Tư Lệ Đình không biết những hoạt động rồi rắm tâm lý của Tô Cảm Khê, hơn nữa trong lòng anh Mễ Nhược chỉ là một người bạn.
Anh không cảm thấy Mễ Nhược đặc biệt gì, cho nên anh đã giải thích ngắn gọn.
“Anh nóng lòng muốn đến gặp em, ở trong thang máy đã nói chuyện xong rồi.” Tư Lệ Đình bề cô lên giường.
Vốn dĩ anh đã kiệt sức, nhưng anh rất nhớ Tô Cẩm Khê, nhớ đến nỗi gần như phát điên.
Một câu anh nóng lòng muốn gặp em đã khiến mọi sự mờ mịt của Tô Cắm Khê hoàn toàn biến mắt.
“Chú ba, tối hôm qua anh ở cùng cô Mễ sao?”
“Ừ, Mễ Nhược kinh doanh ở Mỹ khá thuận lợi, anh nhờ cô ấy làm trung gian giới thiệu, lầy được dự án này.
Nếu không có cô ấy, Smith sẽ không mua tài khoản của anh, trước đó ông ta và Đường Minh đã thương lượng rồi.
Đêm qua Mễ Nhược đã gọi cho anh, để anh đến gặp lại Smith.”Tư Lệ Đình hỏi gì đáp nấy, không hề giấu giếm.
Tô Cẩm Khê nhìn đôi mắt đỏ ngầu cùng vẻ mệt mỏi trong mắt anh, khế đưa ngón tay vuốt má anh.
“Chú ba, sao anh lại muốn cướp tài nguyên của Đường Minh?” Tư Lệ Đình nghiêm túc nói: “Nếu anh nói là vì em thì sao?”
“Vì em?” Tô Cảm Khê không biết Tư Lệ Đình đã biết Đường Minh đánh cô.
Tư Lệ Đình yêu thương hôn lên má cô, môi anh kề lên tai cô, nói: “Tiểu ngu ngốc, tại sao không nói cho anh biết cậu ta đánh em?
Em đã phải chịu ủy khuất lớn như vậy, trước mặt anh em cũng không nhắc tới một chữ.” Tô Cẩm Khê mở to mắt, “Chỉ vì Đường Minh đánh em, nên anh cướp tài nguyên của anh ta?”
“Chỉ vì? Tô Tô, ngay cả em chặn rượu thay người khác anh cũng đã luyến tiếc chạm vào em, Đường Minh là cái thá gì?
Trên đời này không ai có thể chạm vào em, muốn chạm vào em thì anh sẽ để người đó phải trả giá lớn!” Khi anh nói lời này, ánh mắt Tư Lệ Đình loé lên tia lạnh lùng, đôi mắt tối sầm lại.
Chú ba tàn bạo như vậy khiến Tô Cẩm Khê lạnh sống lưng, chú ba, thật đáng sợ…
Cảm nhận được ánh mắt kinh hoàng của Tô Cảm Khê, Tư Lệ Đình giảm bót vẻ lạnh lùng.
“Tô Tô đừng sợ, anh hại ai cũng được nhưng sẽ không hại em.
Anh cũng đã chuẩn bị một món quà lớn cho Đường Minh.”
“Quà gì?”
“Về nước em sẽ biết.” Anh cười tàn bạo.
Tô Cẩm Khê cắn môi, “Chú ba, thật may là em không phải là kẻ thù của anh.”
“Anh sẽ không bao giờ trở thành kẻ thù của Tô Tô, Tô Tô, em cảm thấy anh độc ác không?
Anh là người có thù phải báo, anh như thế này em sẽ ghét anh không?” Tô Cẩm Khê rất đơn thuần và tốt bụng, nếu là cô, cô không nhất thiết phải chấp nhận cách tiếp cận cứng rắn của mình.
Tư Lệ Đình nhìn chằm chằm vào mắt cô, chỉ thấy ánh mắt cô chuyển từ hơi kinh ngạc sang dịu dàng.
Tô Cẩm Khê duỗi tay ôm lấy anh, “Không cảm thấy, chú ba làm những chuyện đó là vì em, nếu nhất định phải trách thì phải trách em.
Là em đã làm cho chú ba nỗi điên, chú ba rất tốt, đối xử với em rất tốt, em sẽ không bao giờ ghét chú ba.” Trước đó Tư Lệ Đình không nói là vì sợ Tô Cầm Khê nghĩ mình quá đáng, không ngờ Tô Cẩm Khê lại hiểu rõ.
“Nếu một ngày nào đó anh nỗi điên, thì đó cũng là vì em, em đó yêu tinh!” Tô Cẩm Khê cảm nhận được tình yêu mãnh liệt và cuồng nhiệt của anh, mà bây giờ dường như cô cũng giống anh, ngày càng chìm sâu.
Có điều như thế cũng không phải là không tốt, ai cô cũng không cần, chỉ cần một mình anh.
“Chú ba, yêu em, mạnh mẽ yêu em.” Đầu lưỡi chạm vào những giọt nước mắt ám áp, biểu hiện của Tư Lệ Đình thay đổi lớn.
“Sao em lại khóc? Có phải anh làm em đau không?” Tô Cẩm Khê lắc đầu, “Chú ba anh đừng dừng lại, không phải anh…” Tư Lệ Đình cũng không biết cô gái nhỏ làm sao, nên anh tiếp tục làm theo yêu cầu của cô.
“Từ nhỏ tới lớn mặc dù em là con gái nhà họ Tô nhưng chẳng ai đoái hoài đến em cả.
Nếu em và em gái cùng lúc bị ngã, thì chắc chắn họ sẽ đỡ em gái dậy trước.
Em nghĩ cô ta là em gái, còn em là chị, mọi người quan tâm đến cô ta là đúng, em không nên ghen tị.
Năm đó, em gái ham chơi nên bị rơi xuống nước, lúc đó em cũng vô cùng hoảng sợ, em không biết bơi nhưng em vẫn nhảy xuống nước cứu em gái.
Em vất vả đẩy em gái vào bờ, nhưng em không tự trèo lên được, bố mẹ chạy đến quan tâm hỏi em gái như thế nào.
Lúc đó em sắp chết đuối, họ chỉ quan tâm đến em gái, nếu không phải người khác thuận tay vớt em lên, thì có lẽ em đã chết.
Em nghĩ là do em không ngoan, nên bố mẹ mới không thích em?
Em cố gắng trở nên ngoan ngoãn, cũng không ham chơi nữa, học hành chăm chỉ, lần nào em cũng đứng nhát lớp.
Không chỉ đứng nhất trong lớp, thậm chí là cả năm em đều đứng nhất, cầm giấy khen về nhà, em nghĩ họ sẽ quan tâm đến em nhiều hơn.
Nào biết người em gái đứng nhát từ dưới đếm lên đã tiến bộ vài bậc, lần này không đứng bét nữa.
Bố mẹ vui vẻ thêm đồ ăn cho em gái, không hỏi em một lời.
Em đã cư xử rất tốt, bị thương em không khóc không nháo, bị ngã em tự đứng dậy.
Biết nhà họ Tô khó khăn, em thắt lưng buộc bụng, đi làm thêm giảm bớt gánh nặng cho nhà họ Tô.
Nhưng trong mắt họ vẫn chỉ có em gái, chú ba, chưa từng có ai đối xử tốt với em như vậy.
Có lẽ trong mắt anh, em bị đánh là phải chịu ủy khuất lớn.
Nếu đổi thành em gái của em, thì chắc chắn cô ta sẽ náo loạn long trời lở đất, em không khóc không nháo.
Từ nhỏ em đã nhẫn nhịn chịu đựng, em hiểu rõ, Đường Minh là người có ơn với nhà họ Tô, mà anh ta đánh em là vì anh ta giận em.
Sáng hôm đó anh ta phát hiện ra em mua thuốc tránh thai, sau khi xem hợp đồng, anh ta liên tưởng hai chuyện này có liên quan đến nhau.
Mặc dù trước đó em đã nói với anh ta em có người em thích, nhưng em không nói người đó là anh, mà anh ta cũng không biết anh là tổng tài Đế Hoàng.
Anh ta tưởng em vì một bản hợp đồng mà tùy tiện lên giường với anh, anh ta trách em không biết quý trọng thân thể mình, nên mới đánh em.
Mặc dù lúc đó em cảm thấy rất buồn, nhưng sau khi anh tặng em kẹo thì mọi chuyện đã tốt hơn, em cảm thấy đó không phải là chuyện lớn, nên mới không nói với anh.
Từ nhỏ đến lớn, em bị thương, chỉ có mình em âm thầm chịu đựng, không ai quan tâm đến việc em bị thương hay là có phải chịu ủy khuất không.
Anh là người đầu tiên quan tâm đến em, là người đầu tiên yêu em, là người đầu tiên quan tâm đến cảm xúc của em.
Cảm ơn anh, cảm ơn nhiều…” Hình ảnh Tô Cẩm Khê cười nói, nước mắt nước mũi đã hằn sâu trong lòng Tư Lệ Đình, mặc dù trước đó anh đã sớm điều tra những chuyện của Tô Cẩm Khê.
Trong tư liệu chỉ có một câu đơn giản là trong nhà họ Tô Tô Cẩm Khê không được cưng chiều, căn bản Tư Lệ Đình không biết cô đã sống như thế nào trong nhà họ Tô.
Nhớ đến lần đầu tiên, bộ dạng cô đáng thương cầu xin anh, cô nói cô sẽ ngoan, thật sự cô đã ngoan, ngoan đến mức khiến anh đau lòng.
Một cô gái từ nhỏ đã thiếu sự quan tâm, vì để bố mẹ quan tâm đến mình nhiều hơn, giành được sự khen ngợi của bố mẹ.
Cô đã rất cố gắng, dù là hạnh phúc của chính mình thì cô cũng phải đổi để có được vòng vốn 3.
0 vạn cho nhà họ Tô.
Biết rõ một khi cô đi bước này, Đường Minh sẽ chỉ dùng cô làm lá chắn, nhà họ Tô sẽ càng không quan tâm đến cô.
Cô mãi mãi bị giam cầm trong bản hợp đồng hôn nhân giả với Đường Minh, điều quan trọng nhất của cuộc đời một người phụ nữ chính là danh tiếng.
Để bố mẹ cô chú ý đến mình nhiều hơn, cho cô cái gọi là quan tâm xứng đáng, cô không do dự lựa chọn bước đi này.
“Tô Tô, em thật ngốc khiến anh đau lòng.” Tư Lệ Đình ôm chặt cô.
“Sau này đến lượt anh bảo vệ em.
Em không cần nhìn sắc mặt người khác nữa.
Chỉ cân ngoan ngoãn trước mặt anh là được.
Nếu người khác lại đánh em, đánh em một cái thì em đánh lại người đó hai cái, trời sập xuống thì anh sẽ chống đỡ cho em.
Làm những gì mà em muốn làm, đừng lo lắng, không ai trên thế giới này có đủ tư cách để đánh em, kể cả anh.” Tô Cảm Khê càng khóc càng lợi hại hơn “Chú ba, chú ba…” Tư Lệ Đình nhẹ nhàng hôn lên giọt nước mắt của cô, “Nếu như trước đây không có người cho phép em phóng túng, thì bây giờ em có rồi.
Em hãy nhớ, em là người phụ nữ của Tư Lệ Đình, xảy ra chuyện gì thì đã có anh, em không cần lại phải miễn cưỡng chịu đựng, biết chưa?” Tô Cẩm Khê gật đầu, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao mình lại từng chút từng chút thích anh.
Đó là vì mỗi khi cô xấu hỗ nhất, Tư Lệ Đình đều yêu thương quan tâm cô, có lẽ trước đó trong lòng cô đã có anh.
“Chú ba, em thật sự có thể làm không?” Tư Lệ Đình đã biết quá khứ của cô, anh càng cảm thấy đau lòng cô hơn.
Trách không được mỗi khi nhìn thấy cô, anh đều muốn yêu thương cô.
Tô Cẩm Khê tạo cho người khác cảm giác cô yếu đuối, điều này khiến mọi người muốn bảo vệ cô, cũng muốn hung hăng bắt nạt cô.
Tô Cẩm Khê luôn ước muốn người thân quan tâm đến mình nhiều hơn, từ nhỏ cô chưa bao giờ được gia đình yêu thương, cô thiếu thốn tình cảm.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến cô muốn gì, bây giờ cô đã dần hiểu mình muốn gì.
Cô không cần phải đặt nhà họ Tô lên hàng đầu, tất cả những gì cô phải làm là đường đường chính chính đứng bên cạnh Tư Lệ Đình.
Trở thành một người phụ nữ như Mễ Nhược, chứ không phải là bình hoa luôn được Tư Lệ Đình che chở.
“Bảo bối, em có thể, làm cái gì cũng được.”
“Chú ba, sau này em không muốn núp sau lưng anh nữa, em muốn cùng anh đội mưa đội gió.
Em không muốn phụ trách xinh đẹp như hoa kiếm tiền nuôi gia đình, em muốn anh tốt và em cũng không kém.” Tư Lệ Đình nhận thấy ánh mắt của Tô Cẳm Khê dần dần thay đổi.
Ý của anh khi nói câu này là để sau Tô Cẩm Khê kiêu ngạo cuồng vọng một chút, học được nói không, tốt nhất là nên ngoan ngoãn ở bên cạnh anh.
Bây giờ xem ra Tiểu Tô Tô không có phát triển theo kế hoạch của anh, “Em định làm gì?”
“Em muốn trở nên mạnh hơn! Em không muốn chú ba mãi luôn bảo vệ em.”
“Đàn ông bảo vệ phụ nữ là chuyện hiển nhiên, néu không thì tại sao phải có đàn ông?” Tô Cẩm Khê đột nhiên mỉm cười đứng lên, “Chú ba, anh không thể luôn ở bên bảo vệ em được, luôn có lúc anh không có mặt.
Nếu có lúc em gặp nguy hiểm anh làm sao có thể đến bảo vệ em? Cách tốt nhất là bản thân em trở nên mạnh hon.
Cho dù anh không có ở đó, cũng không ai dám bắt nạt em.”
“Thật sự không còn cách nào với em, được rồi, em muốn làm gì thì làm, nhưng anh vẫn thích em ở dưới hơn là ở trên.” Tư Lệ Đình lật người đè cô xuống, “Em có thể là người mạnh mẽ mà mọi người ngưỡng mộ, nhưng…em chỉ có thể thuộc về anh, là người phụ nữ hư trong vòng tay anh.” Tô Cảm Khê ôm cổ anh, đôi môi đỏ mọng đặt lên môi của anh, “Chú ba, cảm ơn ông trời đã cho em gặp được anh.”
“Anh mới là người phải cảm ơn ông trời đã cho em đến bên anh, Tô Tô, đừng khóc nữa, anh sẽ đau.” Tô Cẩm Khê lau nước mắt trên khóe mắt, “Vâng, em sẽ học cách trở nên mạnh mẽ hơn, sẽ không dễ dàng rơi lệ, em muốn sát cánh cùng chú ba, không cần dựa vào đâu mà vẫn có thể bay trong gió!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...