Dã Miêu Bất Tòng

Màn hình điện thoại di động tự động tối sầm.

Trong bóng tối, khoảng cách giữa khuôn mặt hai người rất gần, nhất thời có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.

“Tiểu Dân…” Thương Viễn chạm tay tìm kiếm trên mặt anh, nhưng không đụng vào vết thương trên mặt.

“Tiểu Dân, anh biết rồi.” Trong giọng nói của Thương Viễn hiếm thấy sự nghẹn ngào, lỗ tai Vu Dân giật giật.

“Anh biết anh làm không tốt chỗ nào, anh quá tệ…” Thương Viễn phát hiện chính mình còn cơ hội để nói rõ ràng những lời này với Vu Dân, trong lòng cảm thấy dâng trào rất nhiều thứ muốn nói ra hết.

Vu Dân đặc biệt im lặng, im lặng đến mức nghe được rõ ràng mỗi lần hít thở.

Đã lâu rồi anh không bình tĩnh ôn hòa lắng nghe Thương Viễn nói chuyện như thế, mỗi một lần hô hấp đều thở thật nhẹ, Thương Viễn tựa hồ như ổn định lại cảm xúc của bản thân. Đôi mắt Vu Dân nhìn chằm chằm một bụi cây không rõ hình dáng ở dưới chân mình.

Thương Viễn nói ra một chuỗi dài, mà một chuỗi kia, hình như hàm hồ cố ý để cho Vu Dân nghe không rõ ràng, anh miễn cưỡng chỉ nghe rõ được vài câu.

Hắn nói.

“Anh tệ như thế…”

“Anh tệ như thế, em như thế nào vẫn ở cạnh anh…”

Thương Viễn lại kéo Vu Dân vào trong lồng ngực của hắn, Thương Viễn không dám đụng vào eo của Vu Dân, chỉ có thể nắm lấy bờ vai ôm anh vào lòng.


Vu Dân cúi đầu, bụi cây kia bị gió thổi nghiêng ngả, một chiếc lá rớt xuống mặt đất, cong cong đến buồn cười.

“Bài hát em viết kia, anh đã nghe được.”

“Anh thật sự không tìm được em, chỉ nhìn thấy em trong điện thoại hát với anh.”

“Thật may, thật may, thật may em vẫn còn đây… Anh vẫn muốn được nghe em hát.”

Lời nói của Thương Viễn rất ấm áp, ấm đến mức chóp mũi lạnh lẽo của Vu Dân trở nên ửng hồng, đọng trên đó một hạt nước. Vu Dân không lên tiếng, chỉ đem đầu đặt trên vai của Thương Viễn.

Thương Viễn vừa nói, trong ngữ điệu bình tĩnh còn mang theo hương vị nuông chiều. Lồng ngực Thương Viễn phập phồng kịch liệt, hắn kề lên trán Vu Dân: “Nếu em không hát, thì để anh hát cho em.”

Tiếng gió hò hét, Thương Viễn mở miệng, giọng hát của hắn cũng không dễ nghe, trước đây thường bị Vu Dân cười cho. Nhưng cũng đã rất lâu không bị anh cười.

Lời thổ lộ ngày đó

Rất nhiều điều nghẹn ngào trong lòng

Tưởng rằng sau này còn rất nhiều thời gian

Tưởng rằng em có thể chậm rãi nói với anh

Nếu như ngày đó

Em có thể biết rõ

Thời gian sau này còn lại thật ít

Không còn ai

Chậm rãi nghe em bày tỏ

Những lời nghẹn ngào trong lòng

Từ trước đến giờ, Thương Viễn ca hát thường không đúng lời, hắn rất muốn thể hiện bài hát mà mình từng nghe, ca từ lại cứ chạy trốn băng băng. Thế nhưng hắn vẫn không dừng lại, ca khúc kia, những ca từ đó, chỉ được nghe một lần, nhưng gai nhọn trong lòng đâm sâu đến đau nhức, khiến hắn khắc ghi sâu sắc trong đầu.

Ngày kết hôn ấy, lời thề anh trao em

Ốm đau giàu nghèo nguyện không rời xa


Tuyết rơi ngoài buồng điện thoại

Đầu ngón tay anh ôm lấy đầu ngón tay em

Âm thanh Thương Viễn không nhỏ, nương theo cơn gió bay đi thật xa. Trong núi rất lạnh, lạnh như buổi tối hỏng bét kia.

Cái buổi tối hỏng bét kia trong lòng Vu Dân, chính là buổi tối hôm đó, Vu Dân cùng Thương Viễn quấn lấy nhau cả một đời.

Bọn họ đứng trong giáo đường trao nhau lời thề, nhẫn cưới và chiếc hôn.

Âu phục cùng âu phục quấn quýt nhau một đường trở về nhà trọ.

Vu Dân chưa bao giờ cảm thấy muốn từng phút từng giây hôn đôi môi Thương Viễn đến như vậy, hai người ở trên giường triền miên đến khi không kịp thở, thì cửa phòng bật ra.

Thương Viễn nhanh chóng che kín thân thể của hai người.

Buổi tối đó thật sự hỏng bét, một lúc sau khi động phòng, bọn họ bị ông chủ nhà trọ đuổi ra ngoài.

Năm ấy, Hà Lan hiếm khi thấy lại có tuyết rơi, ông chủ tốt xấu cũng để cho bọn họ mặc quần áo rồi mới đi ra, tuyết trời giữa đêm tối Hà Lan rất đẹp, nhưng cũng rất lạnh.

Trên người không có tiền, bọn họ cuối cùng đành nghỉ ngơi trong một buồng điện thoại.

Buồng điện thoại có đèn ấm chiếu sáng ngày đêm, có thể đóng cửa lại.

Ngày ấy, vô số bông tuyết li ti dễ tan rơi xuống trên lông mi hai người, cả hai dựa vào nhau, cứ như vậy trãi qua một đêm.

Sau đó, Vu Dân vì quay MV (music video) nên trở lại Hà Lan, bên ngoài nhà trọ nọ có dán thêm một tờ thông báo: Không hoan nghênh đồng tính luyến ái vào trọ. Vu Dân không biết tiếng Hà Lan, nhưng lại hiểu, bởi vì trên đó dùng rất nhiều loại ngôn ngữ nhấn mạnh nhiều lần, trong đó có cả tiếng Trung.


Lần trở lại khi ấy, Hà Lan không có tuyết rơi.

Trong buồng điện thoại ngày đó, rõ ràng rất lạnh, chỉ có hai cái áo khoác và cánh cửa chặn gió, dựa vào nhau mà vượt qua một ngày tuyết rơi.

Tiếng hát giữa trời đêm trong núi rừng vang lên cao ngất, Thương Viễn hát đến cổ họng khô khốc, đột nhiên xuất hiện một tiếng ngâm nga nhỏ nhẹ bên tai, hát chung với hắn.

Thanh âm kia rất quen thuộc với Thương Viễn, mỗi khi viết nhạc, Vu Dân rất thích ngâm nga như thế.

Âm thanh khe khẽ như vuốt mèo cào trong tâm, thế nhưng mỗi tiếng lại rất êm tai.

Thương Viễn chạm đến đầu ngón tay Vu Dân, tay nắm chặt tay, tiếng hát trong miệng trở nên lệch lạc, gần như đọc ra ca từ, thế nhưng từng từ vẫn được nghiêm túc đọc ra.

Từng chữ từng câu. Một lời bên nhau.

Ngày kết hôn ấy, lời thề anh trao em

Ốm đau giàu nghèo nguyện không rời xa

Tuyết rơi ngoài buồng điện thoại

Đầu ngón tay anh ôm lấy đầu ngón tay em.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui