Edit: Mỹ Linh + Ngạn Hy
Beta: Angela
"Em quen với Diệp Kha à?" Viện sĩ không phải kẻ ngốc, ông nhìn cách nói chuyện giữa Diệp Kha và Diệp Thiều Hoa liền biết hai người này có gì đó không đúng, không khỏi hỏi một câu.
Cả hai người đều là người quan trọng của phòng thí nghiệm, nhất là Diệp Thiều Hoa.
"Không có gì đâu thầy, sẽ không ảnh hưởng việc hợp tác của em với thầy.
" Diệp Thiều Hoa biết viện sĩ đang suy nghĩ gì, trả lời một câu.
"Vậy thì tốt rồi.
" Viện sĩ thở phào nhẹ nhõm: "Nhưng Diệp Kha này có chút kỳ lạ, em ấy không giống như em, em ấy chỉ là thiên phú với máy tính hơn người bình thường một chút, nhưng tuyệt đối không thể so với em được.
Nhưng mà có một điều tôi luôn thấy lạ là những lập trình mà em ấy lập ra đều vượt qua kỹ thuật phát triển bây giờ.
"
Lúc trước cũng bởi vì Diệp Kha ở cuộc thi nêu ra suy nghĩ về một phần mềm, nó dường như vượt trước tới mười năm nên mới được phòng thí nghiệm của đại học Bắc Kinh đặc cách mời vào.
Nghe được câu này, Diệp Thiều Hoa không khỏi nhướng mày, lời của viện sĩ cũng làm cô thấy kỳ lạ, những phần mềm của Diệp Kha cô cũng đều xem qua, quả thật không tệ, nhưng cũng như lời viện sĩ nói những thứ kia không phải là thứ Diệp Kha có thể làm ra.
Trừ phi, người này không phải là Diệp Kha chân chính.
Nhớ tới thân phận khi sống lại của Diệp Kha, Diệp Thiều Hoa hơi híp mắt, nếu thật sự đúng như cô nghĩ thì Diệp Kha cũng quá vô sỉ rồi.
Ngày hôm sau, bên ngoài Bệnh viện nhân dân đệ nhất ở Bắc Kinh.
Cửa lớn bệnh viện, Phó Gia Thần đi theo một người đàn ông trung niên ra ngoài, liếc mắt một cái liền thấy được người đang lười biếng dựa vào xe.
Gương mặt cô như tranh vẽ, gương mặt lạnh lùng, tia nắng ban mai chiếu lên người cô tạo thành một bức tranh xinh đẹp.
Cho dù người đang vội vã bước đi nhìn thấy cô cũng không khỏi chậm lại bước chân, giống như sợ quấy rầy tới cô.
Phó Gia Thần cũng chưa gặp qua Diệp Thiều Hoa được mấy lần, chẳng qua Diệp Thiều Hoa người này thật sự rất đặc biệt, cho dù chen lấn trong đám người, cho dù qua bao nhiêu năm, anh ta chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy cô.
"Phó tiên sinh?" Người đàn ông trung niên bên cạnh dùng tiếng Trung sứt sẹo nói.
"Tiến sĩ Ryan, tôi đi chào hỏi người quen một chút.
" Phó Gia Thần đi tới chỗ Diệp Thiều Hoa.
Diệp Thiều Hoa rũ mắt, hình như đang chơi game, Phó Gia Thần không kiềm được mà mở miệng trước: "Nghe A Kha nói cô cũng vào phòng thí nghiệm?"
"Đây cũng là bạn của Diệp nữ sĩ?" Tiến sĩ Ryan có chút hưng phấn: "Cô ấy cũng biết trí năng tự động sao?"
Diệp Thiều Hoa ngẩng đầu nhìn Phó Gia Thần và tiến sĩ Ryan một cái, biểu tình không thay đổi, chỉ khẽ gật đầu, sau đó nhận một cuộc điện thoại, biểu tình kia linh động hơn nhiều so với nét trong trẻo lạnh lùng khi nãy.
Phó Gia Thần nhìn Diệp Thiều Hoa như vậy, không khỏi lắc đầu.
Tiến sĩ Ryan là người phụ trách của một phòng thí nghiệm ở nước J, thiên phú máy tính hơn người, cũng là nhân vật số một số hai trên thế giới, người học máy tính không ai không biết tiến sĩ Ryan, bởi vì ông ấy có thể xem là người đại biểu của sự phát triển kỹ thuật Internet ở nước J.
Mà tiến sĩ Ryan tới Kinh Thành là bởi vì tối hôm qua Diệp Kha đã nói về thiết kế Trí năng Internet, tiến sĩ Ryan nghe người kia nói nội dung suốt mấy giờ, sau đó không chờ nổi lập tức suốt đêm bay tới nước Hoa.
Thấy dáng vẻ không quan tâm của Diệp Thiều Hoa, thậm chí còn nói cười gọi điện thoại, Phó Gia Thần cau mày, anh ta biết hai năm trước Diệp Thiều Hoa được trường Stanford CS mời học, anh ta biết ngôi trường này, tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với đại học Bắc Kinh, nhưng bây giờ nhìn lại thì Diệp Thiều Hoa sau khi tốt nghiệp cũng không khác hơn gì.
Tùy tiện kéo một người trong phòng thí nghiệm ra chắc chắn sẽ vô cùng kinh hỉ* khi nghe tới mấy chữ "thiết kế trí năng Internet" và tên của tiến sĩ Ryan, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tiếp xúc với ông ấy chứ không phải bình thản như Diệp Thiều Hoa bây giờ.
*Kinh hỉ : kinh ngạc và vui vẻ
Nhớ tới tối hôm qua Diệp Kha nói rằng muốn kinh động toàn bộ giới IT, lại nhìn Diệp Thiều Hoa bây giờ, Phó Gia Thần liền biết cho dù là học sinh tài năng thì cũng chẳng có đặc biệt.
Diệp Thiều Hoa cho dù học một trường nổi danh, nhưng cô sao có thể đuổi kịp Diệp Kha.
Nghĩ tới đây, Phó Gia Thần mời tiến sĩ Ryan lên xe trước, còn mình thì nhìn chiếc xe phổ thông của Diệp Thiều Hoa một cái, sau đó tiện tay đốt một điếu thuốc, thờ ơ hỏi chuyện: "Cô bây giờ sống cũng không thoải mái lắm nhỉ?"
Diệp Thiều Hoa liếc mắt nhìn hắn, xác định là hắn đang nói chuyện với mình.
"Hai năm trước cô đột nhiên ra nước ngoài, một cô gái ở bên ngoài ra sức làm việc không dễ dàng gì.
" Phó Gia Thần nhìn thoáng qua bộ quần áo xa xỉ trên người Diệp Thiều Hoa, "Nhưng mà người kia rõ ràng cũng không coi trọng cô nhỉ, chỉ vì một chiếc ô tô đã đuổi cô đi rồi?"
"Anh đang nói cái gì vậy?" Diệp Thiều Hoa nghe ra gì đó, cô nhìn Phó Gia Thần, hai hàng chân mày nhíu chặt lại.
"Cô không cần giả vờ không hiểu tôi đang nói cái gì," Phó Gia Thần nhìn chằm chằm gương mặt quá thu hút của cô, "Khi đó cô không chịu học cờ vây, mà một mực lựa chọn học lập trình, không phải là vì muốn giống với A Kha ư?" Điện thoại của Diệp Thiều Hoa còn chưa ngắt, vẻ mặt như vừa nhìn thấy quỷ.
"Người kia sẽ không đối xử thật lòng với cô đâu, xem anh ta ngay cả một chiếc xe cũng không nỡ mua cho cô, chờ khi cô già đi, nhan sắc cũng không còn nữa thì sẽ thế nào?" Phó Gia Thần từng bước áp sát.
Cuối cùng hắn nói: "Cô rời khỏi người kia đi, dù sao chúng ta cũng từng quen biết một thời gian, cô còn suýt chút nữa gả vào nhà họ Phó chúng tôi, mỗi tháng tôi cho cô một trăm vạn, thế nào? Dĩ nhiên cô cũng đừng nên trông cậy Diệp Hàm có thể giúp mình, hiện tại nhà họ Diệp đã nằm trong tay A Kha rồi.
"
Mấy năm nay Phó Gia Thần đi theo Diệp Kha, gia sản của nhà họ Phó cũng nhờ đó mà tăng lên gấp bội, gần đây anh ta còn cùng Diệp Kha hợp tác với nhà họ Cố.
Anh ta giống Diệp Kha, đều cho rằng Diệp Thiều Hoa chỉ là một sinh viên bình thường không hề có nguồn kinh tế độc lập.
Cho cô nhiều chỗ tốt như vậy đã là phần thương hại cuối cùng với cô, cô không nên tham lam, muốn nhiều hơn nữa.
°
Chờ một chút, đầu óc của Diệp Thiều Hoa xoay chuyển, cô tốn gần tám ngàn vạn để cải tạo một chiếc xe đua, bởi vì không muốn phiền phức mới treo lên cái mác ô tô, cho nên ở trong mắt Phó Gia Thần, siêu xe của cô chỉ là một chiếc ô tô thông thường không bán nổi cái giá một trăm triệu ư?
Diệp Thiều Hoa sống nhiều năm như vậy, chưa từng thấy qua chuyện nào buồn cười hơn chuyện hôm nay.
Cái quái gì thế, giá trị của người sáng lập ra Internet chỉ được người ta bỏ ra một trăm vạn là có thể mua được rồi sao?
------Lời nói ngoài ------
Phó Gia Thần: ! Tại sao trước kia tôi lại muốn hóa thành B thế này?
Buổi sáng tốt lành, ngày mai gặp~~~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...