Đại Ca Đến Trường

Cả tuần sau đó, Bảo Nam cạch mặt không thèm nói chuyện với Vũ Hoàng, khiến cậu cảm thấy hơi khó chịu. “Thà cậu ta cứ nheo nhéo cả ngày như trước kia còn thoải mái hơn. Đúng là con gái, giận hờn gì mà lâu quá vậy?”, Vũ Hoàng nghĩ, rồi kín đáo liếc sang nhìn Bảo Nam, lúc này vẫn đang hí hoáy chép bài. Cậu khẽ huých tay nó, khiến nó bực bội quay sang, hỏi gọn:
-Có chuyện gì?
-Đưa vở đây tôi tự chép! Vũ Hoàng nói.
Bảo Nam không nói gì, vứt cuốn vở của Vũ Hoàng qua bên cậu, rồi tiếp tục quay lên bảng nghe giảng. Nó bất chợt quên mất, hóa ra cậu vẫn còn có tay có chân. Vậy thì tốt nhất là tự lực đi, đừng có làm phiền đến nó nữa.
Hình như lời thỉnh cầu của Bảo Nam rốt cuộc đã chạm đến trời xanh, vừa ra chơi, nó theo quán tính cất vội sách vở vào cặp, chạy ngay xuống căn tin. Nhưng Vũ Hoàng đã nắm tay nó lại, nói trống không:
-Hôm nay để tôi đi mua!
Đến lúc Vũ Hoàng đi khuất khỏi tầm mắt, Bảo Nam vẫn không tin nổi những gì đang diễn ra. Tự nhiên đối xử với nó tốt vậy (thật ra thì cũng không tốt là mấy, nhưng đối với một Bảo Nam sống ở địa ngục quen rồi thì quả thật rất lạ lẫm). Không biết cậu ta lại định giở trò gì ra nữa?
Vũ Hoàng đương nhiên không phải là tên rảnh rỗi thích bày trò như Bảo Nam nghĩ. Cậu ta chỉ đơn giản là thấy hơi áy náy, nhưng cái tôi to đùng của Vũ Hoàng khiến cậu không thể nào mở miệng xin lỗi nó được, đành phải làm mấy việc mà thường ngày Bảo Nam vẫn làm. Chỉ là, chen lấn mua cơm ở cái hàng nam vào buổi trưa quả thật kinh khủng hơn những gì cậu đã nghĩ.
Nhìn Vũ Hoàng tơi tả bước ra khỏi hàng, đem hai dĩa cơm về bàn khiến Bảo Nam phải bụm miệng cười. Hình ảnh này quả thực quá hợp với cậu ta rồi, nói sao nhỉ, có chút bụi bặm kiểu cái bang ấy. Có lẽ nó đã quá quen với hình ảnh sạch sẽ tinh tươm của cậui, nên chỉ cần Vũ Hoàng tàn tạ một chút là đã thấy rất hả dạ. Vũ Hoàng đến gần, đặt dĩa cơm sườn đến trước mặt nó, nói mệt nhọc:
-Ăn đi!

Bảo Nam lúc này cười tươi, quay sang hỏi cậu ta:
-Bây giờ cậu đã biết nỗi khổ của tôi chưa? Mà sao cậu biết tôi thích ăn sườn vậy?
Vũ Hoàng nhìn nó, nói lạnh tanh:
-Một tuần có bảy ngày thì đến bốn ngày cậu ăn món này rồi. Tưởng tôi là thằng ngu chắc!
-Ừ, thì cậu thông minh, được chưa!
Bảo Nam đột nhiên dễ tính, mặc kệ mấy lời nói cau có của Vũ Hoàng mà ăn một cách ngon lành. Vũ Hoàng nhìn thấy nó như vậy thì trong lòng cũng nhẹ nhõm đôi chút, liền quay qua nói tiếp:
-Chiều nay, cậu có rảnh không?
-Chi vậy? Bảo Nam ngừng ăn ngước lên hỏi.
-Tôi muốn tham gia một câu lạc bộ.
-Thì cậu cứ đi đi, sao lại hỏi tôi rảnh hay không rảnh? Bảo Nam thong thả nói, rồi cắm cúi ăn tiếp.
-Tôi muốn cậu đi đăng kí chung với tôi!
Vũ Hoàng thản nhiên nói, rồi không né kịp hứng luôn một tràng cơm đang bay như phi tiêu vào mặt. Bảo Nam lúc này trợn mắt lên nhìn cậu, nói giọng như hét:
-Này! Cậu đừng có quá đáng. Làm như tôi là bảo mẫu của cậu không bằng. Đi học thì phải chung lớp, ở cũng phải chung phòng, giờ còn lại bắt tôi tham gia cùng một câu lạc bộ với cậu là thế nào? Tôi không thích, nếu tham gia câu lạc bộ nào thì cậu cứ báo trước cho tôi một tiếng là được.
-Chi vậy? Vũ Hoàng khó chịu lau mấy hạt cơm trên mặt, thản nhiên hỏi.
-Để tôi đăng kí vào nơi khác chứ còn gì nữa? Lâu lâu cũng cho tôi hít một bầu không khí không có cậu chứ! Mà sao đột nhiên lại thích tham gia mấy thứ này, không phải cậu chỉ thích nằm lỳ trong phòng đọc truyện thôi sao?
-Là đọc sách đấy, cậu đừng có nói bừa. Vũ Hoàng nhìn nó, nói tiếp. Tôi cần phải tham gia một số hoạt động ngoại khóa, như vậy sẽ tốt hơn khi làm hồ sơ ứng tuyển vào các trường ở nước ngoài.
-Thì ra là có ý đồ khác! Bảo Nam nhìn cậu, cười nhạt. Thế thì càng không can gì đến tôi nhé, tôi không có ý định bước một bước nào ra khỏi lãnh thổ Việt Nam đâu.

-Tôi đã nói với ba cậu rồi, bác bảo cứ dắt theo Bảo Nam theo, sợ cậu lạc lõng!
Vũ Hoàng nói, rồi thong thả ăn tiếp, tránh cái ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống của Bảo Nam. “Cậu ta càng ngày càng quá quắt, hở chút là đem ba mình ra dọa nạt. Tên khốn này, để tôi nắm được điểm yếu của cậu thì…”, Bảo Nam vừa nghĩ vừa khó chịu dăm dăm cái muỗng vào dĩa cơm, phát ra mấy tiếng khô khốc. Vũ Hoàng nhìn qua nó, nói giọng lạnh tanh:
-Đằng nào cũng phải tham gia với tôi rồi, thôi thì cho cậu chọn câu lạc bộ nào mà cậu thích đấy!
-Thật sao? Bảo Nam có chút hớn hở. Vậy tham gia câu lạc bộ cắm hoa đi!
Vũ Hoàng đảo mắt nhìn nó một lượt, rồi trả lời ngán ngẩm:
-Cậu liệu có làm được không đấy?
-Thì không biết nên tôi mới muốn học, không được sao? Bảo Nam nhìn cậu khó chịu.
-Tôi thấy không ổn đâu. Tham gia cái khác đi!
-Vậy câu lạc bộ trồng hoa thì thế nào?
Bảo Nam hỏi tiếp, rồi bắt gặp cái nhìn không mấy hào hứng của Vũ Hoàng, bèn gắt lên:
-Này, thái độ đó của cậu là sao hả?
-Chỉ là tôi không nghĩ cậu hợp với mấy thứ này đâu. Với tôi là con trai mà, sao tham gia mấy câu lạc bộ này được chứ?

-Vậy thì lúc đầu đừng bảo tôi chọn. Bảo Nam khó chịu gắt. Cậu muốn tham gia cái gì thì nói luôn đi, khỏi tốn công tôi suy nghĩ nãy giờ!
-Được rồi, thế lúc trước cậu có chơi môn thể thao nào không? Vũ Hoàng quay sang hỏi.
-Tôi ở trong đội tuyển đá banh. Bảo Nam nói, rồi xua tay lia lịa. Nhưng mà nói trước, tôi không vào câu lạc bộ bóng đá của trường đâu đấy!
-Sao lại không được?
-Cậu có vấn đề gì không? Bây giờ tôi đang là con trai mà. Đi đá banh chung với tụi nó chỉ tổ chấn thương thôi, không khéo lại còn tàn tật cũng nên.
-Cậu khỏi lo xa. Vũ Hoàng nhìn Bảo Nam, rồi thủng thẳng phán tiếp. Với trình độ của cậu, chưa chắc đã được ra sân đâu. Vậy quyết định vậy đi, chiều nay tôi và cậu đi đăng kí, cấm có ý định chống đối đó.
-Đáng ghét!
Bảo Nam nhìn cậu ta, rồi bực bội ăn tiếp. Xem ra ngày tháng sau này của nó, vẫn còn bị tên khốn này ám dài dài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui