Đậu Chiêu cảm thấy thời gian này mình có chút buồn lo vô cớ.
Hàng ngày cứ giờ Mão Kỷ Vịnh dậy, giờ Hợi mới đi ngủ. Không đọc sách thì là viết chữ, đôi khi sẽ ra sân Hạc Thọ
Đường đi đi lại lại, ngay cả cổng Hạc Thọ Đường cũng chưa bước qua chứ
đừng nói gì đến việc gây họa.
Hay là chỉ vì hắn rất nghiêm túc với việc học hành nên mới còn nhỏ tuổi đã thi đỗ Giải Nguyên?
Đậu Chiêu đoán, thỉnh thoảng dặn dò Tố
Tâm để ý đến sinh hoạt của Kỷ Vịnh, cố gắng cho hắn điều kiện sống thoải mái, như vậy cũng lợi cho con đường thi cử của hắn.
Kỷ Vịnh nhanh chóng cảm thấy đãi ngộ có
sự biến hóa, bắt đầu yêu cầu Tố Tâm: “Ta không thích ăn da gà, về sau
nấu gà lột hết da đi.” Hoặc là “Cải trắng sao lại cứng thế này?” (Bạn này ghét ăn da gà giống mình J)))
Chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, Tố Tâm nhất nhất nghe theo.
Kỷ Vịnh phe phẩy quạt đến chùa Pháp Nguyên. Đậu Chiêu thấy rất lạ.
Tố Tâm cau mày nói: “Kỷ công tử nói sắp
đến rằm tháng bảy rồi, hắn muốn đi tìm phương trượng Đồ Ấn để bàn luận
về giáo lý Phật pháp.”
Ra ngoài giải sầu cũng tốt! Đậu Chiêu cười nói: “Hắn vẫn còn rảnh rỗi thế sao.”
Tiểu nha hoàn được Đậu Chiêu phái đi hầu
hạ Kỷ Vịnh nhanh miệng, vô tâm nói: “Ngày nào Kỷ công tử ở trong phòng
chẳng nghiên cứu giáo lý Phật pháp, nói lần này đến chùa Pháp Nguyên
nhất định phải khiến cho phương trượng Đồ Ấn á khẩu, hoàn tục theo công
tử mới được.”
Đậu Chiêu ngạc nhiên, hỏi: “Mấy hôm nay chẳng lẽ hắn không đọc ‘Tứ thư ngũ kinh’ gì sao?”
Tiểu nha hoàn làm sao phân biệt được, chỉ biết là ngày nào Kỷ Vịnh cũng ngồi trên bàn học mấy canh giờ: “Miệng
thường lẩm bẩm cái gì ma ni cái gì đại tư thôi ấy.”
Đậu Chiêu giận dữ, sai Tố Tâm: “Về sau chúng ta ăn gì thì hắn ăn cái đó! Gà mái không có da thì lấy đâu ra lông gà.”
Tố Tâm cũng rất giận, cảm thấy hắn đã phụ thành ý của mọi người.
Kết quả, Kỷ Vịnh ở lại chùa Pháp Nguyên.
Nghe nói ngày nào cũng bàn luận rất say sưa với phương trượng Đồ Ấn,
khiến cho mấy vị trường lão ở các thiền viện kế bên, chùa Khánh Thị,
chùa Xá Lợi, chùa Sùng Nhân, chùa Hồng Tể, thậm chí là cả chùa Đại
Phương ở huyện Linh Bích qua. Chùa Pháp Nguyên náo nhiệt như hội chùa,
Đậu gia nấu cơm thế nào cũng chẳng ảnh hưởng gì tới hắn.
Chẳng lẽ hắn thực sự chính là Viên Thông? Đậu Chiêu không nhịn được nghĩ.
Trước khi hắn xuất gia thì muốn dụ dỗ
trưởng bối nhà người ta xuất gia, chờ hắn xuất gia thì lại dụ dỗ Hoàng
thượng xuất gia, cũng rất hợp với tính cách của hắn đó.
Chỉ là không biết kiếp trước là ai đã
khiến hắn phải xuất gia? Hoặc là, chính nàng cũng không biết. Loại người có thể gây rắc rối như hắn, chắc chắn Kỷ gia cũng sẽ rất cẩn thận với
hắn!
Nàng nhận được thư Trần Khúc Thủy gửi.
Trong thư ông viết, Kỷ Vịnh còn chưa có
tên hiệu. Nhưng từ nhỏ hắn đã rất thông minh, sách đọc ngược đọc xuôi
nhanh như gió, Nghi Hưng chẳng ai sánh bằng. Còn nhỏ đã có tiếng là thần đồng, từ trên xuống dưới Kỷ gia đều rất chiều chuộng hắn. Hắn thuận
buồm xuôi gió đến ngày hôm nay. Nếu hắn có gì khác với người khác thì
chính là vô cùng bướng bỉnh. Đứa trẻ khác nhiều lắm chỉ là trèo cây bắt
tổ chim, xuống sông bắt cá… Hắn đọc “Sơn hải kinh” thì sẽ lên núi Thiên
Thai, đọc “Xuất sư biểu” thì sẽ làm xe gỗ (xe do Khổng Minh sáng tạo
ra), nghe xong Từ Phúc thì dẫn theo 500 đồng nam đồng nữ đến Bồng Lai
cầu tiên, còn cả luyện đan ở trong nhà, suýt nữa thì làm nổ nhà.
Lúc ấy hắn mới 9 tuổi.
Kỷ lão thái gia đánh thì không nỡ, mắng
chẳng ăn thua, quá khó xử đành cấm túc hắn. Ra điều kiện với hắn, chỉ
cần hắn có thể thi đỗ tiến sĩ thì sau này muốn làm gì cũng được. Nhưng
trước khi thi đỗ tiến sĩ, phải ở trong nhà đọc sách luyện chữ, nghiên
cứu học vấn, không được đi đâu. Hắn vui vẻ đồng ý, mất ba năm đã thi đỗ
cử nhân. Dù cao ngạo nhưng cũng ổn trọng hơn trước. Lúc này Kỷ lão thái
gia mới cho hắn dẫn theo hộ vệ, thư đồng đi du lịch xung quanh.
Muốn làm gì thì làm! Đậu Chiêu không khỏi toát mồ hôi. Kỷ lão thái gia rốt cuộc có biết mình đã hứa gì với Kỷ Vịnh không!
※※※
Tin Tống Mặc dùng một bộ tạp ngũ thắng một bộ song nga của Đổng Kỳ lập tức lan rộng khắp kinh thành.
Lúc Tương thị đi vào Di Chí đường, Tống Mặc đang luyện tập bắn tên.
Người hắn như thanh tùng, chân tay vững như bàn thạch, kéo cung, bắn tên, mạnh mẽ hữu lực, thoải mái lưu loát.
Tương thị không khỏi “Ồ” một tiếng, ánh mắt dừng lại ở cung tên trên tay con.
Cong vút, đen thui, phong cách cổ xưa,
không nhìn ra vật liệu gì, trên cánh cung có một sợi dây da bò thô, dây
cung lại như một sợi tóc yếu ớt lóe ra ánh sáng u tối, vừa nhìn đã biết
là vật phi phàm.
“Sao con lại đem cung tên đại cữu cữu
tặng ra bắn?” Ánh mắt bà đảo qua cung tên, dường như nhìn thấy gương mặt của huynh trưởng đã khuất, giọng nói nhu hòa hơn mấy phần, “Bình thường chẳng phải con nói cung này quá gây chú ý hay sao?”
Tống Mặc lấy trong ống tên mạ vàng ra một mũi tên, “vút” một tiếng, bắn trúng hồng tâm, lúc này mới chậm rãi
buông cung, nhẹ giọng nói: “Chiếc cung tên này có vẻ vừa tay… Con phải
chắc chắn có thể dùng thoải mái mới được. Dùng cây cung này thì rất chắc chắn!”
Cái gì mà dùng thoải mái theo ý thích?
Tương thị ngây người, đang muốn hỏi cẩn
thận, thấy Tống Mặc đã giao cung tên trong tay cho Trần Hạch hầu hạ ở
bên, cũng đón lấy khăn Trần Hạch đưa tới, vừa lau mồ hôi vừa nói: “Sao
mẫu thân lại đến đây? Hôm nay người khỏe chứ?” Lại nói, “Thiên Ân đâu?
Chẳng phải đệ ấy nói ở cùng người sao? Sao chẳng thấy bóng dáng đâu?”
“Nào có yếu ớt như thế?” Tương thị nói,
“Ta chẳng qua là nhất thời mệt mỏi quá mức, uống thuốc của ngự y xong,
tĩnh dưỡng mấy ngày, sớm đã khỏe lại rồi.”
Tống Mặc đỡ Tương thị ngồi xuống bàn đá dưới gốc hòe cổ.
“Thiên Ân đến trường học rồi.” Tương thị
đón lấy trà tự tay con dâng, cười khanh khách nói, “Ta lại chẳng có gì
đáng ngại, không thể vì ta mà làm trì hoãn việc học của Thiên Ân được.”
Nói tới đây, bà nhớ tới mục đích của mình, vẻ mặt không khỏi có chút
chần chừ.
Tống Mặc cười nhìn mẫu thân, kiên nhẫn chờ mẫu thân nói chuyện.
Tương thị đắn đo mãi rồi mới uyển chuyển
nói: “Ta nghe nói lúc Trương Tông Diệu nối ngôi thế tử, Trương gia mời
gánh hát Quảng Liên đến hát?”
Tống Mặc cười lớn rồi nói: “Mẫu thân,
người muốn hỏi chuyện con chơi bài với Đổng Kỳ đúng không? Người yên
tâm, con biết tự cân nhắc.” Nói xong hắn thoáng ngừng cười: “Nếu là
người văn võ song toàn, khắp nơi ca ngợi, chỉ sợ Hoàng thượng sẽ lo lắng đến độ ăn không ngon ngủ không yên nhưng nếu là người bình thường,
Hoàng thượng lại cảm thấy quá kém cỏi. Đạo lý dung hòa là việc khó nhất
trong thiên hạ.”
Tương thị không khỏi trầm tư.
Tống Mặc ngồi ở bên cạnh lẳng lặng uống trà. Gió thổi qua ngọn cây, xào xạc xào xạc.
Suy nghĩ của Tống Mặc bay xa. Hắn nhớ đến hôm trước Trần Hạch nói với hắn: “Trần tiên sinh đang tra về tuần phủ
Vân Nam Vương Hành Nghi.”
Vương Hành Nghi là phụ thân của kế mẫu
của Đậu Chiêu, vì sao ông ta muốn điều tra Vương Hành Nghi? Có phải hắn
nên điều tra về Đậu Chiêu không?
Suy nghĩ vừa dâng lên, hắn lại lập tức đè ép xuống. Bằng hữu quý ở chỗ hiểu nhau, nếu hắn đi thăm dò Đậu Chiêu
thì còn ra cái gì?
Nhưng vì sao suy nghĩ này lại cám dỗ đến
thế? Hắn có chút bất an nhấp một ngụm trà, lại chẳng hiểu vì sao mà bị
sặc, ho khan liên tục.
“Cẩn thận chút nào!” Tương thị vỗ con lưng, xót ruột nói, “Con luyện tên, có phải vì sắp đến đợt săn bắn mùa thu không?”
Hàng năm đến mùa thu Hoàng thượng sẽ cử
hành săn bắn, nhà quyền quý chọn con em hơn 15 tuổi đi theo, Hoàng
thượng cũng nhân cơ hội khảo hạch kỹ năng cưỡi ngựa bắn cung của bọn họ
để đề bạt nhân tài.
Tống Mặc sinh được mấy ngày đã được kế
thừa tước vị tứ phẩm, còn chưa đi học đã bắt đầu tham gia săn bắn hai
mùa xuân thu, chẳng qua mãi đến mùa xuân năm 9 tuổi mới chính thức tham
gia cưỡi ngựa, săn thú.
Lần đầu tiên tham gia cuộc săn bắn mùa
thu, cưỡi ngựa hắn xếp thứ hai, bắn tên hàng thứ năm, trong các con em
nhà quyền quý, hắn xếp thứ nhất, hơn nữa còn là người trẻ tuổi nhất và
còn là thành tích tốt nhất mà đám con em quý tộc giành được suốt mấy năm qua.
Hoàng thượng vô cùng cao hứng, cảm thấy
nhà quyền quý có người kế tục, thưởng cho hắn một điền trang 50 mẫu. Sự
nổi bật của hắn còn quá cả Tam giáp. Hai năm sau đó hắn đều đứng đầu.
Thúc phụ của Hoàng thượng là Dụ Vương lúc uống say từng nói với Hoàng thượng: “Ta thấy không nên để thế tử Anh
Quốc công tham gia săn bắn nữa, tránh làm nhụt chí người khác.”
Hoàng thượng nghe xong cười ha hả, lại
lấy miếng ngọc bội Lam Điền bên hông đưa cho Tống Mặc, còn nói: “Tống
Mặc, đè ép bọn họ thật chặt cho ta.” Lại cao giọng nói với vương công
đại thần đang ngồi đó. “Ai có thể thắng được Tống Mặc, trẫm ban thưởng
cho hắn làm Kim ngô vệ phó huy sử.”
Nghe mẫu thân hỏi, Tống Mặc gật gật đầu,
trầm giọng nói: “Rốt cuộc Hoàng thượng nghĩ gì về nhà chúng ta, phải thử một chút mới biết được!”
Tương thị nghe, nhất thời mắt ươn ướt:
“Đều là mẫu thân làm liên lụy đến các con!” Trong giọng nói thoáng chút
nghẹn ngào rất khó phát hiện.
“Mẫu thân, người nói gì thế!” Tống Mặc
vội ôm vai mẫu thân: “Người chỉ thấy giờ con khó khăn mà sao không nghĩ
đến lúc đại cữu cữu còn sống con từng được vinh quang cỡ nào. Không từ
mà biệt. Chỉ là cây cung này, còn có Phi Độ, hộ vệ bên người…”
Tương thị cũng an lòng.
“Mẫu thân, nếu không có thể nói thế này.” Tống Mặc nhẹ giọng nói với Tương thị: “Có tam cữu cữu ở đây, nhiều nhất là 10 năm, Tương gia sẽ lại gây dựng được như xưa, chúng ta phải giúp
cữu cữu, giúp bọn họ quay về triều đình mới được, không thể nói những
lời chán nản như vậy nữa.”
※※※
Qua Rằm tháng 8, gió cũng dần lạnh hơn.
Năm nay bãi săn thú mùa thu đặt tại Hoài Lai.
Lúc bọn Tống Mặc tới, cận vệ của Hoàng thượng đã dựng xong doanh trướng.
Thái tử vừa hắt xì vừa đi tới: “Thiên Tứ, năm nay ngươi thế nào? Hay là để ta tìm cho ngươi chiếc cung tên tốt nhé?”
Hắn lớn hơn Tống Mặc 12 tuổi, bộ dáng cao cao gầy gầy, trắng trẻo, có đôi mày rậm và mũi cao giống hệt Hoàng
thượng, mỗi lần đến mùa thu là hắt xì hơi không ngừng, đến bãi săn càng
kinh. Săn bắn mùa thu với hắn mà nói chẳng phải là lạc thú mà là đang
chịu tội.
Theo Tống Mặc thấy, tính cách của hắn có phần mềm mại, như một tiên sinh dạy học chứ không giống một Thái tử.
Đi theo Thái tử là biểu đệ của hắn, là
Thế tử của Hội Xương bá – Thẩm Thanh, 16 tuổi. Hắn trêu chọc Tống Mặc:
“Kim ngô vệ phó chỉ huy sứ, năm vạn lượng bạc một người!”
Sau khi Hoàng thượng nói ai có thể thắng
Tống Mặc thì thưởng Kim ngô vệ phó chỉ huy sứ, những người này thường
lén đùa giỡn với nhau, chẳng bằng hối lộ Tống Mặc, để cho hắn thua
mình…”
Tống Mặc cười nói: “Thắng ta thì đơn giản, vấn đề là đâu chỉ có mình ta!”
Thẩm Thanh giận dữ.
Thái tử cười lớn, nói với Tống Mặc:
“Ngươi cứ mặc kệ nó, mấy hôm nay nó đang vắt óc nghĩ cách kiếm thứ hạng
cao đây. Nếu thứ hạng kia dễ kiếm như vậy, các ngươi cần gì phải tuyên
bố 5 vạn lạng mua chuộc Tống Mặc thua…” Đang nói thì có người chậm rãi
đi tới, cung kính hành lễ với Thái tử: “Điện hạ!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...