Bọn họ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy đâu!
Còn lâu bọn họ mới lĩnh lấy cái chức Binh bộ Thượng thư đầy rủi ro trong lúc. nước sôi lửa bỏng này.
Những năm gần đây, năm nào Âm Sơn cũng đều đốt khói báo động, năm nào tin tức cũng được truyền về đế đô mà không gặp chút trắc trở nào.
Lần nào, triều đình Đại Hạ cũng tổ chức nghị sự khẩn cấp như hôm nay. Nhưng, cuối cùng kết quả nghị sự đều giống nhau, đó là không phái binh. Để mặc cho người Thiên Lang cướp bóc ở Hoang Châu!
Cho nên, năm nào Binh bộ Thượng thư cũng đều phải gánh tội danh không cử quân đi chống giặc.
Thông thường, khi ấy, những vị quan tự nhận mình liêm khiết sẽ sỉ vả Binh bộ Thượng thư ở trên triều, mắng ông ta vô dụng, nhát gan, không phải nam nhân!
Sờ xuống đũng quần xem có còn trứng hay không!
Còn các quan Ngự sử thì như phát điên, xắn tay áo lên vây quanh Binh bộ Thượng thư, ra sức chỉ trích, nói một thôi một hồi xong còn định động thủ.
Không chỉ vậy!
Sau khi họ hạ triều, đám học tử Nho gia ở học viện Hoàng gia sẽ chạy tới trước cửa Binh bộ nhổ nước miếng, giội phân.
Sau đó, đứng chắn trước cửa Binh bộ chửi mắng!
Những lời trách mắng ấy dư sức làm chín con phố đều bốc mùi.
Cho nên, hằng năm, khi ky binh Thiên Lang xâm phạm Hoang Châu, những người khác trong triều đều không sao, chỉ có người của Binh bộ là sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng, Binh bộ Thượng thư đi ra đường phải che mặt.
Nếu không, có nguy cơ ông ta sẽ bị lén đập cho một trận.
Cho nên, khi Lý Kiếm chủ động xin thôi chức Binh bộ Thượng thư.
Các đại thân tự xưng liêm khiết lập tức không dám vạch tội ông ta nữa.
Cho nên, Đại Hạ khai quốc hai mươi năm, cuối cùng cũng xuất hiện buổi nghị sự trên triều về chiến sự ở Hoang Châu yên tĩnh kỳ lạ nhất!
Các đại thần liêm khiết không lao ra chỉ trích Binh bộ!
Đám Ngự sử đến chó hoang đi đường cũng phải xông tới đá cho mấy cú lúc này đây đều cúi gầm đầu, đứng nguyên tại chỗ, như thể chuyện này không liên quan tới mình, không nói năng, không động thủ.
Hạ đế thấy không quen: “Lý ái khanh, người Thiên Lang xuất binh không phải lỗi của Binh bộ, không phải lỗi của Binh bộ Thượng thư, ngươi không cần thỉnh tội!”
Lý Kiếm vội vàng nói: “Vâng!”
Hạ đế lại hỏi: “Lý ái khanh, ngươi chưởng quản chiến sự, vậy ngươi cho rằng có cần phái binh tới Hoang Châu chống lại quân Thiên Lang xâm lược không?”
Lúc này, quan viên toàn triều đều đổ dồn lại nhìn Lý Kiếm! Ông ta sẽ trả lời thế nào đây? Xuất binh?
Hay là không xuất binh?
Lúc này, một cơn gió lạ thổi từ cửa điện Thiên Hạ vào trong, lướt qua hơn một trăm trọng thần Đại Hạ.
Chúng thần Đại Hạ dỏng tai lên nghe, sợ bỏ lỡ mất câu trả lời của Lý Kiếm. Hạ đế cũng rất tò mò! Ông già này sẽ trả lời như thế nào?
Lý Kiếm ngẩng đầu, chững chạc đàng hoàng thưa: “Những năm đầu khi Đại Hạ mới khai quốc, hằng năm triều đình Đại Hạ ta đều phái binh tới Hoang Châu chống lại quân Thiên Lang nhưng tại sao lại thất bại?”
“Chắc hản mọi người cũng đều biết rõ nguyên nhân.”
“Chính là vì Hoang Châu không có lương thực không có mỏ, chúng ta vận chuyển lương thảo, vũ khí từ Trung Nguyên tới, đường tiếp tế quá dài, điều động dân phu vận chuyển cả đi lẫn về thì lương thảo đã bị ăn hết một nửa, hao tổn rất lớn, không đủ cho quân đội ở tiền tuyến tác chiến.”
Hạ đế không hề thay đổi biểu cảm, không thể nhìn ra sự biến hóa về cảm xúc: “Cho nên?”
“Cho nên, thần cho rằng, Hoang Châu xa xôi, tắm mình trong chiến hỏa hai mươi năm, đã bị quần nát từ lâu. Tài phú của Hoang Châu đã bị đế quốc Thiên Lang vơ vét hết rồi. Đó chỉ là một mảnh đất chiến loạn nghèo khó, không đáng cử đại quân tới bảo vệ.”
“Hơn nữa, sản vật của Hoang Châu không phong phú, không sản xuất được lương thực, cư dân toàn là hạng người rừng xảo trá, phạm nhân bị lưu đày và con cháu của bọn họ. Rừng thiêng nước độc sinh ra điêu dân, dù bệ hạ có cứu họ, họ cũng sẽ không cảm kích công ơn trời bể của bệ hạ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...