Đêm đen kịt, Đằng Thanh Sơn lặng lẽ đứng ngoài phòng ông ngoại Đằng Vân Long.
Đột nhiên...
- Thanh Hổ?
Đằng Thanh Sơn liếc mắt nhìn thấy một hán tử mặc trọng giáp đang ôm một đứa trẻ con xa xa. Cạnh hắn còn có một thiếu phụ mắt đỏ ửng đi theo sau. Thanh Hổ bây giờ khác hẳn bốn năm trước.
- Cha, mẹ!
Thanh Hổ đứng trước căn phòng cạnh phòng của Đằng Vân Long. Cửa phòng mở ra. Một đôi vợ chồng đi ra, chính là cha mẹ của Đằng Thanh Hổ, hai vợ chồng Đằng Vĩnh Hàng.
- Thanh Hổ, ngươi cũng muốn đi à?
Đằng Vĩnh Hàng nói trầm trầm.
- Dạ, con là thống lĩnh Hắc Giáp quân. Trong lúc này há có thể lùi bước?
Thanh Hổ đưa đứa bé trong lòng cho thê tử, rồi quì sụp xuống dập đầu lạy ba cái, ngẩng đầu nói:
- Cha, mẹ, xin thứ cho con bất hiếu.
Bà xã, ta không ở nhà, nàng phải chiếu cố cho cha mẹ tốt nhé.
Thiếu phụ bên cạnh mím chặt môi, ôm đứa trẻ, gật đầu lia lại:
- Biết rồi, Thanh Hổ ca.
- Kẹt!
Cửa phòng Đằng Vân Long bên cạnh mở ra, Đằng Vân Long và Viên Lan đẩy một cái ghế lăn cùng đi ra.
- Ông nội!
Thanh Hổ quay đầu về phía Đằng Vân Long.
- Ừm!
Đằng Vân Long nhìn cháu mình, cười vang.
- Tốt... nhớ kỹ, ngươi là Liệt Hỏa thương Đằng Thanh Hổ trên Địa Bảng. Ngươi là đàn ông Đằng gia. Đi đi... chuyện trong nhà, người trong tộc nhất định sẽ chiếu cố.
Thanh âm lang lảnh, nhưng khóe mắt Đằng Vân Long lại rơm rớm.
Thanh Hổ dập đầu lia lịa về phía Đằng Vân Long, rồi sau đó đứng phắt dậy.
- Bà xã.
Thanh Hổ nhè nhẹ ôm thê tử một chút, sau đó lại ôm lấy đứa trẻ, cúi đầu hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của con, một giọt nước mắt rơi xuống, đáp lên mặt hài tử.
Vù!
Trả con về cho thê tử, Thanh Hổ cầm trường thương màu bạc, không hề quay đầu lại, bước đi rất nhanh.
- Hu hu...
Thiếu phụ ôm con, không kìm được bật khóc thành tiếng.
Đằng Thanh Sơn lặng lẽ nhìn cảnh này, lại nhìn cha mình ngồi trên ghế lăn, rồi nhìn mẫu thân đẩy ghế lăn.
- Cha mẹ, các người yên tâm đi... Con sẽ không để họ chết được đâu, sẽ không đâu!
Đằng Thanh Sơn nhìn cha mẹ, rồi thân hình mơ hồ đi, biến mất.
Nếu Thanh Hồ Đảo và Quy Nguyên Tông chính thức chiến đấu, Đằng Thanh Hổ thân là thống lĩnh Hắc Giáp quân đương nhiên phải làm gương cho binh sĩ. Trong biển người, cho dù thực lực mạnh đến đâu, sợ cũng phải chết.
...
Quy Nguyên Tông, trên giáo trường.
Đằng Thanh Sơn đi vào trong Quy Nguyên Tông, liếc mắt đã có thể thấy cả giáo trường. Lúc trước Đằng Thanh Sơn là thống lĩnh Hắc Giáp quân, cũng đã từng chỉ huy quân đội.
Giáo trường được những cây đuốc chiếu sáng rực. Những hán tử Hắc Giáp quân mặc trọng giáp, cầm binh khí, ai nấy đều cười to chọc ghẹo lẫn nhau.
- Ha ha, nhìn ngươi kìa, không phải chỉ là đám binh vệ của Thanh Hồ Đảo thôi sao, lão tử giết chúng như cắt rau thôi.
- Thống lĩnh, bách nhân đội thứ nhất, doanh thứ ba, lĩnh một chúng ta, tất cả huynh đệ toàn bộ đến đông đủ!
Thanh âm cao vút vang lên.
- Bách nhân đội thứ hai, doanh thứ nhất, lĩnh một, tất cả huynh đệ cũng đều tới đủ, không sót một ai.
Lại một thanh âm hùng hậu vang lên.
Đằng Thanh Sơn lặng lẽ nhìn những nam nhân ai nấy đều nhìn như không có việc gì, nhưng phần lớn mắt đều hơi ửng đỏ. Giữa những quân sĩ Hắc Giáp Quân này, Đằng Thanh Sơn biết khá nhiều người... Rất nhiều người đã từng xưng huynh gọi đệ với Đằng Thanh Sơn.
- Bách nhân đội ba, doanh thứ hai, lĩnh một tất cả huynh đệ, đã tới đủ.
-... tới đủ
Những tiếng hô lần lượt vang lên, làm Đằng Thanh Sơn cảm thấy trong lòng có một chấn động khó hiểu. Mặc dù hắn là cường giả hư cảnh. Hư cảnh vốn cao cao tại thượng, nhưng khi nghe những thanh âm từ những huynh Hắc Giáp quân, tâm tình hắn vẫn bị chấn động.
Ngay lúc này...
- Lão thống lĩnh.
- Sư phụ, sao người tới đây?
- Lão thống lĩnh, việc giết đám Thanh Hồ Đảo này chỉ cần chúng con là đủ rồi.
- Ha ha!!! Sao? Các ngươi nghĩ rằng ta chỉ có một cánh tay thì không làm gì được à?
Một tiếng cười to sang sảng vang lên.
Đằng Thanh Sơn thầm run lên, nhìn lại người nọ. Đó là một lão giả cụt một tay... Chính là tiền bối mà Đằng Thanh Sơn gặp khi gia nhập Hắc Giáp quân... đệ nhất thống lĩnh Ký Hồng. Ký Hồng bị mất cánh tay phải khi tranh đoạt Hắc Hỏa linh quả, nên đã nhường lại vị trí thống lĩnh cho Đằng Thanh Sơn kế nhiệm.
- Ký Hồng thống lĩnh...
Đằng Thanh Sơn nhìn lão nhân tóc bạc cụt một tay này. So với bốn năm trước, bây giờ Ký Hồng già đi một chút.
Ký Hồng vác một thanh chiến đao, cười ha ha:
- Thanh Hồ Đảo cũng nghĩ đến Quy Nguyên Tông ta à, nằm mơ!
- Ký Hồng ta từ hồi nhỏ mặc quần yếm, đã từng đái bậy vọc bùn ở Quy Nguyên Tông rồi.
- Ta học đao ở Quy Nguyên Tông, sinh con đẻ cái ở Quy Nguyên Tông, thu đồ đệ ở Quy Nguyên Tông... mảnh đất này là của Quy Nguyên Tông chúng ta! Không ai được đoạt đi!
Sắc mặt Ký Hồng trở nên dữ tợn:
- Ai dám cướp nó, ta sẽ giết hắn!
Ký Hồng cúi đầu, nắm lấy một nắm đất, lộ ra nụ cười điềm tĩnh.
- Ký sư huynh! Sao? Chúng ta có ai không phải chơi bùn vọc đất ở đây, cưới vợ sinh con tại đây?
Chỉ thấy một đám hơn mười lão già tóc bạc phơ, tinh thần quắc thước, đều mặc áo giáp, hoặc là cầm kiếm hoặc là cầm đao thương. Các vị này khí thế còn mạnh hơn cả Hắc Giáp quân nữa.
- Vùng Long Cương này, ta từ bé đã chơi ở đây. Nếu có chết, ta cũng phải chết ở Long Cương, Quy Nguyên Tông.
Một lão giả quay đầu nhìn về phía nam Long Cương.
Các đệ tử Quy Nguyên Tông đều quyến luyến mảnh đất này.
Nơi đây, là gốc rễ của họ!
...
Đằng Thanh Sơn lặng lẽ biến mất, đi tới phủ đệ của Vũ trưởng lão. Trong phủ đệ chỉ có Lục Túc Đao Trì đang ở dưới đất, không còn ai khác.
Đằng Thanh Sơn khoanh chân ngồi trên luyện võ trường trống trải.
"Sự quyến luyến. Quyến luyến mảnh đất này. Sinh ra, trưởng thành, cưới vợ sống chết, già yếu trên mảnh đất này... Cũng nguyện chết vì mảnh đất này."
Đằng Thanh Sơn liên tiếp bị ảnh hưởng bởi "tông tộc họ Đằng", "Hắc Giáp quân" và những lão nhân già nua của Quy Nguyên Tông, tinh thần cũng tiến vào trạng thái đặc thù... Tinh thần Đằng Thanh Sơn đã hoàn toàn liên lạc với mặt đất một cách rất tự nhiên. Trong lòng Đằng Thanh Sơn chợt dấy lên một sự quyến luyến rất sâu sắc.
Quyến luyến mảnh đất này, mặt đất này tựa như mẫu thân.
Dần dần...
Thân thể Đằng Thanh Sơn dần dần hiện lên quang mang màu vàng đất, nhưng Đằng Thanh Sơn hình như không hề biết gì.
"Mặt đất..." Đằng Thanh Sơn vô tình như hòa cả thân mình vào mặt đất.
Hắn cảm giác được những ngọn cỏ chọc đất chui ra, sinh trưởng rồi khô héo đi, lại năm sau mọc lên...
Hắn cũng cảm giác được, những sinh mạng vui cười trên mặt đất này, có đám trẻ con bi bô đánh vần, có những hài đồng vui chơi, có thiếu niên đang học võ công, cũng có những thanh niên xông pha tứ phương thiên hạ, cũng có những trung niên thành gia lập nghiệp, có những lão già chơi với con cháu.
Hắn cũng cảm giác được ngọn cỏ, hoa, cây cối, con người, ai cũng đều quyến luyến mảnh đât này.
Đằng Thanh Sơn đắm chìm trong cảm ngộ, rồi vô tình bắt đầu luyện quyền pháp. Thổ Hành Chi Quyền từng chiêu từng chiêu quyền pháp, bây giờ có một ý cảnh khác hẳn so với lúc trước. Chiêu thứ nhất, chiêu thứ hai... khi Đằng Thanh Sơn đánh xong quyền thứ tám, tự nhiên lại chuyển sang quyền thứ nhất.
Như thế liên miên không dứt.
Cũng không biết đã bao lâu...
- Ầm ầm...
Đằng Thanh Sơn không hề khống chế lực thiên địa, nhưng quyền pháp lại khiến cho mặt đất chấn động.
Vèo!
Một bóng người dừng lại trong đình viện, chính là Gia Cát Nguyên Hồng. Lão giật mình nhìn Đằng Thanh Sơn luyện quyền:
- Thanh Sơn hắn...
Đồng thời, lại liên tiếp có hai bóng người hạ xuống, chính là chấp pháp trưởng lão của Quy Nguyên Tông - Yến trường lão và Nghê trưởng lão.
Khuôn mặt lạnh lùng của Nghê trưởng lão lại hơi giật mình nhìn Đằng Thanh Sơn đang luyện quyền:
- Tông chủ, người đó là ai?
- Ta cũng chưa gặp bao giờ.
Yến trường lão cũng nhíu mày.
- Hắn là khách nhân của Quy Nguyên Tông ta.
Gia Cát Nguyên Hồng cẩn thận dán mắt vào quyền pháp của Đằng Thanh Sơn:
- Đừng nói! Xem quyền pháp của hắn!
Đằng Thanh Sơn đắm chìm trong quyền pháp, hoàn toàn chẳng biết có người đến gần.
- Ầm ầm..
Dưới đất, một cái đầu hình tam giác dữ tợn thật lớn chợt xuất hiện. Một đôi chân sắc như đao thật lớn cũng vươn ra. Lục Túc Đao Trì lạnh lùng nhìn ba người Gia Cát Nguyên Hồng, rồi dán mắt vào quyền pháp của Đằng Thanh Sơn. Mặc dù Lục Túc Đao Trì chủ tâm nghiên cứu hành Kim chi đạo, nhưng cả năm nó đều ở trong đất, cũng hơi có lĩnh ngộ về hành Thổ chi đạo.
Lúc này quan sát Đằng Thanh Sơn luyện quyền, xem ra Lục Túc Đao Trì rất kích động.
- Đây là...
Nghê trưởng lão, Yến trưởng lão bị Lục Túc Đao nhô đầu ra sợ tới hết hồn.
- Là yêu thú của vị khách nhân này.
Gia Cát Nguyên Hồng vẫn nhìn Đằng Thanh Sơn luyện quyền
Không biết qua bao lâu, thiên địa tối đen rốt cục mờ ảo có ánh sáng. Đã bình minh rồi.
Đằng Thanh Sơn lại một lần nữa đánh ra một quyền, quyền thứ nhất, quyền thứ hai... quyền thứ tám!
Lần này, khi đánh ra quyền thứ tám, tay trái Đằng Thanh Sơn ép xuống, tay phải thuận thế đánh ra một quyền. Trong mắt ba người Gia Cát Nguyên Hồng đang quan sát, một quyền này của Đằng Thanh Sơn giống như hóa thành đại địa khôn cùng, không chỗ nào không bao trùm.
Yên lặng.
Thu thế, Đằng Thanh Sơn yên tĩnh đứng thẳng lên. Ba người Gia Cát Thanh Hồng cứ nhìn hắn đứng như vậy, những hào quang màu vàng đất vờn quanh Đằng Thanh Sơn. Dần dần, Đằng Thanh Sơn mở to mắt, khóe mắt lóe ra lệ quang. Hai mắt hắn rực sáng: "Đại địa chi Thổ, đối với với những vạn vật sinh linh sinh trưởng trên mặt nó, đều rất bao dung, nâng niu, nuôi dưỡng. Mẹ đất nuôi dưỡng vạn vật sinh linh, chính là mẹ của vạn vật sinh linh; còn đối với vạn vật, ai cũng sinh ra sự quyến luyến với đất mẹ, nơi sinh ra, nuôi họ lớn lên."
"Đức của đại địa rất sâu, cho nên có thể dưỡng dục nên vạn vật."
Tâm tình Đằng Thanh Sơn rất bình lặng. Đi trên mặt đất, hắn có thể cảm giác được mặt đất truyền tới một sức mạnh.
Từ đó...
cuối cùng Đằng Thanh Sơn đã sáng chế ra quyền thứ chín của Thổ Hành Chi Quyền. Sau Hỏa Hành Chi Đạo, Kim Hành Chi Đạo, rốt cục Thổ Hành Chi Đạo cũng đã luyện thành!
"Khó trách ta không sáng tạo ra quyền thứ chín lâu như vậy. Trước kia ta chỉ biết mặt đất rất sâu nặng, theo đuổi sức mạnh sâu nặng... Như thế làm sao có thể nào sáng chế ra quyền thứ chín, ngộ xuất ra đạo của đại địa, đạo hành Thổ chứ?" Trong lòng Đằng Thanh Sơn đã sáng tỏ.
- Rào...
Từ phương đông cũng truyền đến những âm thành rào rào
- Hả?
Ba người Gia Cát Nguyên Hồng đều nhìn về phương đông.
- Không ổn, đội quân cuối cùng cũng đã tới rồi.
Nghê trưởng lão với khuôn mặt lạnh lùng chợt nói.
- Ba phương quân đội đã đến, bây giờ cũng đã hừng đông. Sợ là sắp bắt đầu rồi.
Yến trường lão cũng nghiêm mặt nói.
- Kinh Ý tiền bối, chúng tôi lên tường thành trước đây!
Gia Cát Nguyên Hồng bảo Đằng Thanh Sơn.
- Kinh Ý?
Yến trường lão và Nghê trưởng lão chấn động, nhìn nhau, lộ ra vẻ vui mừng.
Đằng Thanh Sơn mở lời:
- Các ngươi lên tường thành trước đi. Đợt lát nữa ta tới sau!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...