Lửa trại dần dần yếu ớt, một cành củi khô sắp cháy hết đột nhiên phát ra thanh âm lanh lảnh, làm Sở Tuấn lập tức bừng tỉnh, theo bản năng xiết chặt dao găm quân dụng trong tay, cảnh giác nghe ngóng bốn phía một hồi mới thở phào nhẹ nhõm, hướng đống lửa bên cạnh thêm mấy cành củi khô, lửa trại lần nữa dấy lên.
Bốn phía một mảnh đen kịt hoang vu, đủ loại dị thú gầm thét không ngừng, khắp nơi lộ ra hung hiểm quỷ dị, phảng phất như đang trở lại kỷ Jura, ngay cả không khí cũng đầy rẫy hơi thở dã man nguyên thủy.
Sở Tuấn ở trong mảnh rừng rậm mênh mông nguyên thủy này bôn ba bảy ngày, cho dù sức chiến đấu của hắn có cường hãn nhất đội đặc chủng Báo Tuyết cũng cảm thấy ăn không tiêu. Ba băng đạn đều trống không, đến khẩu "Sa Ưng" (Desert Eagle) vì tiết kiệm thể lực hắn cũng vứt bỏ nốt, hiện tại duy nhất chỉ có thể trông cậy vào là thanh dao găm trong tay này.
Sở Tuấn từ trong lồng ngực móc ra một trái cây xanh lè, cắn một miếng, chất lỏng đắng ngắt theo theo yết hầu khô khốc trôi xuống. Mấy ngày đầu có súng trong tay, hắn còn có thể săn giết một ít dã thú lót dạ, sau khi đạn bắn hết, không thể làm gì khác hơn là hái quả dại lấp bụng. Chỉ bằng một cái dao găm, hắn cũng không dám chủ động đi trêu chọc những quái thú có thể phun ra băng ra lửa kia.
"Tên điên chết tiệt!" Sở Tuấn đem trái cây tưởng tượng thành tên điên mũi to hung hăng cắn một cái.
Bảy ngày trước, hắn nhận được thông báo của đơn vị, chỉ thị hắn phối hợp với một đám nhà khoa học làm một cái thí nghiệm. Thế là, hắn mơ mơ hồ hồ đến một phòng thí nghiệm thần bí trong lòng đất, ấn tượng sâu sắc nhất chính là tên quản lý cao to, còn tự xưng là chuyên gia. Sở Tuấn không thể quên được ánh mắt điên cuồng của tên điên này, đó là khởi đầu ác mộng của hắn. Nhân viên đeo khẩu trang kín mít, mặc áo blouse tiêm cho hắn một mũi, sau đó đem hắn đẩy vào một cái rương kim loại trông giống như quan tài. Sau một trận bạch quang loá mắt kèm đau đớn kịch liệt, hắn liền hôn mê bất tỉnh. Khi hắn lần nữa tỉnh lại, đã phát hiện ra mình bị đưa đến khu rừng rậm nguyên thủy quái lạ này.
Đột nhiên, tiếng thú rống ngưng bặt, núi rừng rậm rạp trong chốc lát yên tĩnh đến kỳ lạ. Sở Tuấn trong lòng có cảm giác bất an mãnh liệt, sự bất thường tất có quỷ quái, đồ vật có thể làm cho quần thú nín lặng tuyệt đối là vô cùng đáng sợ.
Xa xa một ánh hào quang phóng lên trời, ở giữa đêm đen trở nên đặc biệt rõ ràng, ánh sáng biến ảo thành một vật thể thật dài, tựa như long xà. Sở Tuấn trong lòng hồi hộp một thoáng, thất kinh nói: "Đây là đồ vật quỷ quái gì vậy?"
Đúng lúc này, một viên sao băng từ bầu trời lao xuống, kéo theo cái đuôi dài ngoằng thẳng hướng về phía quang mang long hình. Sau khi sao băng xẹt qua, quang mang long hình trên bầu trời cũng theo đó biến mất, mà sao băng cũng bị chệch hướng lao về phía vị trí Sở Tuấn đang đứng. Sở Tuấn thầm kêu không ổn, nhấc chân đem lửa trại dập tắt, bất quá hiển nhiên đã muộn, sao băng tựa như mọc thêm đôi mắt, hướng thẳng thung lũng chỗ hắn lao xuống.
Một đoàn bạch quang nhu hòa nhanh chóng phóng to trong tầm mắt, Sở Tuấn chỉ cảm thấy mi tâm mát lạnh, tiếp theo đại não đau nhức, rên lên một tiếng liền ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.
Ước chừng gần nửa canh giờ sau, đột nhiên có hai đạo kiếm quang từ phía xa chân trời hướng bên này bay tới, quang mang trong suốt chiếu rọi khắp mặt đất, tựa hồ chính là hai người chân đạp trường kiếm. Hai người quần áo phần phật, nhanh như chớp xẹt qua bầu trời, hướng phương vị quang mang long hình phun trào lao đi. Sở Tuấn nếu như có thể nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ thất kinh.
Sáng sớm, bên trong thung lũng vang lên tiếng chim hót vui vẻ, Sở Tuấn ngồi bật dậy, suy tư sờ sờ mi tâm, đại não mơ hồ vẫn còn đau nhức. Hắn vẩy vẩy đầu, đứng lên nhảy nhảy mấy cái, phát hiện không có gì khác thường, lúc này mới yên tâm nhặt dao găm trên mặt đất, cắm vào túi quần, nhanh chân rời khỏi thung lũng.
Sắp tới buổi trưa, mặt trời đã thẳng đứng, ánh nắng xuyên qua rừng cây rậm rạp, đem cành khô lá héo trên mặt đất chiếu sáng rực rỡ. Sở Tuấn tựa lưng vào dưới một thân cây mấy người ôm không hết nghỉ ngơi. Nửa ngày thời gian chỉ đi được hơn mười dặm, chiếu theo tốc độ như vậy, không biết phải đi đến năm tháng nào mới có thể ra khỏi mảnh rừng rậm nguy cơ tứ phía này.
Tuyệt vọng nhất chính là đơn độc đi trên một con đường không có điểm cuối. Sở Tuấn có chút hối hận lúc trước đã ly khai khỏi vị trí ban đầu, không biết tên người điên kia có hay không phái người tới tiếp trợ hắn.
Dù sao cũng là đội viên trải qua huấn luyện nghiêm khắc khốc liệt, Sở Tuấn rất nhanh liền điều tiết tâm tình, ý chí chiến đấu lại sục sôi tiếp tục hướng về phía trước đi tới. Đến nửa đêm, Sở Tuấn rốt cục đã xuyên qua rừng rậm, xuất hiện phía trước một cái hồ nước, mặt hồ tựa như một mảnh phỉ thúy ngọc bích to lớn. Hắn hai mắt sáng bừng, đang muốn chạy tới ra sức uống một phen, đột nhiên lại có cảm giác lông tóc dựng đứng. Đây là sau vô số lần trải qua sinh tử, hắn đối với nguy hiểm sản sinh ra cảm giác nhạy bén, Sở Tuấn theo bản năng nhanh chóng cúi người về phía trước, cùng lúc đó, một bóng đen từ rừng rậm lao ra, móng vuốt sắc bén hơi xẹt qua gáy hắn.
Sở Tuấn trở mình một cái, lăn tới phía trước một tảng đá lớn, dao găm nắm ở trên tay, ánh mắt sắc bén tập trung vào hung thú ở ngoài một trượng. Con thú dữ này thân hình không lớn, mình báo đầu lang, hai mắt đen kịt hung lệ, hàm răng trắng toát lộ ra sắc bén, bộ lông màu xám trên lưng từng sợi dựng đứng lên, lưng hơi khom xuống, tràn đầy sức bật, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới cắn đứt yết hầu Sở Tuấn. Sở Tuấn dao găm nâng lên trước ngực, eo ghì sát tảng đá nửa ngồi nửa quỳ, giống hệt một con chó săn nhạy bén.
Hắn lúc trước gặp phải một đầu hung thú mình báo đầu lang, biết tốc độ của nó rất nhanh, đôi móng vuốt vô cùng sắc bén, dưới tình huống không có súng, hắn không có tới một nửa phần thắng. Quái thú lúc này cũng không có lập tức nhào lên, mà lẳng lặng duy trì tư thế, chờ đợi thời cơ tốt nhất. Sở Tuấn biết mình chỉ hơi buông lỏng một chút sẽ ăn ngay một đòn trí mạng của quái thú, trên trán không khỏi chảy đầy mồ hôi hột.
Sở Tuấn bắp đùi hơi run lên một cái, tay nắm dao găm cũng có chút tê dại, tình huống phát triển càng lúc càng gay go. Hắn biết không thể đợi thêm, thời gian càng kéo càng bất lợi đối với mình, liền thoáng buông dao găm trước ngực xuống, tạo thành một kẻ hở trước ngực.
Quả nhiên, hung thú nhanh như chớp giật nhảy lên một cái, lợi trảo đột nhiên hướng yết hầu Sở Tuấn vồ tới. Sở Tuấn hai chân mềm nhũn thuận thế ngã trên mặt đất, dao găm dùng sức hướng phía trước đâm tới.
Phốc! Hí! Áo ghi-lê chống đạn của Sở Tuấn bị thủng một lỗ, máu tươi từ vai trái ồ ạt tuôn ra. Quái thú một trảo liền vồ thương Sở Tuấn, cũng dễ dàng tránh thoát dao găm đâm tới, rơi xuống đá tảng bên trên.
Sở Tuấn cũng không kịp để ý bả vai bị thương, trở mình một cái lăn ra xa khỏi đá tảng, hướng về phía hồ chạy tới, hi vọng đầu quái thú này không biết bơi lội. Quái thú đứng trên tảng đá phát ra tiếng hí sắc bén, ánh mắt mang theo vẻ trêu tức cực kỳ nhân tính hóa, bật người nhảy lên cao một cái, lao thẳng tới phía sau lưng Sở Tuấn.
Hí! Áo ghi-lê chống đạn bị thú trảo sắc bén chém thành hai nửa, hai vết máu thật dài kéo từ sau gáy xuống tận dưới eo, Sở Tuấn nhịn cơn đau xuống, dao găm trở tay đâm ngược, đồng thời phát lực tung người nhảy vào trong hồ, nước hồ trong veo lập tức bị nhuộm đỏ một mảnh.
Con hung thú quả thực không biết bơi, di chuyển qua lại bên bờ hồ, ánh mắt hung lệ nhìn chằm chằm vào Sở Tuấn, yết hầu phát ra tiếng kêu ô ô, máu tươi từ vết thương trước ngực theo lông mao nhỏ xuống, hiển nhiên là bị dao găm đâm trúng. Sở Tuấn vết thương sau lưng cùng bả vai bị ngâm nước, đau đến run rẩy, khổ sở đem áo chống đạn cởi ra ném đi. Đầu hung thú cũng đứng bên bờ quanh quẩn không chịu rời đi, nhìn dáng vẻ tựa hồ muốn cùng Sở Tuấn dây dưa đến chết.
Sở Tuấn kiểm tra vết thương ở bả vai một hồi, ba vết máu sâu tận xương, chẳng qua đã được cầm máu hết sức thần kỳ. Mấy ngày qua Sở Tuấn bị vài chục vết thương lớn nhỏ, bất quá đều có thể tự động cầm máu, hơn nữa khép lại rất nhanh, bình thường một ngày trôi qua liền hoàn toàn lành hẳn. Cân nhắc không ra nguyên nhân trong đó, Sở Tuấn chỉ có thể quy kết vì tên điên bọn hắn tiêm cho mình những dược vật hữu dụng.
Vết thương tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng nếu cứ ngâm trong hồ nước lạnh giá, hắn sớm muộn gì cũng biến thành một bộ cương thi. Chính thời khắc khó xử này, giữa bầu trời đột nhiên truyền đến một hồi tiếng hạc rất to. Sở Tuấn ngẩng đầu lên nhìn, chẳng biết lúc nào trên đỉnh đầu hắn có thêm bốn con chim lớn màu xám, trên lưng mỗi con đều có một người.
"Là lang báo, đừng để nó chạy!" Một thanh âm lanh lảnh như chuông bạc vang lên.
Lang báo kêu ô ô một tiếng liền quay đầu chạy trốn, hai con chim lớn cấp tốc lao xuống chặn lại, hai tên hán tử vóc người tráng kiện từ trên lưng hạc cao gần mười mét nhảy xuống, đại kiếm trong tay từ hai bên chém về phía con lang báo.
Bồng! Hai thanh đại kiếm chém trượt, đem mặt đất bụi bay tung tóe. Lang báo tránh thoát một đòn ác liệt của hai người, thừa dịp hai người vừa đáp xuống mặt đất chưa kịp ổn định, liền nhanh như chớp vồ tới một tên đại hán trong đó.
Phốc! Máu tươi bắn tung toé, đại hán kia bắp đùi liền bị mất đi một miếng thịt.
"Đại ca!" Gã đại hán còn lại kinh hãi kêu lên thành tiếng, đại kiếm nhanh chóng gọt tới chân sau con hung thú. Con hung thú liền uyển chuyển nhảy lên tránh thoát, thời điểm nó muốn nhân cơ hội trốn vào trong rừng, một thanh trường kiếm lóe lên điện quang đột nhiên từ trên không trung bắn xuống. Sở Tuấn nhìn thấy con lang báo động tác hơi ngưng lại, bộ lông trong phạm vi điện quang bao trùm liền dựng đứng lên.
Phốc! Trường kiếm chuẩn xác xuyên qua cổ con hung thú, đem nó đóng đinh trên mặt đất.
"Bắn trúng rồi, sư huynh thật tài tình!" Một thiếu nữ áo đỏ vui mừng từ trên lưng con chim lớn nhảy xuống, thẳng hướng thi thể con lang báo đi tới.
"Coi chừng còn chưa chết!" Một tên thiếu niên áo xanh từ trên chim lớn cũng nhảy xuống, đuổi theo phía sau thiếu nữ áo đỏ.
Sở Tuấn vẻ kinh ngạc rất nhanh bị vui sướng thay thế, nhiều ngày trôi qua như vậy rốt cục cũng gặp được người, tuy rằng những kẻ này cưỡi hôi hạc (chim hạc/hạc màu tro) lại sử dụng kiếm trông rất quái dị, ngôn ngữ sử dụng cũng xa lạ, nhưng chung quy giống hắn đều là nhân loại. Sở Tuấn từ trong hồ nước bò lên, bốn người đều không hẹn mà cùng quay đầu lại, ánh mắt trở nên rất quái dị. Sở Tuấn đầu trọc, ăn mặc lại “kỳ dị”, thực sự quá mức chói mắt.
"Cảm tạ các ngươi cứu ta!" Sở Tuấn giọng thành khẩn nói, tuy rằng hắn biết bọn họ không hiểu nhưng vẫn mở miệng.
Thiếu nữ áo đỏ cùng thiếu niên áo xanh đánh giá Sở Tuấn một lát, thiếu nữ hàm ý xem thường nói: "Hóa ra là một tên thể tu!" Liền xoay người giải phẫu đầu con hung thú lang báo kia, từ bộ vị trên đầu nhanh nhẹn lấy ra một đồ vật sáng lấp lánh.
Thiếu niên áo xanh mở miệng hỏi Sở Tuấn mấy câu nhưng nhìn thấy hai mắt Sở Tuấn vẫn bình thường dường như hắn không hiểu được những lời này. Hắn sờ sờ cằm rồi âm thanh trong miệng biến đổi, dường như thay đổi một loại ngôn ngữ khác. Khi nghe loại ngôn ngữ này thần sắc của Sở Tuấn vẫn không mảy may cử động. Thiếu niên áo xanh có chút đau đầu, lấy ra một hộp gỗ màu vàng rồi mở nắp ra. Bên trong lộ ra một viên châu màu vàng to bằng ngón tay cái, trên bề mặt linh quang chớp động. Hắn lại lấy ra một khỏa tinh thạch to bằng hạt đậu, đem viên châu hướng về linh đậu đưa tới, bỗng nhiên viên châu quang mang đại phóng, sáng rực lên. Sau đó thiếu niên áo xanh không chút do dự đem viên châu hướng người Sở Tuấn ném đi. Vật này vừa tiếp xúc thân thể Sở Tuấn liền giống như thông linh nhập vào trong người hắn không còn bóng dáng.
Sở Tuấn chỉ cảm thấy trong cơ thể nao nao một hồi, luồng lương khí từ viên châu chạy lung tung trong cơ thể, rồi hướng thẳng đầu hắn mà đi tới. Điều này khiến hắn hoảng sợ. Cũng may nhìn bốn người này không có chút ác ý nào cả, nên hắn cũng không tỏ vẻ kinh hoảng.
Luồng lương khí đó ở trong não đi qua một vòng rồi liền biến mất không còn tăm hơi. Nhưng trong đầu Sở Tuấn đột nhiên đau đớn rồi sau đó cảm thấy mơ hồ như có vô số đồ án hiện ra, mạnh mẽ hướng tới ý thức của hắn quán chú đi vào.
Mặc dù Sở Tuấn không hiểu gì cả, nhưng dù sao sự việc cũng diễn ra ở trong đầu hắn nên hắn vẫn có chút cảm giác được vài điều. Trong nháy mắt, sắc mặt của hắn chỉ hơi biến đổi một chút, tựa như vô cùng kinh ngạc, không thể nào hình dung được hắn bổng nhiên biết được một loại ngôn ngữ xa lạ. Loại ngôn ngữ này đúng là cùng một loại mà hắn nghe được từ bốn người kia.
Thiếu niên áo xanh thấy Sở Tuấn đem viên châu hút vào trong cơ thể xong, biểu hiện trên mặt cực kỳ khoa trương, hắn hơi lộ vẻ khinh thường, nhưng vẫn trầm giọng hỏi : “Hiện tại ngươi có thể nghe và hiểu được lời của ta rồi. Ngươi là ai, vì sao lại ở nơi này? Nơi này chính là chổ rất sâu nhất trong rừng rậm, một tên thể tu cấp một như ngươi làm sao đến được đây? Mấy ngày trước ngươi có nhìn thấy một quang mang long hình hay không? Có thấy đồ vật gì bay ra gần đó không?
Sở Tuấn trong lòng lộp bộp một tiếng, hắn không thể nói là hắn bị tên điên mũi to kia đưa đến đây. Nhìn những người này ăn mặc kỳ dị, phương tiện di chuyển kỳ dị, ngôn ngữ xa lạ, hẵn không phải là nhân loại trên địa cầu, hắn cũng không muốn biến mình trở nên khác lạ cho người ta mổ xẻ nghiên cứu nên chỉ trả lời bâng quơ nói: "Ta lúc trước bị thương, rồi bị một con hôi hạc chở vào đây, lúc đó ta bất tỉnh nhân sự nên không biết sự tình phát sinh, lúc tỉnh dậy thì thấy mình ở đây rồi. Ta cũng mới tỉnh lại hôm qua, không biết sự tình mấy ngày trước. "
Thiếu niên áo xanh nghe vậy liền không nói gì thêm, cũng không dư thừa thời gian đi quan tâm vì sao một tên thể tu cấp một lại bị thương.
Hai tên tráng hán cầm đại kiếm quay về phía Sở Tuấn lộ ra ý cười thân mật, bất quá thần khí bên trong rõ ràng còn mang theo một tia đề phòng.
"Thể tu là thứ đồ gì?" Sở Tuấn âm thầm cân nhắc lời nói của thiếu nữ áo đỏ, liên hệ thần thái lúc nói chuyện của nàng, tựa hồ thể tu là tồn tại nàng rất xem thường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...