Một tháng trôi qua, băng tuyết dần tan, cái rét kéo dài nhiều ngày đã biến mất, bãi cỏ héo úa lại tìm về sắc xanh, những ngày đông lạnh giá khiến người ta sợ hãi nay chỉ sót lại dư âm.
Và một tháng ấy lại khó khăn vô cùng.
Dù Tạ Vân Thư đến Quân vương phủ lần nào, câu trả lời luôn là lễ độ từ chối.
Tiểu thư đã ngủ, tiểu thư chưa dậy… Cứ như thể nàng vĩnh viễn say giấc.
Giờ đây không thể lẻn vào được nữa, canh phòng nghiêm ngặt hơn trước gấp mấy lần, dù giở hết mọi thủ đoạn thì vẫn bị cản lại ở sân trước, Quân Tùy Ngọc đi đến dịu dàng khuyên can, rất khách khí song vô cùng kiên quyết.
Hắn không biết rốt cuộc là Ca Dạ bày mưu đặt kế, hay là Quân Tùy Ngọc có tư tâm, biết rõ người kia gần ngay trong gang tấc… Vậy mà lại xa như chân trời, thậm chí hắn dần bắt đầu hoài nghi liệu người còn ở trong phủ không, gây ra động tĩnh lớn như thế, nàng không thể không biết được.
Sao nàng có thể nhẫn tâm như vậy.
Sao nàng lại nhẫn tâm đến thế.
Không phải chưa từng nghĩ đến việc công khai trở mặt, nhưng thân đang ở địa phận thế lực của Quân vương phủ, nếu gây khó dễ thì có thể tưởng tượng được hậu quả.
Bận lòng lo âu như ma chướng, không bỏ được.
“Lão tam.” Tạ Cảnh Trạch từ ngàn dặm xa xôi đến đang đứng trước cửa, bên cạnh là Thanh Lam mặt mày rầu rĩ.
Sờ đầu ngũ đệ, Cảnh Trạch bước vào phòng.
“Về thôi.” Nghe Thanh Lam kể lại mọi chuyện, lại nhìn gương mặt tiều tụy của tam đệ, y chỉ có thể nói được lời này, “Cha mẹ rất lo lắng, muốn ta sớm ngày dẫn đệ về Dương Châu.”
Nhưng hắn chỉ lắc đầu.
“Đệ muốn cố chấp tới bao giờ hả, nàng ta đã chọn người khác rồi.” Tạ Cảnh Trạch thở dài, “Bàn về thanh danh, Quân Tùy Ngọc còn nổi bật hơn đệ, lại đang ở phương Bắc, đệ không đấu lại người ta đâu.”
“Không phải đệ đang đấu với y.” Tạ Vân Thư ngước mắt nhìn hoa thủy tiên trên bàn, ngắt bông hoa trắng cụp xuống vì héo rũ, “Đệ chỉ muốn xác định lòng nàng.”
“Nếu trong lòng nàng ta có đệ thì đã không đi theo Quân Tùy Ngọc rồi.”
Tạ Vân Thư im lặng, Tạ Cảnh Trạch lại lên tiếng.
“Dù cho… năm đó cha phản đối khiến hai người chia tay, thì hôm nay đã là sự thật không thể thay đổi, đừng nghĩ cách níu kéo nữa, có một số việc đã bỏ lỡ thì chính là đánh mất.” Tạ Vân Thư thành khẩn khuyên, “Đệ buông tay đi, hai người có thể sống khá, cần gì phải tự hành hạ mình hả.”
“Nhị ca, xin huynh giúp đệ một chuyện.”
“Liên quan đến nàng ta thì thôi.”
“Nếu như… chuyện này có kết quả thì đệ sẽ ra quyết định, không kéo dài nữa.” Tạ Vân Thư gượng cười, “Nhị ca, từ nhỏ huynh toàn giúp đệ, coi như đây là lần cuối cùng đi.”
“Đệ…” Tạ Cảnh Trạch tốt tính không biết nên than thở hay trách mắng đệ đệ mãi u mê không tỉnh, thấy tam đệ sa sút như vậy, cuối cùng cũng chẳng đành lòng.
“Được rồi, đệ nói đi.”
***
Lúc bước vào sân, trên tay vẫn đang rỉ máu.
Trong khoảnh khắc trông thấy Ca Dạ, đột nhiên cơn đau biến mất, chỉ còn lại thở phào nhẹ nhõm.
Nàng vẫn còn đây, bình yên vô sự.
Nàng quỳ dưới cây lớn trong đình đang đào gì đấy, chọc chọc xuống đất, vạt áo dính đầy bùn. Sương Kính đứng bên cạnh, trợn mắt nhìn hắn như gặp quỷ.
“Nàng đang làm gì đấy?”
Hắn đã từng mường tượng rất nhiều lần tình cảnh khi gặp lại nàng, lúc thì tức giận muốn bóp chết nàng, lúc lại muốn hôn đến nỗi nàng choáng váng, vậy mà cuối cùng lại chỉ nhẹ hỏi một tiếng.
Ca Dạ ngẩn ngơ, ngẩng đầu không dám tin.
Người kia đứng dưới tán cây, ôm tay mắt nhìn xuống, trên vai có vết thương do trường kiếm gây ra, xem chừng có vẻ thảm hại, máu theo cánh tay chảy xuống, nhuộm đỏ cả vùng lớn trên ống tay áo, vậy mà hắn vẫn dịu dàng mỉm cười với nàng như không hề có chuyện chi.
“Ngươi vào bằng cách nào?” Sương Kính nghi ngờ hỏi.
“Xông vào.” Hắn vẫn nhìn nàng, khóe miệng nhếch lên mang theo mấy phần kiêu ngạo tự phụ, “Ta biết hôm nay Quân Tùy Ngọc không ở đây.”
Đơn thương độc mã xông vào phủ đệ canh phòng nghiêm ngặt… Sương Kính há hốc mồm, không biết nên nói là ngu xuẩn hay là dũng cảm nữa.
“Không được gặp nàng, ta sợ nàng nhân lúc ta không để ý lại chạy đến nơi ta không tìm được.” Ngó lơ đông đảo thị vệ đang ép đến gần, hắn mỉm cười giải thích, để mặc máu chảy, “Gặp một lần, trong lòng lại yên tâm hơn.”
Đôi mắt đen láy dần có sương mù bao phủ, ngơ ngác nhìn hắn.
“Nàng đang đào gì thế? Để ta giúp nàng.” Hắn ngồi xổm xuống lau đi vết bùn trên mặt, biểu cảm dịu dàng.
Nàng chớp mắt, từ từ bình ổn tâm thần rối ren, cắn môi cười nhưng lại trông như khóc.
“Đã đào xong rồi.”
Trong hố có một chiếc vò bẩn thỉu, xem ra đã được chôn từ lâu. Hắn lấy lên thay nàng, trong vò có chất lỏng đung đưa.
“Rượu à?”
Gật đầu một cái, nàng lại ngơ ngác tiếp.
“Chàng tới đúng lúc lắm, hôm nay ta mời chàng uống rượu.”
Vẫy lui thị vệ đông như kiến, hắn được dẫn vào phòng bên kiên nhẫn đợi, cho tới khi Sương Kính đến gọi người.
Phòng ngủ của Ca Dạ vẫn ấm áp như xuân, lò lửa có hơi nóng bay lên, mấy đĩa thức ăn tinh tế cùng một vò rượu đã được rửa sạch. Nàng ngả mình trên sạp mềm, rèm được vén lên một nửa, ly bạc sáng bóng, mọi thứ đều vô cùng dễ chịu, huống chi còn có giai nhân tuyệt thế vô song đang dịu dàng chờ đợi.
Thay một bộ y phục khác, mái tóc dài thả lỏng được cuốn nửa lên, Ca Dạ ngồi bên cạnh bôi thuốc cho hắn.
Động tác rất cẩn thận, hàng mi chớp chớp tựa quạt vẫy, nàng vẫn cắn môi như thể người bị thương là mình vậy. Hắn nhìn xoáy vào nàng, tham lam muốn nhét nàng vào đáy lòng, ánh mắt chẳng hề dời đi nửa khắc.
Quấn băng xong, nàng lại nhờ Sương Kinh bưng chậu nước đến, rửa sạch hai tay cho hắn. Tỉ mỉ quan tâm như nàng dâu nhỏ chăm sóc đức lang quân. Hắn rất muốn hôn lấy nàng, song lại sợ phá hỏng bầu không khí hiếm có, ở bên nhau như thế này là điều hắn hắng mong nhiều lần trong mơ.
Thu dọn khay thuốc rồi cho thị nữ lui xuống, nàng mở vò rượu đậy kín ra, mùi rượu đậm đà bốc lên nhanh chóng tỏa khắp phòng, chỉ mới ngửi đã muốn say.
“Nữ Nhi Hồng?”
Nàng bật cười, cầm muỗng bạc lên khuấy nhẹ lượng rượu, hương thơm càng thêm nồng nặc, không biết đã ủ mất bao lâu mà nay rút lại chỉ còn nửa vò. Thử cho nước vào pha thêm rồi mới nếm từng chút một, hàng mi chau lại từ từ giãn ra, cuối cùng đổ ra ấm bạc rồi đặt lên lò ấm.
“Chàng nói không sai, lúc uống quả nhiên phải pha thêm nước.”
“Đã mấy năm rồi?”
Nàng cười không đáp, im lặng bóc một quả cam còn tươi, dao bạc gọt một vòng, lớp vỏ cam rơi xuống lò xông, ngay lập tức trong không khí có mùi cam thanh nhã, ngón tay trắng nõn lại xé đi lớp màng mỏng, đút múi cam vào miệng hắn.
Lạnh nhưng lại ngọt.
Kìm lòng không đậu kéo cơ thể mềm mại vào vòng tay, nàng không khước từ, dựa cả vào ngực hắn. Cổ tay trắng ngần như sương, ngón tay lại tựa như ngọc, sợi tóc đen bóng xõa trên người, đẹp tới nỗi không lời nào hình dung nổi.
Đã hâm nóng rượu xong, hắn cầm lên rót vào hai ly, mùi thơm nồng vào miệng kéo dài, khi xuống cổ họng còn ngửi thấy mùi thơm thanh thanh, khiến người ta muốn uống nữa uống mãi. Nàng gắp thức ăn cho hắn, chuyện trò vài đề tài vụn vặt, không một ai nhắc đến chuyện không vui cả.
Rủ rỉ trò chuyện say sưa, thậm chí còn nhắc đến lần đầu gặp mặt trên Thiên Sơn.
“… Vốn tathật sự rất mong đợi, nghĩ có lẽ giáo vương sẽ thưởng kỳ trân dị bảo gì đó, ta cũng tiện để đút lót người khác. Kết quả lại cho một người, thật là…”
“Nàng thất vọng lắm hả?” Hắn không tức giận, giai nhân ngày đêm hằng mong đang dựa vào lòng, dù bị nói mấy câu cũng chẳng ngại.
Nàng lườm hắn, bật cười một tiếng rồi rơi vào hồi ức.
“Khi đó ta vừa quay đầu… thì cảm thấy, sao trên đời này lại có người dễ nhìn đến vậy, rõ ràng đang quỳ nhưng ánh mắt lại sắc bén như muốn đòi mạng, cứ trợn mắt nhìn mình.” Người thiếu niên hào hoa lỗi lạc chói mắt ấy, vẫn tươi sáng như ngày hôm qua.
“Lúc ấy ta có cảm giác, nhất định chàng rắc rối lắm đây.”
“Thì ra nàng có ấn tượng như thế, hèn gì cả một năm cũng không thèm để ý tới ta.” Hắn không nhịn được cắn lên rái tai xinh xắn, bất mãn than phiền.
Nàng rụt cổ cười khẽ, ánh mắt ngẩn ngơ vì nhớ lại.
“Cũng không phải, lúc đó ta vẫn chưa nghĩ ra, không biết có nên giao nhiệm vụ cho chàng không, bước lên con đường này chưa chắc có thể tiếp tục được, nhưng sau đó…”
“Lại phát hiện ta ngay cả bản thân cũng không bảo vệ nổi.”
“Là ta không có biện pháp bảo vệ chàng, chàng quá nổi bật, mà ta chỉ là một Thất Sát nho nhỏ, phải để chính chàng trở nên mạnh mẽ hơn.”
“Nàng vẫn luôn giúp ta mà.”
Nàng liếc nhìn, “Đừng nói dễ nghe thế, là ta lợi dụng chàng giúp ta.” Nhẹ nhàng rút đũa ngà ra, nghe thấy tiếng đụng giòn vang, “Ta biết chàng muốn về nhà, nhất định có thể gắng gượng được.”
“Cũng như nàng muốn giết giáo vương vậy.”
Ca Dạ khẽ mỉm cười, hàm răng trắng tinh như vỏ sò, “Chàng nói đúng, có mục tiêu thì mới chịu đựng tiếp được.”
“Bây giờ nàng có mục tiêu không?”
Nàng im lặng trong chớp mắt, sóng mắt như nước khẽ xao động, “Ta muốn chuốc say chàng, để chàng mặc ta định đoạt.”
Hắn bật cười, lập tức phối hợp nằm vật xuống, dang tay dang chân ra, “Nàng có thể ra tay, đảm bảo ta sẽ không động.”
Nàng cũng cười lên, làm bộ múa múa ngón tay nhỏ bé, cố ý làm mặt xấu nhưng không thể thành công với gương mặt xinh đẹp ấy được. Gãi cả nửa ngày cũng không có phản ứng, nàng thông minh phát hiện thay đổi qua chân mày, lập tức đổi vị trí, khiến hắn nhanh chóng bị nhột, không nén nổi cười, đành phải tay nàng lại.
“Chàng đã nói rồi mà.” Người bị kiềm chế giãy giụa, kiều nhan hơi cáu.
“Nàng thử đi.” Hắn thừa nhận mình chơi xấu, vậy mà còn rất thản nhiên, “Ta tình nguyện được nàng chém một nhát.”
Bờ vai nhỏ nhắn được hắn ôm trước ngực, lắng nghe tiếng tim đập thình thịch, nàng vẫn mỉm cười, đưa tay tay gãi vào bàn tay hắn. Nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc hắn cũng trở người hôn sâu như trừng phạt.
Cả một ngày nay nàng không ngủ.
Cười tủm tỉm uống cùng hắn hết ly này đến ly khác, con ngươi đen bóng dạt dào tình ý, dịu dàng yêu kiều, nhu tình tựa thủy. Mùi rượu hòa cùng đồ ăn ngon miệng khiến tâm trạng hắn tốt chưa từng có, uống cạn một vò vẫn cảm giác chưa thỏa mãn, hắn lắc vò rượu trống rỗng, định rót ra chút ít còn dư.
Vò rượu rất nhẹ, chỉ còn sót lại ít rượu, chợt nghe thấy tiếng vang *leng keng*, hắn bèn dốc ngược lại, một vật gì đó rơi ra, khiến cả ly phản chiếu sắc xanh.
Cầm lên nhìn, thì ra là một khối bích ngọc bóng loáng màu xanh.
Sắc ngọc lưu động như mặt nước dập dềnh, cả khối ngọc không có lấy một tạp chất, chạm khắc rất tỉ mỉ, khắc trăm loài hoa bung cánh, trữ tình hồn nhiên đẹp vô cùng tận, một chú bướm nhiều màu tìm đến hương hoa nhẹ nhàng bay múa, sinh động như thật.
Ca Dạ tiến tới gần, lật tay hắn ra nhìn, đôi mắt đen chợt trở nên mông lung.
“Vì sao ở trong rượu lại có…” Hắn nhìn kỹ cả nửa buổi, đúng chỉ là một vò rượu bình thường, đậy kín nhiều năm không mở, không biết khối ngọc này đã ngâm trong đó bao lâu, vẫn giữ được độ bóng loáng.
Nụ cười nhạt nở rộ trên khuôn mặt mỹ nhân, con ngươi dịu dàng.
“Hay là rượu ngon nhiều năm có thể sinh ra ngọc chăng?” Nàng hài hước đùa giỡn, tiện tay cầm ngọc vất qua một bên, nhưng lại bị hắn nhặt lại.
“Không phải của nàng à?” Hắn nhìn vào đôi mắt mê ly nan giải.
“Ai biết đồ từ đâu ra chứ.” Nàng mím môi, biểu cảm không có vẻ gì khác thường, “Ta chỉ nghe nói ở đó có chôn nhiều rượu lâu năm, nhất thời tò mò nên mới đào lên thôi.”
“Nàng không cần à?”
“Không.” Nàng thật sự không để trong lòng, đến một cái liếc cũng không có.
“Vậy thì ta cần.” Hắn cầm trong bàn tay lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào mặt nàng.
Bàn tay cầm đũa khựng lại, “Thích thì cứ lấy, cho chàng đấy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...