Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử
“Vương gia nói, các ngươi chết, châu báu của các ngươi cũng sẽ về tay bọn tai”
Đầu Đỗ Sát bị cơn đau đớn xé nát: “Nếu không có ta, các ngươi sẽ không tìm thấy!”
Vô Diện Nhân lắc đầu, tiếp tục nói: “Không, Vương gia của bọn ta có trí tuệ thánh nhân, hắn nhất định sẽ tìm được”
“Không...” Đỗ Sát gào lên một tiếng không cam lòng, giống như một con sói tru lên một tiếng thê lương trước khi chết: “Không thể
có chuyện như vậy!”
“Huyết Tu La, tại sao ngươi không đi giúp quân đội Hoang Châu đang bị vây hãm trên chiến trường?”
Vô Diện Nhân nhắm mắt lại: “Bởi vì, ta muốn đợi kẻ đứng phía sau các ngươi ra mặt... giết chết một lần!”
Một bên khác.
Triệu Tử Thường cũng đã bắt ngũ đại ác nhân còn lại phải quỳ xuống, cắt đứt gân tay gân chân, khiến thập đại ác nhân trong thiên hạ mất đi khả năng chiến đấu.
“Phốc phốc phốc....”
Cây thương lớn của hắn ta liều mạng chọc thủng những lỗ lớn trên người ngũ phỉ.
Một lỗ hai mắt, máu từ hai nơi chảy ra. “Xin tha mạng!”
Đứng trước cái chết, thập đại ác phỉ không còn kiên cường nổi nữa, thậm chí còn sợ hãi cái chết hơn người bình thường!
Vô Diện Nhân và Triệu Tử Thương nhìn nhau, hai người đều đứng đó, không hề có ý định giải cứu quân đội Hoang Châu đang bị bao vây.
Cả hai đều đang chờ đợi kẻ thù mới!
Giờ phút này.
Chính diện của chiến trường.
Phía sau chiến mã bọc thép.
Đao khiên binh, thương binh, cung tiễn thủ của Hoang Châu đều đang chỉnh tê sải bước, vượt qua đội ky binh hạng nặng.
“Thùng thùng thùng...”
Không khí chiến tranh dâng lên, tiếng trống trận sôi sục.
Chiến kỳ chữ “Hoang” tung bay trong gió.
Dưới cán cờ, Hạ Thiên vung kiếm hô: “Phòng thủ!”
“Ầm. °
Tấm khiên của trăm đao khiên binh nện mạnh xuống mặt đất, tạo thành tuyến phòng thủ đầu tiên.
“Choang....”
Trường thương binh phía sau tấm khiên đặt mũi thương sáng ngời lên tấm khiên, phát ra âm thanh kim loại va chạm.
Khiên và trường thương kết hợp, khiến quân trận Hoang Châu biến thành một con nhím.
Khiên có thể phòng ngự, trường thương có thể đánh.
Vào lúc này.
Đám ác phỉ lần lướt giãm lên thi thể của đồng bọn, một lần nữa lao đến: “Bọn họ không còn ky binh hạng nặng, đã đến lúc cho đám tân binh Hoang Châu chết tiệt này nhìn thấy bản lĩnh của chúng ta!”
“Các huynh đệ, giếtỊ”
Một tên thủ lĩnh đạo tặc cầm rìu phá núi bay lên không trung, nện chiếc rìu trong tay xuống với vẻ mặt hung ác: “Phá cho ta!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...