Cữu U Ma Động

Ðúng là đại điển lễ sắp sửa tiến hành. Vì tuần tự danh tánh của những nhân vật quan trọng đang được người của Hoa Sơn phái xướng lên và mời những nhân vật đó lên khu vực hành lễ.

"Mời VÔ Trần đại sư, phương trượng Thiếu Lâm phái bước đến tọa vị ?"

"Mời Thái Huyền đạo trưởng, chưởng môn VÕ Ðang phái.?"

Vương Thế Kỳ chợt nhìn thấy Cao Phương đang lăng xăng đi bên Tần Quỳ và đang rời khu vực chính diện.?"

"Mời Lâm Vân sư thái, chưởng môn Nga Mi phái.?"

Vương Thế Kỳ vội vàng đi theo Cao Phương lẫn Tần Quỳ.

chàng nghe Tần Quỳ càu nhàu, "Ðại sư ca chỉ mỗi việc đi lấy lệnh phù mà cũng không xong. Chẳng trách chưởng môn vẫn chê đại sư ca là thiếu cả tài lẫn đức, không xứng với cương vị một đại sư ca.?"

Cao Phương chỉ mỉm cười nhiều lẽ mà không nói gì.

Tần Quỳ được dịp tự tâng bốc, "Cao sư tỷ nói có đúng không? Nếu không nhờ Tần Quỳ này, đại sư ca làm gì có dịp lên mặt tự nhận là có công trong việc giam giữ tiểu tử họ Vương vào độc lao với chưởng môn sư phụ? Ðệ lại phải một phen chịu thiệt vì bị đại sư ca cướp công.?"

ở khu vục chính diện, sự huyên náo vẫn còn vang lên.

"Mời Hỗn Nguyên tam chưởng Ðàm Gia Thạch, chưởng môn Không Ðộng phái.?"

Tần Quỳ phổng mũi nói, "Không biết đến lúc nào đệ mới được mọi người trọng vọng và xướng lên như bọn họ? Ðến lúc đó... ?"

Tần Quỳ còn đang nói bỗng giật mình đánh thót lên một lượt khi nghe có một giọng nói từ phía sau đến, "Thì Diêm vương đã xướng tên ngươi rồi đó.?"

Cùng quay lại thật nhanh. Cao Phương và Tần Quỳ cùng kêu lên một lượt, "Vương THẾ Kỳ!?"

Sau tiếng kêu này, phản ứng của cả hai hoàn toàn trái ngược nhau.

Cao phương thì sững sở đến không nói cũng không thể khích động được Còn Tần Quỳ thì dồn toàn bộ chân nguyên vào cước lực để bỏ chạy thật nhanh.

"Vút ?"

Không chậm, Vương Thế Kỳ liền thi triển bộ pháp Nhất ma chi vạn ma và chân ngay trước mặt Tần Quỳ.

"Ðố ngươi chạy thoát đó.?"

Tần Quỳ kinh hoàng hé miệng chực hô hoán lên.

vương Thế Kỳ nạt khẽ, "Ngươi thử kêu lên một tiếng xem, hừ.?"

Dưới ánh mắt đầy vẻ rờn rợn của Vương Thế Kỳ, Tần Quỳ quả nhiên không dám lên tiếng. Hắn lùi dần theo từng bước chân tiến lên của Vương THẾ Kỳ.

Hắn chợt giật mình sửng sốt khi bước chân đang lùi của hắn lại va vào chính Cao Phương. Hắn như có được chút can đảm khi ở bên hắn lúc này là đồng môn của hắn, "Cao sư tỷ hãy giúp đệ một tay nào.?"

Cao Phương vẫn bất động vì Vương Thế Kỳ dang nói thật rõ ràng, "Tần Quỳ, ngươi có biết ở trong Câu hồn tuyệt độc lao còn có một người có ngoại hiệu là VÔ tâm tiên tử không? Và VÔ tâm tiên tử phải chuốc lấy hậu quả gì khi bọn ác nhân các ngươi phóng độc vụ câu hồn vào độc lao?"

Tần Quỳ rúng động, "Ta... ta... ?"

cao Phương đã xuất kỳ bất ý vỗ vào thiên linh cái của Tần Quỳ một chưởng, khiến Tần Quỳ phải chết ngay dương trường.

"Vương Thế Kỳ, ngươi đã gặp gia sư ư? Ngươi ở đây còn gia sư đâu?"

Chàng không đáp. Chỉ khi cầm được lệnh phù chưởng môn trên tay chàng mới bảo, "Lệnh phù chưởng môn đây, Cao Phương hãy nghe lệnh.?"


Cao Phương au một thoáng chấn động, liền nói, "Ðệ tử Cao Phương xin tham kiến chưởng môn.?"

Chàng dõng dạc nói, "Hãy quay lại và giúp bổn chưởng môn trong việc thanh lý môn hộ. Chờ xong việc bổn chưởng môn sẽ tự tay mang đầu Tôn Lãnh Thu để bái tế vong linh của lệnh sư.?"

Hai mắt đõ hoe, Cao Phương chờ đến khi Vương Thế Kỳ thu lại lệnh phù mới dám hỏi, "Chưởng môn, gia sư... ?"

Trước mối chân tình của Cao Phương đối với sư phụ, chàng không thể không dộng lòng trắc ẩn. Vắn tắt thuật qua cho Cao Phương nghe, sau đó chàng lại nói trong nỗi niềm ân hận, "Tỷ tỷ, lúc lâm vào tình trạng đó, thật lòng đệ không dám nghĩ đến chuyện vẫn còn sống.

Ðệ cảm thấy áy náy khi biết sư bá đang chết ở ngay bên mà không giúp được gì. Tỷ tỷ có hiểu cho đệ không?"

Ðưa tay gạt ngang dòng lệ thảm, Cao Phương hết sức phẫn nộ, "Ta hiểu và ta không trách gì ngươi. Dẫu sao thì tâm nguyện của gia sư cũng đã có kết quả. Hoa Sơn phái đã có một vị chưởng môn. Ði, ta muốn tự tay lấy mạng tên Tôn lão tặc.?"

Cao Phương xăm xăm đi trước.

Lúc đó, Tiếng xướng danh vẫn còn tiếp diễn.

"Tiếp đến là mời bảo chủ Tam Tuyệt bảo Lưu Dung Khổng.?"

Và Cao Phương khi đếm đủ quan khách liền cao giọng xướng danh, "Sau cùng là mời chưởng môn nhân phái Hoa Sơn Vương Thế Kỳ đến đăng đàn tiếp vị.?"

CÓ là tiếng sấm nổ giữa trời quang cũng không gây kinh ngạc bằng giọng nói lảnh lót của Cao Phương.

Tất cả cùng nghe rõ lời này và cùng quay lại để nhìn vào Cao Phương và một nhân vật nữa đi ở phía sau.

ở bên trên, đang chễm chệ tọa vị, Tôn Lãnh Thu chợt gầm lên, "Cao Phương! Ai cho ngươi đến đây gây náo loạn như thế?'

'

Vương Thế Kỳ xê mình về phía trước. Vừa đồng hành cùng Cao Phương, chàng vừa vận lực quát lên, "Là ta, Tôn Lãnh Thu, lệnh phù chưởng môn đây, ngươi còn chờ gì nữa mà không cúi đầu nhận tội?"

Tuy chưa biết mồm ngang mũi dọc của Vương Thế Kỳ là thế nào nhưng với lệnh phù đó và với sự xướng danh vừa rồi của Cao Phương, Tôn Lãnh Thu buộc phải nhìn vào Vương Thế Kỳ mà cười lên, "Ha ha ha... hóa ra chính ngươi đã đánh cắp lệnh phù của bổn Chưởng môn.?"

Sau khi dặn khẽ Cao Phương là hãy tự bảo trọng, Vương Thế Kỳ phóng người lao nhanh tốc đến khu vực hành lễ.

"Vút ?"

Bình ổn xong cước bộ, Vương Thế Kỳ lại quát, "Tôn Lãnh Thu, ngươi đợi bổn chưởng môn ra tay rồi mới chịu hành lễ trước lệnh phù của tổ sư sao?"

Thất sắc, Tôn Lãnh Thu không ngờ Vương Thế Kỳ lại dùng lời lẽ này để đưa lão vào tình trạng khốn đốn trước mặt giang hồ đồng đạo.

Hành lễ thì kém thế, còn không chịu hành lễ thì phải ăn nói sao đây trước bao vị nhất môn chi chủ đang nhìn vào lão?

Bắt gặp ánh mắt nhìn ám thị của bao chủ Tam Tuyệt bảo Lưu Dung Khổng. Tôn Lãnh Thu bèn quát lên, "Ðược, bổn chưởng môn sẽ trị tội nghịch đồ trước, sau sẽ tạ tội với tổ sư. Tiểu tử, dỡ.?"

"vù vù ?"

vầng chưởng quang mang màu tím nhạt liền xuất hiện ngay khi Tôn Lãnh Thu vẫy tay xô kình.

Chuyển lệnh phù sang tả thủ Vương Thế Kỳ hất mạnh hữu thủ với tiếng nạt đầy uy lực, "Phản đồ muốn chết! Ðỡ.?"

"Vù vù ?"

Chưởng kình của Vương thế Kỳ cũng ánh lên một màu tím, nhưng xem ra màu tím đó sậm hơn so với của Tôn Lãnh Thu.

Ðâu đó có người thì thào, "Tử dương thần chưởng.?"


"ào ào ?"

"ầm.?"

Tôn Lãnh Thu lùi dài với huyết khí nhộn nhạo.

Như bóng với hình, Vương Thế Kỳ lướt người tới, "Nằm xuống nào.?"

"vù vù ?"

Thấy Vương Thế Kỳ niên kỷ chỉ độ mười bảy, mười tám, nhưng chỉ với một lần ra tay đã đưa một cao thủ hữu danh là Tử dương thủ Tôn Lãnh Thu rơi vào thế hạ phong, quần hùng đang quan chiến đều kinh ngạc đến sững người.

Và người kinh ngạc nhất phải kể là bảo chủ Tam Tuyệt bảo Lưu Dung Khổng. Với thân pháp quán tuyệt, Lưu Dung Khổng vừa lướt vội đến vừa hô hoán ầm lên, "Chuyện đã thế này rồi thì phải ra tay thôi. Tiểu tử kia, tiếp kiếm.?"

Bất chấp những lời đàm tiếu chắc chắn sẽ có ở quần hùng, Lưu Dung Khổng ngang nhiên vận dụng kiếm pháp đã thành danh là kiếm tuyên nhất tuyệt trong tam tuyệt cùng liên tay với Tôn Lãnh Thu tiến đánh với một mình Vương Thế Kỳ.

Mưu đồ giữa Tôn Lãnh Thu và Tam Tuyệt bảo ra sao thì chàng đã rõ nên chàng không hề kinh ngạc khi nghe tiếng kiếm khí rít véo ở phía sau.

Chàng chỉ thật sự kinh ngạc khi nghe hỗ quần hùng đang tọa vị có nhiều tiếng kêu la hoảng loạn:

"Sư thái, sao lại động thủ với bần đạo?"

"A di đà phật, đàm chưởng môn đã phát rồ rồi sao?"

"Ha ha ha... hôm nay nếu ai không quy thuận Tam Tuyệt bảo, thì đừng mong toàn mạng. Ðệ tử Không Ðộng phái đâu, động thủ.?"

"Ðệ tử Nga My phái, tiến lên.?"

"Choang choang... ?"

"Keng... ?"

"ào ào ?"

"ám, ầm.?"

Vương Thế Kỳ vừa đỡ xong một chưởng của Tôn Lãnh Thu phải vội vàng quay lại diện đối diện với chiêu kiếm lăng lệ của bảo chủ Tam Tuyệt bảo.

Chàng lại hất ra một kình Tử dương thần chưởng với tiếng hét phẫn nộ, "Hóa ra bảo chủ đã có mưu toan từ trước, cố tình nhúng tay xen vào nội tình của bổn phái. Ðược lắm, Vậy thì đừng trách Vương THẾ Kỳ này. Ðỡ.?"

Vẫn cuộn thẳng vầng kiếm quang vào luồng chưởng kình mang màu tím sậm của Vương Thế Kỳ, bảo chủ Tam Tuyệt bảo cao ngạo cười lên vang dội, "Tiểu tử, kể từ hôm nay làm gì còn Hoa Sơn phái nữa. Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.?"

"Soạt vù ?"

"ám, ầm.?"

Lưu Dung Khổng thoáng biến sắc vì không ngờ bản lãnh của Vương Thề Kỳ lại cao hơn lão tưởng. Chẳng trách Tôn Lãnh Thu chỉ mới một chiêu đã phải ở thế hạ phong.

Lưu Dung Khổng quát ầm lên, "Toàn thể môn hạ Hoa Sơn phái nghe đây. Người nào muốn được tồn vong cùng bổn bảo, trung thành với Tôn chưởng môn thì hãy mau liên tay diệt trừ tiểu tử này.?"

Không ngờ Lưu Dung Khổng lại định lung lạc đệ tử bản phái bằng lời lẽ khích nộ này, Vương Thế Kỳ vội nâng lệnh phù lên cao và cả tiếng kêu gọi, "Ðệ tử bản phái nghe lệnh. Tôn Lãnh Thu là phản đồ của bản phái. Ngoài việc khi sư diệt tổ. Tôn lão tặc còn định tâm phế bỏ toàn bộ tâm huyết bao đời nay của tổ sư bản phái. Hãy bắt giữ Tôn Lãnh Thu và chống trả Tam Tuyệt bảo đến cùng. Tiến lên.?"

Ngay sau lời kêu gọi của Vương Thế Kỳ, môn nhân đệ tử Hoa Sơn phái chợt phân làm hai phe và tạo nên một quang cảnh hỗn loạn khiến cho đương trường đã nhiệt náo lại càng thêm náo nhiệt.


Quét mắt nhìn quanh khắp lượt, Vương Thế Kỳ bất giác nộ khí xung thiên. Chàng nhận ra số môn nhân đã tử trung kiên của bản phái vốn đã ít ỏi và đang phải vất vả với bọn đồng môn nhưng lại về hùa với Tôn Lãnh Thu, giờ lại lâm vào tình huống nguy cấp hơn bội phần bởi lực lượng của hai phái Không Ðộng và Nga My.

Ðúng như nhận định trước đây của giáo chủ Huỳnh Liên giáo, hai phái Không Ðộng và Nga My đã cam tâm về cùng một phe với Tam Tuyệt bảo.

Trước tình thế này và đang bị quấn chân với hai nhân vật cao thủ là Lưu Dung Khổng và Tôn Lãnh Thu, chàng định lớn tiếng kêu gọi các phái cùng hiệp lực với Hoa Sơn phái để diệt trừ Tam Tuyệt bảo thế nào cũng trở thành mối hậu họa của võ lâm đang có Không Ðộng và Nga My hai phái làm vây cánh thì từ phía xa chợt vang lên những tiếng la hét làm náo động cả một góc trời.

Nổi bật lên trên tất cả mọi sự huyên náo là những trành cười dài Chói tai.

"Ha ha ha... ?"

" HỐ hố hố... ?"

âm thanh của những trành cười này vừa lọt đến tai tất cả mọi người tại khu vực chính điện của Hoa Sơn phái tình thế lại một phen nữa biến đổi.

Bọn môn nhân phái Hoa Sơn thuộc phe của Tôn Lãnh Thu, môn nhân đệ tử của hai phái Không Ðộng và Nga My, tất cả đang hùng hùng hổ hổ ập đánh vào số môn nhân trung thành của Hoa Sơn phái liền bị tập kích bởi bọn môn hạ của hai phái Côn Luân và Tuyết Sơn.

Ðiều này khiến cho đấu trường đang hỗn loạn lại càng thêm hỗn loạn Lâm Vân sư thái, chưởng môn phái Nga My và Hỗn nguyên tam chưởng Ðàm Gia Thạch, chưởng môn phái Không Ðộng, cả hai đang giao đấu với hai vị chưởng môn của hai đại phái Thiếu Lâm và VÕ Ðang Trước sự biến đổi của tình hình rõ ràng là đang nguy cấp cho môn nhân đệ tử hai phái này, cả hai cùng gầm lên và quát hỏi.

"Hạ chưởng môn, sao lại để cho môn nhân Côn Luân phái tàn sát đệ tử bồn phái?"

"Ngụy Bất Túc, nếu ngươi không gọi người Tuyết Sơn phái ngừng tay lại ngay thì đừng trách Ðàm mỗ trở mặt, đồi bạn thành thù.?"

Hạ Ðiền, chính là chưởng môn nhân phái Côn Luân liền cười lên, "Sư thái, chuyện xảy ra chỉ là bình thường mà thôi. Sư thái thì hợp tung với Tam Tuyệt bảo, bổn tọa thì về phe với U Linh giáo. Nếu sư thái không muốn đệ tử bị tàn sát, thì còn chần chừ gì nữa mà không lui đi Ha ha ha...?"

Chưởng môn của phái Tuyết Sơn là Bất Kiếm bất câu Nguy Bất Túc vừa vũ lộng một loại khí giới kỳ lạ không thành kiếm cũng không là Câu kiếm đánh vào một tên đệ tử của phái Không Ðộng vừa phàn bác lại lời hăm doạ của Hỗn Nguyên tam chưởng Ðàm Gia Thạch.

"Ðàm lão huynh, ngay từ lúc Ðàm lão Huynh cúc cung tận tụy với lão họ Lưu, Ðàm lão huynh hãy tự trách mình trước, chứ đừng trách Ngụy mỗ trở mặt.?"

Ngay tức khắc, vì muốn giải nguy cho bọn đệ tử dưới quyền, Lâm Vân sư thái liền buông bỏ Thái Huyền đạo trưởng và quấn lấy Hạ Ðiền.

Tương Tự, Ðàm Gia Thạch vội vội vàng vàng thoát ra khỏi trận chiến với VÔ trần đại sư để vung hết lượt chưởng này đến lượt chưởng khác vào vầng kiếm quang quái dị của Bất kiếm bất câu Ngụy Bất Túc.

Ðang khi VÔ Trần đại sư và Thái Huyền đạo trưởng ngơ ngẩn vì diễn biến này. Tôn Lãnh Thu và Lưu Dung Khổng cũng bối rối không kém.

Cả hai hoàn toàn bất ngờ trước sự xuất hiện của một tốp người lạ mặt cùng với sự xuất thủ của hai phái Tuyết Sơn và Côn Luân khiến mưu đồ của hai lão phải đổ sông đổ biển nên hoàn toàn quên rằng cạnh cả hai đang hiện diện một vị sát tinh cực kỳ lợi hại là Vương Thế Kỳ.

Không bỏ lỡ cơ hội, Vương Thế Kỳ sau khi cất lại lệnh phù vào bọc áo liền vung cả song chưởng Tử dương quật thẳng cánh vào Tôn Lưu hai lão. Tả chưởng cho Tôn Lãnh Thu phản đồ. Hữu chưởng cho bảo chủ Tam Tuyệt bảo với mưu đồ độc bá võ lâm.

"Tôn phản đồ, Lưu thất phu, tiếp chưởng của bổn chưởng môn này.?"

"Vù vù ?"

"ào ào ?"

Giật mình bởi tiếng gầm đầy uy lực của Vương Thế Kỳ, khi hai lão kịp nhận ra tình thế thì hai bóng chưởng tím sậm của Vương Thế Kỳ đã như hai trái núi cuộn vào hai lão rồi.

Dồn toàn bộ chân lực vào song chưởng. Tôn Lãnh Thu nghiến răng nghiến lợi khi đỡ thẳng vào Tử Dương thần chưởng của Vương Thế Kỳ. Bằng vào hành động này Tôn Lãnh Thu chỉ mong đợi có mỗi một điều là nếu lão có chết ngay dưới chưởng của Vương Thế Kỳ thì chí ít lão cũng làm cho Vương Thế Kỳ phải khốn đốn. Huống chi, ngoài lão còn có Lưu bảo chủ nữa chi.

Quả nhiên, Lưu Dung Khổng với tâm tưởng được ăn cả ngã về không, kiếm quang rừng rực những sát khí liền được Lưu Dung Khổng tận bình sinh bủa thẳng vào chưởng kình của Vương THẾ Kỳ.

Còn lợi hại hơn, Lưu Dung Khổng ngoài việc động thủ còn động luôn cả khẩu Lưu Dung Khổng rít lên, "Vương Thế Kỳ, ngươi mắng Tôn chưởng môn là phản đồ vì đã đưa Hoa Sơn phái vào làm một với bản bảo, còn ngươi, ngươi sẽ bị mọi người gán cho tội danh gì khi ngươi cam tâm về hùa với U Linh giáo và Huỳnh Liên giáo?"

áp lực của chưởng và kiếm do Tôn Lãnh Thu, Lưu Dung Khổng đang tung về phía chàng, chàng không coi là gì. Nhưng áp lực của câu nói của Lưu Dung Khổng và hậu quả sau đó mới khiến Vương Thế Kỳ kham không nổi.

Bọn đệ tử Hoa Sơn phái, những tên về hùa với Tôn Lãnh Thu, khi nghe được lời này của Lưu Dung Khổng liền ca tiếng kêu lên vang trời.

"Vương Thế Kỳ chính là người của U Linh giáo.?"

"Chính Vương Thế Kỳ đã mở đường cho bọn Huỳnh Liên giáo kia đến đây.?"

"Ðúng rồi, vì yêu nữ ở Huỳnh liên giáo chính là mẫu thân của hắn mà.?"

"Hắn là phản đổ, chính hắn là phản đồ.?"


"Là hắn chứ không phải bổn chưởng môn hủy hoại tâm huyết bao đời nay của tổ sư bản phái.?"

Khó có thể kể hết sự hoang mang dao động của những môn nhân đệ tử trung thành với phái Hoa Sơn do Cao Phương là người đang cầm đầu.

Ðúng là bọn Huỳnh Liên giáo vừa từ dưới chân núi xông lên tận nơi này.

Ðúng là Côn Luân và Tuyết Sơn đang phối hợp nhịp nhàng với Huỳnh Liên giáo.

Mà như lời của Hạ Ðiền vừa nói thì Côn Luân đã là người cùng phe với U Linh giáo. Vậy thì đúng là Huỳnh Liên giáo cùng ở một phe với Linh giáo.

và điều đúng nhất, đáng nói nhất ở đây khi mẫu thân của Vương Thế Kỳ chính là môn nhân của Huỳnh Liên giáo. Cũng may mà chàng chưa một lần dùng đến Thập chỉ truy hồn là công phu của Huỳnh Liên giáo.

HỌ hoang mang một thì VÔ Trần đại sư và Thái Huyền đạo trưởng hoang mang đến hai. Ðồng thời chính Vương Thế kỳ lại hoang mang đến mười lần hơn so với bọn đệ tử trung thành với Hoa Sơn phái.

Ðể tất cả cùng thời hoang mang, Vương Thế Kỳ chỉ còn mỗi một cách thu hồi song chưởng ngay lập tức, nhún mình lao đi, đảo mắt tìm Huỳnh Liên giáo giáo chủ và quát ầm lên. Bấy nhiêu động tác đó Vương Thế Kỳ thực hiện thật nhanh, nhanh ngoài sức tưởng tượng của Tôn Lãnh Thu và Lưu Dung Khổng.

Vương Thế Kỳ quát, "Hồ giáo chủ, thế này là thế nào đây? Tại sao giáo chủ lại cố tình quên đi lời nói của Vương Thế Kỳ này?"

Lúc đó, giáo chủ Huỳnh Liên giáo tuy có đưa bọn giáo đồ đến nhưng tất cả hầu như chỉ tụ thủ bàng quan, đứng nhìn trường hỗn loạn đang diễn khai giữa võ lâm các phái ở Trung nguyên mà thôi.

Giáo chủ Huỳnh Liên giáo ngoác mồm ra cười, "Ha ha ha... sao Vương chưởng môn lại trách ta? không phải chính nhờ sự xuất hiện của bổn giáo mà Vương chưởng môn và số môn nhân ít ỏi của quý phái đã vãn hồi được thế trận sao? Ha ha ha... ?"

Xét lời lẽ của giáo chủ Huỳnh Liên giáo, vì lời nói của Lão đúng một phần nào nên Vương Thế Kỳ có muốn động thủ cũng khó coi.

Nhưng nếu xét kỹ hơn, vì lời lẽ này quá mập mờ dễ tạo hiểu lầm cho mọi người nên chàng không thể không hăm dọa.

"Hồ giáo chủ, bổn chưởng môn xin nói trước, bổn chưởng môn không hề cảm kích Huỳnh Liên giáo về bất kỳ phương diện gì. Nếu người của Huỳnh Liên giáo có một hành động nào gây nguy hại cho bổn phái, bổn chưởng môn quyết không nương tay đâu, hừ.?"

Giáo chủ Huỳnh Liên giáo càng cười lớn hơn, "Ha ha ha... được, được Hiện tình của quý phái giờ đã yên ổn rồi, người của bổn giáo đâu cần phải lưu lại nữa, cáo biệt. Chúng ta sẽ gặp lại nhau sau, ha ha ha...?"

Ðứng sửng như trời trồng, Vương Thế Kỳ nhìn giáo chủ Huỳnh Liên giáo đang dẫn bọn giáo đồ xuống núi. Vì họ là những người cuối cùng rời khỏi sơn môn của Hoa Sơn phái. Trước họ, không hiểu từ lúc nào và theo phương hướng nào, môn nhân đệ tử của sáu phái Thiếu Lâm, VÕ Ðang, Không Ðộng, Nga My, Côn Luân và Tuyết Sơn đã đi sạch. Còn số đệ tử Hoa Sơn phái về hùa với Tôn Lãnh Thu thì đương nhiên còn lẹ chân hơn để nối gót Tôn Lãnh Thu và đi theo bọn Tam Tuyệt bảo.

Quanh Vương Thế Kỳ lúc này là một bầu không khí lạnh tanh và ngột ngạt, dù vẫn còn gần năm mươi người, đều là số đệ tử trung thành với bản phái đang đứng thành một nhóm với Cao Phương.

sự ngột ngạt này hiện diện không phải do trước đó có đến mấy trăm người giờ chỉ còn xấp xỉ năm mươi người. Mà là do gần một trăm cặp mắt đang chăm chú nhìn vào Vương Thế Kỳ như đang nhìn vào một quái nhân.

Vì không một ai lên tiếng nên bầu không khí không thể không vắng lặng. Và vì họ đang nhìn chàng một cách hoang mang, ngờ vực, bất tín nhiệm nên không khí không thể không ngột ngạt.

Vương Thế Kỳ cảm nhận được những điều đó qua những cặp mắt đang nhìn chàng, nhất là cặp mắt của Cao Phương.

Ðể giải toả những nghi ky này, Vương Thế Kỳ chỉ còn duy nhất một biện pháp.

Không hiểu từ lúc nào, chàng bắt đầu thuật lại cho bọn họ nghe những gì Huỳnh Liên giáo giáo chủ đã nói với chàng. Và chàng cũng thuật lại những gì đã xảy ra sau đó. Khi chàng không chấp thuận những lời đường mật của giáo chủ Huỳnh Liên giáo.

cả hai đã giao đấu với nhau như thế nào, giáo chủ Huỳnh Liên giáo đã dùng ám khí tẩm chất độc Bạch thiết mao diêm vương điểm để ám toán chàng ra sao, và giáo chủ Huỳnh Liên giáo tại sao lại có hành vi quái đản như bọn họ vừa thấy, nhất nhất chàng đều nói cho bọn họ nghe.

Tin hay không tin là quyền của họ. Vương Thế Kỳ chỉ biết tiếp tục thuật lại những gì chàng đã cùng Cao Phương bàn định những nguy hiểm chàng đã nếm trải tại Câu hồn tuyệt độc lao của Tôn Lãnh Thu cho họ nghe.

Chàng đã dứt lời từ lâu nhưng bọn họ không một ai chịu lên tiếng.

Và biện pháp cuối cùng liền được Vương Thế Kỳ thực hiện. Chàng lấy trong bọc áo ra mảnh lệnh phù. Chàng trịnh trọng đặt lệnh phù lên một chiếc bàn duy nhất may mắn vẫn còn nguyên vẹn.

Chàng lùi lại.

Chàng quay mặt về phía họ.

chàng nhìn họ nhưng lại nói với Cao Phương, "Cao tỷ tỷ, những gì đệ đã hứa với VÔ tâm tiên tứ sư bá, đệ quyết sẽ hoàn thành. Chỉ khi nào đệ diệt trừ xong phản đồ Tôn Lãnh Thu, giải toả mọi dị nghị của mọi người và đồng đạo giang hồ về mối tương quan giữa đệ và Huỳnh Liên giáo hoặc U Linh giáo và chỉ khi toàn thể môn nhân đệ tử bản phái tin tưởng và trao trọng trách cho đệ, đệ mới nhận lại Lệnh phù này. Ơ đây, chỉ có Cao tỷ tỷ là người có bối phận cao nhất, đệ xin giao lại Lệnh phù cho tỷ tỷ. Trọng trách bảo vệ sơn môn rất nặng nề, đệ tin rằng Cao tỷ tỷ sẽ được mọi người ủng hộ và hiệp lực.

Cao tỷ tỷ bảo trọng, mọi người xin hãy bảo trọng, Vương Thế Kỳ xin đi đây ?"

Nếu lúc đến sơn môn Hoa Sơn phái Vương Thế Kỳ hăm hở như thế nào thì bây giờ, lúc ly khai, chàng lại chùng lòng còn hơn thế ấy.

Vương Thế Kỳ của ba ngày trước đã chết đi, chỉ còn lại Vương Thế Kỳ của ngày hôm nay. Hơn thế nữa, Vương Thế Kỳ của ngày hôm nay, ngoài những căm phẫn đến tột cùng còn là một người hoàn toàn trầm tĩnh. Với những mưu ma chước quỷ chàng đã nếm trải từ khi thoát khỏi đầm Thủy trung nhược Thủy, Vương Thế Kỳ như đã tinh khôn bằng một người có đến ba mươi niên kỷ hoặc hơn. Vương Thế Kỳ đã lột xác hoàn toàn không còn như trước nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui