- Ha ha, Cửu U vương thật là khiến người ta thán phục a!
Cửu U chấp thuận đánh cược, Huyết Ưng vương bật cười ra tiếng, nhưng đôi mắt đỏ chỉ càng tỏ ra lạnh lùng và giả dối.
- Nếu đã như vậy, vụ đại náo Ma Mãng thành hôm nay ta bỏ qua, ba ngày sau tại Quân Đấu Trường, Huyết Ưng điện ta chờ tin tốt.
Huyết Ưng vương đạt được mục tiêu, không còn gì vấn vương nữa, vung tay tạo ra một luồng hào quang lấp lóe bọc lấy Huyết Ưng vệ, rồi tất cả hóa thành một tia sáng đỏ bay vào linh trận truyền tống trong thành. Hào quang tan đi, tất cả đã biến đi mất.
Trên bầu trời, Thụy hoàng thấy sự việc diễn tiến thế này, chỉ mỉm cười. Bản thân là một trong Tam Hoàng, nhưng việc đánh cược mà hai bên cùng chấp thuận thì lão chẳng có lý do gì để ngăn cản, chỉ để lại một cái liếc nhìn Cửu U và Mục Trần rồi linh thể chầm chậm tan đi.
Cửu U hạ xuống cạnh Mục Trần:
- Vất vả cho ngươi rồi, về Cửu U cung thương nghị trước đã.
Mục Trần khẽ gật đầu, không nán lại nữa, dẫn Cửu U vệ hướng về linh trận truyền tống biến mất.
Hai đạo quân đông đúc bỏ đi, thành thị nhất thời yên tĩnh lạ thường, rồi sau đó là tiếng ồn ào vang động.
- Cái này náo nhiệt à nha, Huyết Ưng vệ vs Cửu U vệ.
- Huyết Ưng vương chẳng qua chỉ khiêu khích Cửu U cung, Huyết Ưng vệ so sánh thực lực hay quân số đều hơn Cửu U vệ rất nhiều. Trận chiến quy mô như thế, Cửu U vệ khó lòng có được phần thắng.
- Cái này cũng chửa chắc, Huyết Ưng vệ đông đảo, nhưng bình thường lại do nhiều thống lĩnh phân ra các quân đoàn huấn luyện. Ngô Thiên nhiều lắm thì quản lý được một nửa chứ mấy, nếu ép tất cả làm một, e rằng hại nhiều hơn lợi.
- Nhưng mà cho dù chỉ có một nửa Huyết Ưng vệ cũng đủ nghiền nát Cửu U vệ quân số xấp xỉ 1000 kia rồi.
- Cửu U cung dám nghênh đấu, chắc chắn phải có kỳ chiêu ẩn giấu...
- Ai biết được...
Cửu U cung, trong đại điện, Cửu U ngồi trên vương tọa, nhíu mày. Không khí trong đại điện khá nghiêm trọng.
- Xem ra Huyết Ưng vương đã muốn chấm dứt triệt để với chúng ta.
Cửu U lầm bầm. Huyết Ưng vương cũng khá cay độc, nhận thấy Cửu U cung căn cơ bạc nhược, nhu cầu cần thiết trước mắt là phải giành lại quyền quản lý thành thị để thu về Chí Tôn linh dịch. Hắn dùng món hời to này để Cửu U không thể cự tuyệt, phải tham gia đấu cược.
Đối với Cửu U cung, lần đánh cược này là một cơ hội, nhưng cơ hội lại có được từ trong một cạm bẫy rõ ràng.
- Quân số Huyết Ưng vệ hơn xa Cửu U vệ chúng ta, nếu chính diện giao phong, chúng ta khó có cơ hội a.
Đường Băng lo lắng.
Trong đại điện, đám đầu lĩnh như Khâu Sơn cũng trầm tư, chỉ đưa mắt nhìn thống lĩnh Mục Trần. Tài năng Mục Trần thể hiện hôm nay đã triệt để thu lấy nhân tâm mọi người.
- Huyết Ưng vệ tổng cộng có bao nhiêu quân?
Mục Trần đột nhiên hỏi.
- Hơn 5000, nhưng với khả năng của Ngô Thiên, cũng chỉ có thể thống lĩnh được phân nữa, nhiều hơn nữa thì khó mà thi triển chiến ý nếu hắn không muốn bị phản phệ. Dù vậy một nửa này cũng đã quá đông so với Cửu U vệ.
Khâu Sơn lập tức trả lời.
Mục Trần gật đầu. Huyết Ưng vệ cũng chẳng phải đám ô hợp, lại có ưu thế quân lực, mà Ngô Thiên cũng chẳng phải kẻ bất tài, thật là không dễ dàng.
- Mục Trần, trận đấu cược này ngươi nắm chắc mấy phần?
Đường Băng hỏi, việc này quá quan trọng với Cửu U cung. Thắng, dĩ nhiên Cửu U cung nhân đó mà trở mình, thuế một năm của 100 thành thì thừa sức khiến cho tài nguyên trở nên dồi dào. Nhưng nếu thua, e rằng sẽ là nhát dao trí mạng.
Cửu U cung và Huyết Ưng điện là hai thế lực ngang cấp ở Đại La Thiên vực. Nếu Cửu U cung nhận thua thần phục, thì địa vị lúc này đã tự giáng xuống một bậc, sẽ trở thành nỗi nhục muôn thuở, là đòn đánh nặng cho tinh thần quân lính cũng như mọi người trong Cửu U cung, gần như có tính chất hủy diệt.
Mục Trần chậm rãi nói:
- Nếu Ngô Thiên chỉ có thể thống lĩnh một nửa Huyết Ưng vệ, chúng ta cũng không phải không có phần thắng. Hơn nữa, chúng nó muốn thắng ta cũng không dễ dàng gì.
Ngữ khí trầm thấp, khí tức hiếu sát phả vào mặt làm cho mọi người trong điện rùng mình. Xem ra trận chiến này tất nhiên là một hồi huyết chiến.
Đây quan hệ đến tồn vong Cửu U cung.
Mọi người đều trở nên trầm tư.
"Rốp"
Một tiếng động lạ vang lên trong không khí im ắng, mọi người giật mình ngẩng mặt lên, kinh giác nhận thấy một cô bé mặc đồ đen đang ngồi cạnh Mục Trần, trên tay cầm một trái cây gì đó, miệng cắn vào phát ra tiếng.
Dĩ nhiên đó chính là tiểu cô nương xuất quỷ nhập thần Mạn Đà La.
- Ngươi là ai?
Đường Băng kinh ngạc trọn mắt, trọng địa Cửu U cung, bên ngoài Cửu U vệ mạnh nhất đứng gác, sao lại có một tiểu cô nương xuất hiện chỗ này?
- Ặc... không sao, nàng ta là... muội muội của ta.
Mục Trần hốt hoảng vội phân bua.
Nghe hắn nói thế, Mạn Đà La chỉ giương mắt lên nhìn, miệng lại tiếp tục nhai trái cây, chẳng phản bác, biếng nhác nói:
- Ta có thể giúp các ngươi một cách, nhưng ta có điều kiện.
Mục Trần sửng sốt:
- Điều kiện gì?
Gương mặt búp bê của Mạn Đà La mỉm cười ngọt ngào, dáng vẻ ngây thơ vô số tội cực kỳ đáng yêu, đến cả Đường Băng mới rồi còn kinh nghi cảnh giác, lúc này cũng bần thần không đề phòng nữa.
Còn Mục Trần nhìn thấy cái nụ cười nguy hiểm đó, trong lòng lại càng thêm lo lắng.
- Chớ có căng thẳng, điều kiện của ta dễ lắm, cho ta mượn Bất Hủ Đồ Lục mười ngày.
Mạn Đà La miệng chúm chím trả lời.
- Không được!
Mục Trần gần như thốt lên ngay lập tức. Trang giấy Bất Hủ Đồ Lục kia cực kỳ quan trọng với hắn, tuyệt đối không thể lấy ra khỏi cơ thể mình rồi giao cho người khác. Mảnh Bất Hủ Đồ Lục này còn liên quan đến Vạn Cổ Bất Hủ thân, Mục Trần không hề hoài nghi sức hấp dẫn của nó, cái thứ này ngay cả siêu cấp cường giả Địa Chí Tôn cũng phải tham lam.
- Ngươi....
Mạn Đà La trợn mắ hung hăng. Nhưng thái độ Mục Trần lại kiên quyết không cho, cả hai trừng mắt một hồi, cô nàng tức tối xì khói.
- Sao ngươi đột nhiên lại muốn mượn Bất Hủ Đồ Lục?
Mục Trần nghi hoặc. Theo như lời Mạn Đà La đã nói, dường như chỉ cần cô nàng ở cạnh hắn, cũng có thể hấp thu năng lực thần văn hoa Mandala trong đó để áp chế lời nguyền trong cơ thể.
Mạn Đà La hơi đắn đo, rồi trả lời:
- Lời nguyền trong người có dấu hiệu bùng phát, ta cần Bất Hủ Đồ Lục trấn áp nó.
Mục Trần cau mày, trầm tư rồi nói:
- Tới lúc đó cứ gọi ta, ta sẽ ở cạnh ngươi, hẳn là không cản trở gì ngươi chứ?
Mạn Đà La ngẩn ngơ, hơi ngạc nhiên, không ngờ hắn lại đồng ý:
- Vậy... cám ơn trước.
Mục Trần cười nói:
- Giờ thì nói đi, ngươi có cách gì?
Mạn Đà La ngẩng lên, liếc nhìn mọi người trong đại điện. Hễ ai bị nàng nhìn tới, đều như cảm thấy một ngọn núi lớn đè lên người, run rẩy dưới uy áp kinh khủng, chỉ biết cúi gằm mặt xuống không dám nhìn lên.
- Ngươi thân là Linh Trận sư, đã nghe nói qua Chiến Trận sư chưa?
Mạn Đà La lảnh lót cất tiếng.
- Chiến Trận sư?
Danh xưng lạ hoắc vang lên, tất cả mọi người luôn cả Mục Trần chưng hửng không biết, chỉ có Cửu U thì hơi đăm chiêu.
- Thời viễn cổ, Chiến Trận sư là một phân loại Linh Trận sư, ở trận đại hạo kiếp Đại Thiên thế giới, Chiến Trận sư là nhân tố chói sáng cực kỳ, họ chỉ huy quân binh vạn tộc, xông lên tiền tuyến, luôn luôn là quân tiên phong. Chính vì thế mà tổn thất của họ là nghiêm trọng nhất, những thế hệ truyền thừa bị xóa sổ, đến khi kiếp nạn qua đi, sự tồn tại của Chiến Trận sư trở nên cực hiếm, đến thời đại này ít có ai biết được sự tồn tại của Chiến Trận sư...
Mạn Đà La từ tốn kể chuyện.
- Chiến Trận sư có thể ngưng tụ sức mạnh của một quân đoàn, phát huy ra năng lượng cực hạn. Những Chiến Trận sư xuất sắc nhất, nếu có được quân đoàn đủ dũng mãnh, họ cũng thừa sức chiến một trận thống khoái với Thiên Chí Tôn.
Nhất thời trong đại điện chấn kinh, mọi người thở không ra hơi. Chống cự Thiên Chí Tôn? Những siêu siêu siêu cường giả đỉnh đỉnh của Đại Thiên thế giới lại có thể đối chọi bằng nhân số hay sao?
Mục Trần nghe mà liếm môi, ánh mắt trở nên nóng cháy, hắn nhìn Mạn Đà La không chớp mắt:
- Ngươi biết cách để trở thành Chiến Trận sư?
- Không biết.
Mạn Đà La buông một câu phũ phàng.
Mục Trần suýt nữa té sấp mặt, nhìn thấy cái vẻ mặt của cô nàng mà sững sờ không nói nên lời, hồi lâu sau mới tỏ ra tức tối:
- Ngươi giỡn mặt ta à?
Nếu không phải hắn đã biết trước tiểu cô nương này bề ngoài đáng yêu nhưng thực lực siêu cường đáng sợ, thì e rằng lúc này đã một cước sút nàng ra khỏi đại điện.
- Tuy không biết làm cách nào trở thành Chiến Trận sư, nhưng ta có thứ này hẳn là có ích cho ngươi.
Mạn Đà La thấy hắn tức đến bốc khói, lúc này mới từ tốn lấy ra một thẻ tre có vẻ cũ kĩ hư hỏng, còn loang lổ những vết máu bao năm tháng dính trên đó, còn chưa mở ra, nhưng khí tức thiết huyết vô song đã phả vào mặt.
Mục Trần cẩn thận tiếp nhận thẻ tre, nhìn thấy bên ngoài có mấy chữ đỏ ẩn hiện.
- Chiến Trận Tâm.
- Chiến Trận sư là một nhánh của Linh Trận sư, ngươi đã có căn cơ, muốn nhập môn ta nghĩ cũng không khó. Dù không có cách nào cho ngươi một phát hóa thành Chiến Trận sư ngay, nhưng muốn lấy ít địch nhiều, chiến thắng Huyết Ưng vệ, cái này hẳn không khó.
Mạn Đà La nói.
Mục Trần cầm chặt thẻ tre nọ, gật đầu thật mạnh. Đại Thiên thế giới huyền ảo vô biên, Chiến Trận sư này đúng là lần đầu tiên mới biết.
Vậy là thời gian tới hắn sẽ toàn tâm toàn ý nghiên cứu Chiến Trận Tâm này, trận đánh cược quá mức quan trọng, hắn không thể thua!
Lúc này đây, hắn phải thắng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...