Cố Tịch Hy kinh ngạc mở to mắt, tới mức suýt thì bật kêu lên thành tiếng.
Cái gì gọi là đưa Trường thị đến Hương quốc hòa thân theo yêu cầu của A Cát Kỳ?
Không lẽ… nàng chính là điều kiện hỗ trợ binh lực của Hương quốc?
Cố Tịch Hy siết chặt lòng bàn tay lại, khăn lụa trắng từ sớm đã ướt đẫm vì mồ hôi.
Hoàng Phủ Minh Phong hừ giọng:
“Trẫm cảm thấy các khanh dường như rất muốn đẩy Trường thị đi nhỉ?”
Một viên quan khác tiến lên:
"Khởi bẩm hoàng thượng, Trường thị trong lúc quốc gia có loạn đã không giữ được tiết hạnh của mình, hủy thân vào tay phản tặc, vốn dĩ chính là một nỗi ô nhục của thiên triều.
Nay Hương quốc cần nàng ta, chính là một cơ hội tốt để nàng ta đoái công chuộc tội."
Trường Khánh Diên từ đầu đến giờ cố giữ im lặng, tới lúc này rốt cục cũng không chịu nổi nữa, tiến lên một bước đến trước bệ rồng, chắp tay:
"Hoàng thượng, xin khai ân. Tiểu nữ tuy dây vào tay loạn thần, nhưng cũng chính là vô tình mắc đọa, bất đắc dĩ bị ép buộc. Nếu tiểu nữ thật sự có dã tâm thông đồng với phản tặc, lẽ ra nên sớm đưa cho y ngọc tỷ, chứ không phải nghiến răng che giấu đến khi nghĩa quân quay về.
Hơn nữa, Lưu công công hầu hạ bên cạnh tiên đế cũng đã đích thân làm chứng. Chính tiểu nữ đã đến điện Sùng Đức báo với tiên đế về việc Hoàng Phủ Bắc Trì mưu phản, và cũng chính tay tiên đế đã giao ngọc tỷ cho tiểu nữ, muốn nàng gìn giữ cẩn thận.
Ngọc tỷ không thể tùy ý lưu lạc trong nhân gian, nên tiểu nữ bất đắc dĩ phải lưu lại hoàng cung, sau đó oan uổng mà rơi vào tay phản tặc!"
Viên quan ban đầu lại nói:
"Vậy vì sao trước đó Trường thị biết rằng Hoàng Phủ Bắc Trì sẽ làm phản mà đến báo với tiên đế, chẳng phải là đã thông đồng từ trước rồi hay sao?
Thái sư, lần này diệt giặc diệt phản ngài đều có công rất lớn, lấy công thay tội mới không bị cuốn vào việc này. Chỉ tiếc hậu không sinh khả úy, đừng cố biện hộ cho nhi nữ nữa!"
Một người khác lại tiếp tục chêm vào:
"Coi như Trường thị không có ý đồ mưu phản, nhưng chuyện nàng ta có quan hệ với phản tặc là thật, thất tiết trong tay y cũng là thật.
Cái gì gọi là bất đắc dĩ. Năm xưa Trịnh Đáng cống Ngô, để không thất tiết vào tay Ngũ Tử Tư còn phải cắn lưỡi tự vẫn. Nay Trường thị một chút khí độ thanh sạch cũng không có, sao có thể xứng đáng là nữ nhân của thiên triều ta!"
Cố Tịch Hy nghe những lời này, tức đến mức đỏ cả mặt mày! Nói như đám quan lại đó, nghĩa là nàng phải cắn lưỡi tự vẫn mới xứng đáng là nữ nhân trung liệt của Sở quốc?
Nàng hận mình không thể xông ra chính giữa điện, vạch tay áo của mình lên, cho bọn họ nhìn rõ dấu thủ cung sa vẫn còn nguyên vẹn.
Nàng không có thất tiết, bất kể là trong tay của ai!
Hoàng Phủ Minh Phong đập tay lên mép bàn, giọng điệu cơ hồ tức giận:
“Ý của các khanh, trẫm phải dâng tặng nữ nhân của mình cho Hương quốc để cảm tạ bọn họ đã hỗ trợ. Tặng nữ nhân của mình, ha, các ái khanh thật sự xem đó là chuyện vinh quang sao?”
Có rất nhiều người lật đật quỳ xuống:
“Hoàng thượng, chúng thần không có ý đó. Chỉ là… Hoàng Phủ Bắc Trì trước kia không phải đã phế danh nguyên cơ của Trường thị rồi hay sao? Y phong nàng làm quý phi, nay y đã chết, vậy thì… quý phi đó cũng có thể đã chết…”
Bàn tay Cố Tịch Hy càng lúc càng co chặt, tới mức móng tay ghim sâu vào da, có cảm giác máu cũng sắp rỏ giọt ra.
Một viên quan khác tiếp lời:
“Chuyện này có thể chỉ để một mình thế tử A Cát biết. Với thiên hạ, ngài chỉ cần… chỉ cần ban cho Trường thị một cái tên mới, một thân phận mới. Vậy thì chẳng còn chuyện dâng tặng nữ nhân của ngài nữa.”
“Hoàng thượng, ngài là thiên tử, mai sau hậu cung ba ngàn giai lệ, hà cớ gì tiếc rẻ một hồng nhan họa thủy!”
Bả vai Cố Tịch Hy cuối cùng cũng không trụ nổi nữa, nàng nhìn Trường Khánh Diên đang đỏ gay mặt mày, dường như chỉ hận không thể thốt lên thành tiếng câu nói:
Trường thị hiện tại không phải Trường Ý Đan, cho nên nàng đối với Hoàng Phủ Bắc Trì không hề có quan hệ gì hết.
Nhưng khi nhìn sang nét mặt của Hoàng Phủ Minh Phong, lại kinh hoàng khi thấy hắn bình chân như vại.
Sự thản nhiên đó, đây đích thị là ánh mắt mà hắn đã nhìn nàng trong những cơn ác mộng hằng đêm. Mặc nàng sống, nàng chết, nàng gào rát cổ họng, máu huyết tan hoang, hắn vẫn lạnh lùng không để mắt tới…
Nàng cắn chặt môi mình, lệ nóng trào ra khỏi hốc mắt.
Lý công công vội vã đỡ lấy vai nàng, kêu khẽ:
“Chủ tử, người không sao chứ?”
Cố Tịch Hy xoay người nhìn ông ta, cố dằn giọng bình tĩnh lại:
“Rốt cục, vì sao hoàng thượng lại muốn đưa ta tới đây?”
Lý công công dường như cũng rất khó xử, song vẫn nói:
“Chủ tử, hoàng thượng muốn biết ý người thế nào?”
Ý của nàng thế nào?
Cố Tịch Hy đột ngột rất muốn bật cười, cười lên thành tiếng lớn. Nếu ý hắn đã quyết, vậy thì lời nàng nói còn có ý nghĩa gì sao?
Nàng nói mình không muốn đi Hương quốc, hắn sẽ xử trí hết đám quan lại đó mà giữ nàng ở lại trong hoàng cung sao?
Khôi hài thật, đây là chuyện khôi hài nhất mà Cố Tịch Hy từng được nghe qua trong đời!
Bên ngoài vang lên giọng nói của Hoàng Phủ Minh Phong:
“Các khanh quay về đi, tự trẫm sẽ biết cân nhắc chuyện này.”
Thấy hắn đã đứng lên, đám quan lại còn nhao nhao muốn nói gì đó, nhưng Lý công công đã kịp nhanh miệng hô lên:
“Bãi triều!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...