở thành cực mát, không biết nguyên do.

Do dó nó có thể trị sốt, có thể trị gan thận Âm Hư, trì phổi khí tật, giải bực bội bất an nhưng người thể hàn không thể dùng, đặc biệt người bị
bệnh gan hay thận dùng vào sẽ nguy mạng.

Nếu là trước kia, Đỗ Hà
đọc qua đoạn này sẽ hoa mắt chóng mặt, không hiểu ra sao nhưng qua nửa
tháng vừa rồi hắn đã đọc qua cả trăm quyển sách thuốc nên những tri thức này đã ngấm vào đầu.


Đỗ Hà biết thuốc Đông y chia làm nhiều loại hình, có nóng lạnh ôn mát tứ khí, tức tứ tính, chỉ tính chất của dược
vật hay đồ ăn, tương sinh tương khắc. Trong đó lại dùng đại nhiệt, đại
hàn làm cực đoan, tựa như thủy hỏa không dung trong ngũ hành nên sốt cao đột ngột sẽ uống hàn dược còn bệnh phong hàn sẽ uống nhiệt dược sẽ làm
cho bệnh nặng hơn.

Khí tật cũng chia vài loại, thường thấy nhất
chính là tật bệnh của phổi, gan, lá lách (tỳ) nhưng trên thực tế đây là
ba loại khí tật hoàn toàn khác nhau. [Chu lễ tật y] có ghi lại: Phổi khí nhiệt , tâm khí thứ, can khí mát, tỳ khí ôn, thận khí hàn.

Tính chất bất đồng, phương thức trị liệu cũng là bất đồng.

Đỗ Hà nhíu mày, theo như trong sách nói thì Huyết Giới quả phơi khô chẳng phải là trị liệu khí tật cho Trưởng Tôn Hoàng Hậu?

Thân làm con, xin thuốc cho mẹ không có gì đáng trách nhưng loại chuyện này không cần phải thần bí như vậy?

Đỗ Hà càng ngày càng hồ đồ rồi, trong lúc vô tình hắn nhớ tới không chỉ có Trưởng Tôn Hoàng Hậu, Trường Nhạc công chúa có khí tật, Lý Thế Dân cũng có khí tật, Trưởng Tôn Hoàng Hậu, Trường Nhạc là di truyền khí tật của
phổi nên hen suyễn. Lý Thế Dân cũng có khí tật nhưng là khí tật của gan, gọi là phong tật.

Phổi khí nhiệt, gan khí mát.

Nếu như
[Biển Thước thần thư] ghi lại là thật, như vậy Lý Thế Dân cần phục dụng
Huyết Giới quả tươi còn Trưởng Tôn Hoàng Hậu cần phục dụng Huyết Giới
quả phơi khô.

Nói như vậy thì Huyết Giới quả này có thể dùng cho Trưởng Tôn Hoàng Hậu nhưng với Lý Thế Dân lại là trí mạng đấy.

Há chẳng lẽ.

Đỗ Hà biến sắc, hiểu ra, Thôi Trung Bình đối phó căn bản không phải Trưởng Tôn Hoàng Hậu, mà là mượn tay Lý Thái đối phó Lý Thế Dân.

Đây mới là dụng ý chính thức của Thôi Trung Bình.

Địch nhân lớn nhất của thế gia cũng không phải là Trưởng Tôn Hoàng Hậu, mà
là Lý Thế Dân một lòng muốn trừ ẩn họa cho Đại Đường. Chỉ cần có Lý Thế
Dân một ngày thì dù Lý Thái sau khi được bọn hắn ủng hộ lên được bảo tọa Thái tử cũng không thể bảo hộ quá mức.

Lý Thế Dân đang lúc tráng niên, chỉ cần không bệnh vô tai thì còn rất lâu mới thoái vị. Đường
triều một khi mở rộng khoa cử thì địa vị môn phiệt thế gia bị uy hiếp
càng lúc càng lớn. Thôi Trung Bình căn bản cũng không có đem hi vọng ký
thác vào Lý Thái nhưng chỉ cần Lý Thế Dân vừa chết, bọn họ coi như an
toàn.


Vì vậy, Thôi Trung Bình đa mưu túc trí lợi dụng tâm tư của
Lý Thái. Lý Thái muốn Trưởng Tôn Hoàng Hậu chết, Thôi Trung Bình dùng cơ hội này lường gạt Lý Thái, nói Huyết Giới quả có thể giúp hắn, hơn nữa
vì Huyết Giới quả không độc, có thể làm được thần không biết quỷ không
hay.

Lý Thái vì ngôi vị hoàng đế, tự nhiên tâm động, song

phương ăn nhịp với nhau.

Bất quá, Đỗ Hà còn không có có suy nghĩ cẩn thận, Lý Thái làm hại là Trưởng Tôn Hoàng Hậu chứ không phải Lý Thế Dân, vậy Thôi Trung Bình làm sao bố cục?

Nghĩ tới đây, Đỗ Hà nghĩ thông suốt.

Trưởng Tôn
Hoàng Hậu với tư cách quốc mẫu, muốn hại nàng cơ hồ là không có khả năng nhưng Lý Thái có thể, hắn là con trai của Trưởng Tôn Hoàng Hậu, chuẩn
bị đồ ăn cho mẹ sao có thể hoài nghi? Đồng dạng, làm đồ ăn cho cha cũng
vậy.

Bất quá Trưởng Tôn Hoàng Hậu vừa chết, sẽ tra ra được Lý
Thái. Lý Thái muốn chạy trốn cũng trốn không thoát nhưng chỉ cần hắn
quang minh chính đại nói mua được chút trái cây, đồng thời hiến cho Lý
Thế Dân, Trưởng Tôn Hoàng Hậu dùng ăn.

Nếu như là vậy hết thảy
cũng không phải là vấn đề, Lý Thế Dân, Trưởng Tôn Hoàng Hậu ăn hết, Lý
Thái lúc đó cũng ăn một chút, cho dù Trưởng Tôn Hoàng Hậu bỏ mình cũng
không có ai hoài nghi đến Lý Thái. Bởi vì trái cây không chỉ là Lý Thế
Dân ăn hết, ngay cả Lý Thái cũng ăn hết, sự thật chứng minh trái cây
không độc. Huống chi trái cây cũng không phải là độc dược mà chỉ dẫn
phát khí tật.

Thôi Trung Bình chỉ cần dùng loại phương thức này sẽ có thể khiến cho Lý Thái mời Lý Thế Dân Huyết Giới quả.

Nếu như kế sách thành công, bởi vì Lý Thái, Trưởng Tôn Hoàng Hậu không việc gì, đồng dạng không có người hoài nghi Huyết Giới quả dị thường, cho dù Lý Thái phát giác, hắn cũng không dám nói, dù sao giết cha chính là
hắn.

Đến lúc đó, Đại Đường vô chủ, Lý Thừa Càn dĩ nhiên trở thành người bị tình nghi lớn nhất.

Lý Thái đến cuối cùng có thể trở thành Hoàng Đế hay không không quan
trọng. Lý Thế Dân hùng tài đại lược chỉ có một, không phải hoàng đế nào
cũng có thể ngăn chặn thế gia vọng tộc!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui