Cứu Thục
Và thế là phòng giam của Bạch Vĩnh đã được chuyển đến cô nhi viện.
“Thúc thúc! Kể chuyện cổ tích cho cháu nghe với.”
“Ừ.”
“Thúc thúc, cháu muốn đi vệ sinh.”
“Thúc đưa cháu đi ngay đây.”
“Thúc Thúc, A Lượng cướp đồ chơi của cháu!”
“A Lượng ngoan! Mau trả lại cho Tiểu Trúc nào.”
“Thúc thúc, nhanh lên! Cháu muốn đi vệ sinh!”
“Hả? Đây đây! Thúc thúc dẫn cháu đi liền!”
Kể từ đêm giáng sinh ấy, Nhiễm Húc vẫn chưa một lần xuất hiện. Hôm nào cũng vậy, Bạch Vĩnh đều luống cuống tay chân xoay vần với lũ trẻ. Mỗi khi một đứa khóc nháo thì y như hiệu ứng dây chuyền, nguyên đám gào thét ầm ĩ theo. Tiếng nức nở léo nhéo còn khủng khiếp hơn cả đại dương đang gầm rú trong những ngày mưa bão. Dù vậy nhưng Bạch Vĩnh chưa từng cảm thấy phiền toái hay chán nản mà vẫn kiên nhẫn vỗ về. Dần dà, cùng tình yêu chân thật, Bạch Vĩnh trở thành người thân thứ hai của những đứa trẻ này.
“Đại thúc~” Cánh cửa bất ngờ bật mở, luồng không khí khô hanh xen lẫn buốt giá phả vào Bạch Vĩnh. Nhiễm Húc mặc bộ âu phục chỉnh tề, trên cổ quàng chiếc khăn len đen dày ấm áp, đang thong thả bước lại gần Bạch Vĩnh: “Công việc không tệ nhỉ?”
“…” Bạch Vĩnh sững sờ tại chỗ. Thẳng thắn mà nói, nam tử kia chính là người mà hắn không muốn gặp mặt nhất… Bàn tay vô thức siết chặt khiến đứa bé ré lên khóc vì đau.
“Ai nha!” Nhiễm Húc cởi áo ra, vội vàng chạy về phía Bạch Vĩnh: “Đại thúc thật là! Sao lại làm cô bé khóc thê thảm thế này!” Hắn tức giận mắng vài câu rồi ngồi xổm xuống dỗ dành: “Ngoan, nín đi nào! Ca ca mua chocolate cho em này~”
“Ô… thật không?” Ngón tay nhỏ xíu mũm mĩm xoa xoa đôi mắt ngân ngấn lệ, cô bé vui vẻ cười toe: “Nhiễm Húc ca ca là tốt nhất!”
“Xin… xin lỗi…” Bạch Vĩnh mấp máy môi, thầm tự trách bản thân quá sơ ý. Lúc này đây, hắn chỉ có thể cúi đầu chờ trận trách móc của Nhiễm Húc.
“Suốt ngày xin lỗi? Hừm, kiếp trước đại thúc nợ ta nhiều thế sao…” Nhưng thật không ngờ, Nhiễm Húc không hề mắng mỏ mà chỉ lầm bầm bất mãn vài câu.
“Biểu hiện của đại thúc thật không tồi, đám nhóc thích ngươi lắm. Xem ra, ta lo lắng thừa rồi! Về sau, ngươi cứ ở đây tiếp tục chăm sóc lũ nhỏ.” Nhìn hai tròng mắt ảm đạm dần ngời sáng, Nhiễm Húc hài lòng tươi cười.
“Thôi! Ta đi đây…” Nói xong, Nhiễm Húc liền ngả người nhẹ nhàng hôn lên gương mặt ửng hồng của Bạch Vĩnh: “Đại thúc, gặp lại sau nhé!”
Đến khi bóng dáng Nhiễm Húc hòa vào dòng người tấp nập ngoài khung cửa kính, tâm hồn Bạch Vĩnh vẫn phiêu lãng tận đẩu tận đâu.
Nhiễm Húc… vừa mới hôn mình… hắn bị sao vậy nhỉ…?
Sờ sờ làn da mềm mại, trên đó vẫn còn lưu chút hơi ấm dịu dàng…
“Đồ tiện nhân!”
Tiếng mắng mỏ chói tai kéo Bạch Vĩnh xuống thực tại. Hắn ngỡ ngàng quan sát thiếu niên tóc đen đang bốc hỏa đùng đùng đứng ở ngưỡng cửa.
“Lục Triệt?” Tích tắc hồi phục tinh thần, Bạch Vĩnh đã thấy thiếu niên nhảy tới ngay trước mắt.
“Chát—” Tuy bề ngoài thoạt nhìn nhu nhược yếu đuối, song sức lực trên cái bạt tai kia không nhẹ chút nào. Gương mặt hồng hào thoáng chốc hiện rõ vết hằn hình năm ngón tay, tưởng chừng như sắp chảy máu tới nơi.
“Bạch Vĩnh! Ngươi đúng là đồ tiện nhân bỉ ổi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...