Trong thư phòng, mọi người nghe Tần Đàm Công nói không còn chút nghi ngờ.
Tống Nguyên nói:
“Vậy để lão già kia đắc ý trước đi.”
Hắn dừng một chút lại nói:
“Nhưng lão già kia muốn chém những quan viên ở huyện Thạch Tùng, nếu Tác thái tử lại muốn tham gia khoa cử, chỉ sợ là không được.”
Tần Đàm Công nói:
“Tham gia từng khâu một của khoa cử đương nhiên là không được, cũng không phải do Vương tướng gia mà là Tác Thịnh Huyền kia không được.”
Một quan viên nói:
“Công gia nói đúng, tuy Tác thái tử bác học đa tài nhưng khoa cử không phải bác học đa tài là có thể đậu, nếu muốn Tây Lương vương vui thì không thể làm Tác thái tử mất hứng.”
Hóa ra là hàm ý này, Tống Nguyên bừng tỉnh, lại nói:
“Vậy phải làm sao? Hắn một lòng muốn tham gia khoa cử đó.”
Đúng vậy, không tham gia khoa cử thì làm sao hoàn thành tâm nguyện? Người trong phòng đều trầm tư, thật khó giải quyết.
Đột nhiên Tống Nguyên vỗ đầu nói:
“Kỳ thực Tác Thịnh Huyền đại khái chỉ biết sơ lược về khoa cử mà thôi, muốn tranh đua cao thấp với học sinh của Đại Chu ta, vậy chúng ta cho hắn một cơ hội không phải là được sao.”
Cơ hội giống như khoa cử? Mọi người nhìn về phía hắn.
Có người nhíu mày hỏi:
“Có cơ hội như vậy sao?”
Tống Nguyên nói:
“Ta không hiểu khoa cử là cái gì, chỉ suy nghĩ vớ vẩn mà thôi…”
Có quan viên không vui, không hiểu còn suy nghĩ vớ vẩn...
Tần Đàm Công lại gật đầu nói:
“Ngươi nói không sai, không hiểu khoa cử mới nghĩ ra ý kiến như vậy, mà bởi vì Tác Thịnh Huyền cũng không hiểu nên mới làm chuyện ngu ngốc kia.”
Tống Nguyên vui vẻ, cười khanh khách, khó nén đắc ý, những người khác liếc nhau:
“Vậy phải làm gì đây?”
Tần Đàm Công nhìn về phía Tống Nguyên nói:
“Mời Tống đại nhân tiếp tục suy nghĩ vớ vẩn đi.”
Tống Nguyên càng thêm đắc ý, lại liên tục xua tay làm ra vẻ khiêm tốn, nói:
“Không dám không dám, một mình ta làm sao có thể nghĩ ra được.”
Lại nhìn mọi người chắp tay:
“Mọi người cùng nhau suy nghĩ vớ vẩn đi.”
Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, triều đình quyết định xử lý sự tình huyện Thạch Tùng làm rối kỉ cương đã lan truyền khắp nơi.
“Nghe tin gì chưa?... Huyện Thạch Tùng gian lận thi huyện... Triều đình tức giận, huyện lệnh bị bắt giam.”
“… Gian lận sao, không đến mức như thế a? Đánh mấy trượng là được... Ngay cả huyện lệnh cũng bị bắt giam, cái này hình như hơi quá mức?”
“... Quá cái gì quá, phải nên như thế... Phàm là người gây rối loạn kỉ cương, làm việc thiên tư đều đáng chết.”
Nghe được nghị luận, Tiết Thanh quay đầu lại nhìn, mấy học sinh nhìn nàng cười cười, còn có người hỏi:
“Thanh Tử thiếu gia, ngươi nói có phải hay không?”
Tiết Thanh nói:
“Phải.”
Trương Liên Đường ở bên cạnh cầm sách che mặt bật cười.
Tiết Thanh cầm bút tiếp tục viết chữ, nói:
“Cười cái gì.”
Trương Liên Đường khép sách, hơi nghiêng người qua, thấp giọng nói:
“Thanh Tử thiếu gia không cần lo lắng, huyện lệnh Trường An không bị xem là làm việc thiên tư.”
Dứt lời lại nói:
“Nhưng xử phạt như vậy là hơi nặng, xem ra không phải chỉ vì sự tình gian lận.”
Tiết Thanh nói:
“Vậy thì vì cái gì?”
Trương Liên Đường cười nói:
“Ta không phải thần tiên làm sao biết, huyện Thạch Tùng cách chúng ta rất xa... Muốn ta hỏi thăm một chút không?”
Tiết Thanh lắc đầu nói:
“Chuyện này có liên quan gì tới chúng ta chứ... Chuyên tâm đọc sách đi, mặc kệ bởi vì cái gì, nếu đã lấy danh nghĩa làm rối kỉ cương, lần này thi phủ khẳng định sẽ càng nghiêm khắc.”
Trương Liên Đường nói:
“Ta chỉ cầu có thể đậu, còn Tiết án đầu ngươi thì sao?”
Tiết Thanh nói:
“Đương nhiên là đầu bảng.”
Nhưng trong lòng nàng thì suy nghĩ, huyện lệnh huyện Thạch Tùng bị phạt, không phải là phía trên nhận thấy được cái gì chứ... giống như Tông Chu khắp nơi điều tra nữ nhi, bọn họ rốt cuộc cũng nghĩ đến phải điều tra nam nhi sao?”
Không biết nói đến cái gì, các thiếu niên ở phía sau cười vang, Tiết Thanh lấy lại tinh thần quay đầu lại nhìn, thấy mấy người đang vui cười cùng nhau xem một quyển sách, mơ hồ có thể thấy được phía trên có hình mỹ nhân... Chuyện huyện Thạch Tùng làm rối kỉ cương đã bị bọn họ ném ra sau đầu, ngoài cửa sổ có tiếng chim hót, một làn gió mang hương hoa quanh quẩn ở trong học xá, nơi xa sương mù vây quanh đỉnh núi, cảnh xuân dào dạt… Hóa ra nguy cơ rất lớn a, Tiết Thanh thu hồi tầm mắt, cúi đầu tiếp tục viết chữ.
Trong nha môn tri phủ, gia đinh trông cửa ngăn tỳ nữ mang trà tới, nhìn vào phía trong, chỉ thấy Lý tri phủ cùng Thanh Hà tiên sinh ngồi nghiêm chỉnh, không ai nói chuyện, không khí rất khẩn trương.
“Không cần vội mang trà vào.”
Hắn thấp giọng nói, thoạt nhìn quan hệ của hai người kia vẫn chưa hòa hoãn.
Tỳ nữ cũng cẩn thận nhìn vào trong, thấp giọng nói:
“Có phải nói đến sự tình thi huyện ở huyện Thạch Tùng không?... Thi phủ nhất định sẽ càng nghiêm cẩn... Muốn Thanh Hà tiên sinh báo cho các học sinh biết.”
Làm tỳ nữ của nha môn tri phủ nên cập nhật tin tức rất nhanh.
Gia đinh kia nói:
“Hẳn vậy... thời buổi thật rối loạn a.”
Trường An phủ đã náo loạn không ít chuyện, không thể lại phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn nữa, hắn kéo tỳ nữ lảng tránh ra chỗ khác.
Trong phòng, Thanh Hà tiên sinh thấp giọng nói:
“Việc này là trùng hợp sao? Hay chúng ta làm lộ cái gì?”
Lý Quang Viễn thấp giọng nói:
“Là trùng hợp, đại nhân nói đây là ngoài ý muốn, không nghĩ tới người Tây Lương lại làm ra chuyện này.”
Thanh Hà tiên sinh nói:
“Nhưng như thế thì thủ đoạn lúc trước sẽ không thể dùng ở thi phủ được nữa.”
Hắn nhìn Lý Quang Viễn hỏi.
“Về chuyện này, đại nhân nói như thế nào? Có phản đối chúng ta an bài không?”
Lý Quang Viễn nói:
“Không phản đối nhưng không tán đồng, không biết tâm tư như thế nào nữa.”
Thanh Hà tiên sinh nói:
“Lý đại nhân, vị đại nhân kia rốt cuộc là ai?”
Lý Quang Viễn nhìn hắn cười cười, nói:
“Lâm tiên sinh, không phải ta gạt ngươi, mà là ta cũng không biết, không biết là một người hay rất nhiều người.”
Không biết? Thanh Hà tiên sinh nhíu mày, hắn là do bên kia trực tiếp tìm tới mới biết chuyện này, cũng thông qua bên kia biết Lý Quang Viễn là người một nhà, sau đó lại biết trên Lý Quang Viễn còn có người. Vì việc này rất hệ trọng nên cực kỳ cẩn thận, che giấu tung tích là có thể lý giải, không ngờ rằng Lý Quang Viễn cũng không biết người phía trên mình là ai, vậy làm sao xác định là người một nhà?
Lý Quang Viễn nói:
“Vì rất nhiều sự tình, tỷ như ngươi và ta đến nơi đây, lúc đầu cảm thấy làm không được nhưng cuối cùng lại làm rất tốt.”
Thanh Hà tiên sinh im lặng một chút, mới nói:
“Công thần lại phải làm tặc...”
Lý Quang Viễn nói:
“Gian thần nắm quyền, sự tình lại qua nhiều năm như vậy, quan trọng nhất là không có bằng chứng, Ngũ Đố quân vốn bị xem là tội phạm, không thể làm thiên hạ tin phục.”
Thanh Hà tiên sinh nói:
“Nhưng tại sao ngọc tỷ thất lạc...”
Lý Quang Viễn nói:
“Cũng không thể trách bọn họ, trong tình huống đó có thể cứu được đế cơ đã không tệ.”
Nhắc tới sự tình lúc trước, hai người lại im lặng lần nữa, không khí tháng Tư đang tiết xuân vì vậy mà cũng có vẻ nặng nề.
Lúc Tứ Hạt tiên sinh đi vào thảo đường, nhịn không được hắt xì một cái, nhìn trong phòng treo đầy hoa cỏ.
“Làm cái gì đó, muốn biến nơi đây thành thảo đường thật sự hả?”
Hắn xoa mũi nói.
Noãn Noãn nhấc tay nói:
“Biến thành quân tử.”
Lại chỉ lên đầu mình vốn đã cắm đầy hoa dại giống như tai thỏ.
Tứ Hạt tiên sinh duỗi tay chỉ vào nàng nói:
“Biến thành con thỏ.”
Tiết Thanh cười nói:
“Mấy tháng này học quá căng thẳng nên mọi người muốn giải tỏa một chút, cài cỏ dại hoa dại lên người và treo ở trong nhà.”
Tứ Hạt tiên sinh bĩu môi ngồi xuống, không thèm để ý tới, Noãn Noãn bày rượu và thức ăn xong liền đi, hắn nhìn Tiết Thanh nghiêm túc viết chữ, cười nói:
“Nghe nói làm việc thiên tư sẽ bị chém đầu đó... dù tri phủ là cha của Chu tiên sinh, hắn cũng không dám giúp ngươi.”
Tiết Thanh nói:
“Vốn không cần hắn giúp, con vẫn luôn dựa vào chính mình.”
Tứ Hạt tiên sinh xì mũi nói:
“Chúc con lần này tiếp tục thuận lợi.”
Tiết Thanh nói:
“Đương nhiên thuận lợi, con là ai a, con là...”
Tứ Hạt tiên sinh ho khan một tiếng, duỗi tay chỉ bên ngoài nói:
“Hôm nay thời tiết không tệ.”
Ông ngắt lời Tiết Thanh nói, lại nhảy đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, như muốn xem sắc trời.
Nàng là ai a, nàng là Tiết Thanh, Tiết Thanh cười cười, đảo mắt qua cả phòng đầy hoa dại cỏ dại, đương nhiên sẽ thuận lợi, lần này nàng sẽ không dùng thuốc của Tiết mẫu, chế tạo thảo dược làm mình ngất xỉu có gì khó... Vốn dĩ cho rằng có người cho chỗ dựa, hóa ra không có gì cả.
Nhưng chuyện nàng cần làm đâu chỉ như vậy.
Vài tiếng sấm liên tục, nước mưa như hạt đậu nành rơi xuống, trước thảo đường tràn đầy bọt nước trắng xóa.
Sở Minh Huy đứng ở bên cửa sổ bị nước mưa bắn lên mặt, hắn nâng tay áo lau đi, nói:
“Lúc này mới tháng tư nhưng mưa còn lớn hơn tháng sáu.”
Mấy thiếu niên ở xung quanh phụ họa, một thiếu niên nói:
“Nước sông dâng cao, lại chảy xiết, nghe nói có người suýt chút nữa bị cuốn trôi đấy.”
Tiết Thanh nghe vậy nói:
“Sẽ không xảy ra lũ lụt chứ?”
Trương Liên Đường ở bên cạnh cười nói:
“Không đến mức đó đâu, mùa đông năm nay tuyết rơi ít.”
Tiết Thanh cười cười:
“Chúng ta còn chưa được phép bàn tới chuyện quốc kế dân sinh, tiếp tục nói chuyện thi phủ của chúng ta đi.”
Nàng chỉ chỉ một chồng sách thật dày trên bàn:
“Đây là tài liệu mà Minh Văn sưu tầm được... Là bài thi đỗ đầu trong kỳ thi Phủ ở Sơn Tây lộ bao năm qua.”
Bài thi đỗ đầu của cả Sơn Tây lộ là cực kỳ khó có được, các thiếu niên xôn xao, thi huyện lần này, các thiếu niên của Tri Tri đường đều thông qua, càng thêm kiên định tín niệm đọc sách... Hiện giờ lại có tài liệu tham khảo, tất nhiên là như hổ thêm cánh.
Trong lúc nhất thời mọi người đều cảm tạ Minh Văn.
Thiếu niên tên Minh Văn kia đỏ mặt xua tay:
“Không phải công lao của mình ta, tất cả mọi người đều có công, Bùi Yên Tử thiếu gia, Liên Đường thiếu gia, Xuân Dương thiếu gia... mọi người cùng nhau bỏ tiền bỏ sức mới có được thành quả này...”
Trương Song Đồng ở phía sau nhấc tay nói:
“Không cần cảm ơn tới cảm ơn lui, đây là mọi người vì mình, mình vì mọi người.”
Các thiếu niên cười vang, Trương Liên Đường nói:
“Được, còn có một tháng, chúng ta bắt đầu nghiên cứu ngay đi.”
Phân phát tài liệu xuống, các thiếu niên vừa lật xem vừa châu đầu ghé tai, trong thảo đường cực kỳ náo nhiệt.
“Vậy bắt đầu đọc đi, đọc xong mọi người lại cùng nhau thảo luận.”
Trương Liên Đường nói.
“Tiết Thanh ngươi tới đọc trước đi.”
Chỉ thấy Tiết Thanh mỉm cười nhìn mọi người, nhưng biểu cảm tựa hồ có chút thất thần, không khỏi dùng khuỷu tay chọt chọt hắn.
“Tiết Thanh?”
Tiết Thanh giật mình.
Trương Liên Đường nói:
“Ngươi đọc trước đi.”
Trong thảo đường yên tĩnh lại, mọi người đều nhìn Tiết Thanh chờ đợi.
Tiết Thanh lại “ừ” một tiếng, như cũ mỉm cười nhìn các thiếu niên, không mở quyển sách trong tay mà đột nhiên nói:
“Ta... có một ước mơ.”
Các thiếu niên đều khó hiểu.
“Ước mơ gì?”
Sở Minh Huy nói.
Tiết Thanh nhìn hắn, cười nói:
“Đương nhiên là ghi tên bảng vàng, thi đậu trạng nguyên.”
Các thiếu niên đều cười rộ lên, Sở Minh Huy ôm bụng cười nói:
“... Tiểu tử ngươi là muốn đậu trạng nguyên, sau đó cưới Quách tiểu thư làm tân lang a.”
Tuyên ngôn thi đậu trạng nguyên vì cưới vợ tựa hồ kích thích mọi người.
“Chưa chắc không thể nha.”
“Không nhất định, ta cũng muốn đậu trạng nguyên.”
Các thiếu niên cười nói, khí thế hăng hái.
Trương Liên Đường nhìn Tiết Thanh nói:
“Đừng có nằm mộng nữa, đọc sách trước đi.”
Tiết Thanh cười mở sách ra, các thiếu niên không đùa giỡn nữa, ngồi xếp bằng chuyên chú lắng nghe, Trương Liên Đường cúi đầu nhìn sách, nghe giọng đọc vững vàng không nhanh không chậm ở bên tai, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Tiết Thanh một cái, Tiết Thanh đọc rất chuyên chú, cũng không phát hiện ánh mắt của hắn, đọc một đoạn còn nhịn không được vỗ đùi, hiển nhiên cực kỳ tán thưởng... Thoạt nhìn cũng không có phiền não gì, chẳng lẽ là ảo giác? Trương Liên Đường cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Bên ngoài tiếng mưa rơi lộp bộp nhưng không lấn át được giọng đọc sách ở trong phòng.
Sau một trận mưa to, non xanh nước biếc.
Tiết mẫu nhìn Noãn Noãn đứng ở hành lang khoác thêm áo cho Tiết Thanh, không khỏi hỏi:
“Không phải trường xã cho nghỉ một ngày sao? Sao còn phải ra ngoài?”
Tiết Thanh nói:
“Yên Tử thiếu gia của Kết Lư xã mời con đi Giới Viên.”
Noãn Noãn tiếp lời nói:
“... Trong hồ thả rất nhiều cá chép... rất nhiều rất nhiều...
Khuôn mặt nàng vui vẻ, gấp không chờ nổi.
Tiết Thanh cười vỗ vỗ đầu nàng nói:
“... Nói muốn xem cá làm thơ.”
Tiết mẫu nói:
“Chỉ nghe qua tụ hội ăn cá... Người đọc sách thật là không thể hiểu nổi...”
Lại hỏi:
“Có ai đi chung với con không?”
Tiết Thanh nói:
“Tử Khiêm vốn muốn đi cùng nhưng không may bà ngoại hắn bị bệnh, phải theo mẫu thân đi thăm... mẹ không cần lo lắng, từ đây tới Giới Viên cũng không xa.”
Noãn Noãn nói:
“Có con theo thiếu gia, thẩm yên tâm đi.”
Tiết mẫu vỗ vỗ đầu nàng nói:
“Đi ra ngoài nghe lời thiếu gia, không được tinh nghịch.”
Điều này là đương nhiên rồi. Noãn Noãn vui vẻ đi gọi xe, Tiết mẫu nhìn Tiết Thanh cầm gậy trúc dựa vào lan can... Thương tích đã lành, đã mấy ngày không dùng thuốc, vì sao còn…?
Tiết Thanh quơ quơ gậy trúc nói:
“Giới Viên xây dựng dựa vào lưng núi nên hẳn sẽ lên núi...”
Tiết mẫu vội nói:
“Trời mới mưa lớn, đường núi rất trơn, có gậy trúc con cũng không nên lên núi.”
Tiết Thanh cười nói:
“Con đâu có yếu như vậy, mẹ, con còn luyện võ nữa đó... “
Nàng siết tay thành nắm đấm, biểu hiện ra mình rất khỏe mạnh.
Tiết mẫu trách cứ cười cười, Noãn Noãn đã gọi xe tới, Tiết Thanh liền đi ra ngoài, Tiết mẫu dặn dò nàng cẩn thận một chút, liền xoay người đi phơi quần áo, lại nghe Tiết Thanh gọi mẹ.
Có chuyện gì nữa đây?
Tiết mẫu quay đầu, thấy Tiết Thanh cúi đầu nhìn giày, lại ngẩng đầu nói:
“Mẹ, giày hơi chật rồi.”
Thân thể lại lớn thêm? Tiết mẫu cười nói:
“Biết rồi, mau đi đi, ngày mai sẽ có giày mới.”
Tiết Thanh vâng một tiếng, cầm gậy trúc chậm rãi đi ra cửa.
Xe ngựa ra khỏi thành, vòng qua nửa đường núi, liền nhìn thấy Giới Viên ở phía trước, Tiết Thanh bảo xe dừng lại.
“Noãn Noãn, ngươi đi trước đi, nói Yên Tử thiếu gia ta tới muộn một chút.”
Nàng nhảy xuống xe nói.
Noãn Noãn trừng mắt hỏi:
“Thiếu gia muốn đi đâu?”
Tiết Thanh chỉ chỉ chân núi cách đó không xa nói:
“Ta qua bên kia bắt một con cá trắm cỏ... ngắm cá chép quá nhàm, ta chuẩn bị ngắm cá trắm cỏ làm thơ, nhất định có thể trổ hết tài năng... Ngươi không được nói chủ ý của ta cho bọn họ, tránh bọn họ học theo.”
Noãn Noãn gật đầu đồng ý, thẩm bảo nàng nghe lời thiếu gia, vì thế liền ngồi xe đi tới Giới Viên.
Tiết Thanh đi đến chân núi nhưng không tới gần bờ sông mà rẽ qua vách núi đi về phía trước. Vì mấy ngày nay mưa to, nước sông chảy xiết, rít gào quay cuồng lao về nơi xa... Tiết Thanh nhảy lên một tảng đá, khoanh tay nhìn ra xa, nước sông xuyên qua thành Trường An cuồn cuộn chảy về phía chân trời...
Tiết Thanh nắm gậy trúc ném ra giữa sông, phù một tiếng, bọt nước bắn tung tóe, nháy mắt đã bị nước sông vẩn đục cuồn cuộn nuốt sạch.
Ta cũng đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...