Đó Là Gì Thế?
Thanh Sơn nhìn nhìn con Cuồng Phong Ưng trên không trung.
Mắt con Cuồng Phong Ưng cũng nhìn Đằng Thanh Sơn, tựa như có vẻ hơi khao khát.
- Không hổ là có trí tuệ nhân loại, học được cả cách dùng ánh mắt nữa.
Đằng Thanh Sơn cảm thấy rất thoải mái.
Có một con Cuồng Phong Ưng làm bạn trên đường đi đích xác sẽ bớt đi nhiều phiền toái.
- Đằng đại ca, chúng ta đáp ứng không?
Lý hỏi. Trong lòng nàng cũng bồn chồn, chỉ mong Đằng Thanh Sơn cho phép.
Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn một chút, nói:
- Ngươi nói với nó, nói là ta nói! Thiết Diệp Quả ở trong khoang thuyền ấy. Nếu nó theo chúng ta, muốn nghỉ ngơi thì chỉ có thể ngủ trên boong tàu, không cho phép nó vào trong khoang, một tháng cho nó một trái.
Lý mừng rỡ, lập tức kêu lớn với con Cuồng Phong Ưng.
Lúc này Đằng Thanh Sơn hốt lại đống Thiết Diệp Quả đang bày bừa trên boong tàu, nhét toàn bộ vào lưới đánh cá, sau đó cuốn tấm lưới đánh cá lại, đẩy tới cửa khoang, tay ẩn chứa nội kình cương kình, nhè nhẹ ném đi. Lưới đánh cá ẩn chứa kình đạo của Đằng Thanh Sơn xuyên qua cửa khoang, lăn một vòng rồi dừng lại trong khoang.
- Sập!
Đằng Thanh Sơn đóng cửa lại.
Một trận kình phong thổi tới, con Cuồng Phong Ưng từ trên trời đáp xuống boong con thuyền ngột mộc. Cho dù không dang đôi cánh ra, Cuồng Phong Ưng cũng cao gần bằng Đằng Thanh Sơn.
- U....
Cuồng Phong Ưng hướng về phía Đằng Thanh Sơn kêu lên một tiếng. Nó còn nhớ rõ ràng... Người trước mắt chỉ dùng có một chiêu đã giết chết con Huyết Ảnh Lang, một con vật dù nó rất ghét nhưng có thực lực tương đương với nó. Ngoài ra còn đánh bị thương nặng Huyền Phong Thần Điêu vốn vô cùng cường đại trong mắt nó! Bất luận như thế nào thì cũng nên cẩn thận với người này một chút
Hừ, chỉ một cú đánh là đập chết tươi nó ngay.
- Đằng đại ca. Nó chào huynh đó.
Lý cười nói.
- Ừm.
Đằng Thanh Sơn nhìn nó cười.
- Tên này cũng khá! Muội nói chuyện với nó đi. Bảo nó không có việc gì thì đừng quấy nhiễu ta. Ta không hiểu nó nói gì đâu.
Lý che miệng cười:
- Ừm, hiểu rồi.
Đằng Thanh Sơn cũng không thân mật gì hơn với con Cuồng Phong Ưng, mà đi thẳng tới một chỗ khác trên boong, bắt đầu tu luyện quyền pháp.
Vù! Vù!
Quyền phong bên cạnh cuồn cuộn, Lý và Cuồng Phong Ưng thật ra chơi với nhau rất vui vẻ. Cuồng Phong Ưng cũng tố khổ, kể lại chuyện mình sống như thế nào ở Thiết Diệp Đảo. Thỉnh thoảng nó cũng trộm liếc mắt nhìn Đằng Thanh Sơn... Nó hiểu, nhân loại cường đại rất giống cường giả yêu thú, đều rất cao ngạo.
Cuồng Phong Ưng quyết định nếu không có việc gì thì không trêu vào nhân loại cường đại này. Nó nhìn Lý bên cạnh, ừm, quả là một cô nương tốt, có thể nói chuyện phiếm với mình nữa.
- Đằng đại ca, sau này gọi nó gì?
Đột nhiên Lý hỏi.
Đằng Thanh Sơn đang luyện quyền dừng lại, nói tỉnh bơ:
- Hai con Liệt Phong Thần Điêu, không phải gọi là Đại Hắc Đại Bạch à? Con Cuồng Phong Ưng cũng là tiên thiên hư đan, yếu hơn Liệt Phong Thần Điêu nhiều, thân thể cũng nhỏ hơn không ít, bộ lông toàn là màu xám, gọi nó là Tiểu Hôi đi.
Lý nghe xong le lưỡi.
- Tiểu Hôi?
Lý quay sang nói với con Cuồng Phong Ưng. Mặc dù rất bất bình với cái tên Tiểu Hôi, nhưng nghe Lý nói đây là cái tên do Đằng Thanh Sơn đặt cho nó thì Cuồng Phong Ưng lập tức đồng ý ngay.
- Tiểu Hôi!
- U....
Cuồng Phong Ưng kêu lên một tiếng.
- Tiểu Hôi, Tiểu Hôi!
Lý gọi hai tiếng.
- U.... U......
Cuồng Phong Ưng kêu hai tiếng.
Đằng Thanh Sơn đang luyện quyền nhìn sang, lộ một nụ cười, Cuồng Phong Ưng thật ra rất thú vị. Có một con Cuồng Phong Ưng đi chung với mình ở Bắc Hải cũng làm chặng đường vui hơn.
...
Trên con thuyền ngột mộc, Đằng Thanh Sơn không ngừng luyện quyền. Cuộc đối thoại giữa Lý và Cuồng Phong Ưng bằng tiếng chim xem ra có vẻ rất tự nhiên.
Vù! Vù!
Gió thổi trên biển, cánh buồm phồng căng, con thuyền ngột mộc trong bóng đêm khôn cùng, càng ngày đi càng xa trên Bắc Hải mênh mông trung, rồi chìm sâu vào trong Bắc Hải.
******
Thời gian trôi qua, những tháng ngày phiêu bạc trên biển rất lặng lẽ. Đảo mắt đã ly khai Thiết Diệp Đảo chừng ba tháng rồi.
Trên biển, Đằng Thanh Sơn tập trung toàn bộ tinh thần vào việc tu luyện.
Còn quan hệ giữa Lý và Cuồng Phong Ưng thì càng ngày càng thân mật. Lý không hổ là cao thủ biết cách thuần dưỡng yêu thú. Lúc đầu, Cuồng Phong Ưng chỉ cảm giác thấy Đằng Thanh Sơn rất khó thân cận, nên mới thường xuyên trao đổi với Lý. Nhưng thời gian trôi qua... Con Cuồng Phong Ưng phát hiện ra đi theo Lý đích thật là một việc rất tốt.
...
Trên Bắc Hải, con thuyền ngột mộc đứng yên ở giữa biển khơi, một cây neo sắt được cắm vào một tảng đá chìm sâu dưới biển.
- Lách tách....
Trên boong con thuyền ngột mộc có một lò lửa. Trong lò lửa có củi đang cháy tí tách, mặt trên đó là một vỉ sắt, vỉ sắt bị nung đỏ lên. Trên vỉ sắt có một con cá. Lý đang ngồi bên cạnh nướng cá, thỉnh thoảng đút thêm vài thanh than vào. Những thanh than này đều đã mang theo thuyền.
Vốn thuyền cũng mang theo rất nhiều than, đủ cho hai người dùng vài năm.
- Tiểu Hôi, đừng nóng!
Lý cười cười nhìn Cuồng Phong Ưng bên cạnh. Con Cuồng Phong Ưng nhìn chằm chằm vào con cá nướng, tựa hồ có cả nước miếng ở rìa mỏ. Trước đây nó chỉ ăn cá sống, nhưng nó không ngờ... cá nướng lại có vị ngon như vậy, thịt lại mềm như vậy.
Chỉ ăn một lần là Cuồng Phong Ưng này mê tít!
Lý cũng phát hiện Cuồng Phong Ưng là một con gia hỏa tham ăn. Một tháng trước, thuyền ngột mộc ngẫu nhiên tới một hoang đảo. Với kinh nghiệm từ bé đã ở trong vùng núi, nhoáy một cái Đằng Thanh Sơn đã tìm ra một vài dã quả ăn rất ngon, còn có thêm mấy thứ rau dại. Những dã quả này phần lớn bị con Cuồng Phong Ưng này ăn sạch.
Tham ăn!
Trước đây việc bắt cá đều dựa vào Đằng Thanh Sơn, bây giờ Cuồng Phong Ưng chủ động đi bắt cá. Với bản lĩnh của nó, mặc dù không bằng được Đằng Thanh Sơn nhưng cũng có thể bắt được vài chục tới cả trăm con.
- Đằng đại ca lên đây đi.
Lý chồm qua lan can thuyền nhìn xuống biển.
- U.... U....
Con Cuồng Phong Ưng đang đứng bên cạnh cũng rất suốt ruột, liên tiếp kêu lên, ý là... "thuyền trưởng còn không lên, chúng ta sẽ ăn đó. Nếu không ăn bây giờ thì cá cháy khét mất."
Lý cười nhìn nó:
- Ha ha, được rồi, ngươi ăn trước đi!
Nói rồi nàng lấy ra hai con cá, đưa tới cái chậu sắt đặt trước mặt Cuồng Phong Ưng. Cuồng Phong Ưng hưng phấn gật đầu lia lịa, cái mỏ nhọn hoắt mổ ngay một con cá, rồi dùng sức xé ra một nửa, trực tiếp nuốt chửng vào bụng.
Sau đó nó lại nuốt một nửa còn lại, không quan tâm đến việc hóc xương, ăn với vẻ vô cùng hưng phấn.
Cuồng Phong Ưng thấy quyết định của mình lúc trước là rất sáng suốt. Ở Thiết Diệp Đảo làm sao có thể ăn được cá nướng ngon tới như vậy? Nó ăn xong vô cùng vui vẻ, đắc ý ngửa mặt lên trời kêu toáng lên!
- Bùng!
Bọt sóng cuộn lên.
Một bóng người cầm một cái neo sắt bay lên, rồi đáp xuống boong thuyền. Người này chính là Đằng Thanh Sơn. Tóc Đằng Thanh Sơn còn dính đầy nước biển.
Đằng Thanh Sơn bỏ dây xích sắt sang một bên, nhìn nhìn rồi cười nói:
- Tiểu Hôi ăn nhanh nhỉ!
- Huynh mà không về để cho nó ăn, thì phỏng chừng nó suốt ruột tới mức nhảy tòm xuống nước tìm huynh đó.
Lý bên cạnh cười nói. Trên miệng con Cuồng Phong Ưng vẫn còn ngậm một con cá, thấy Đằng Thanh Sơn đã lên boong, nó vỗ hai cánh vẻ đắc ý.
Đằng Thanh Sơn cười:
- Không phải chỉ là ăn trước một con cá thôi sao, có gì mà ngươi đắc ý thế!
Ở chung ba tháng với nhau, quan hệ giữa Thanh Sơn và Cuồng Phong Ưng cũng không tệ lắm. Đằng Thanh Sơn cũng phát hiện... Yêu thú mặc dù có bản tính dã man hung tàn một chút, nhưng bản chất yêu thú vẫn rất đơn thuần.
Là địch nhân của nó, nó sẽ giết chết.
Nó mà nhận định là bằng hữu, sẽ rất thân thiết.
Đối với cường giả, chúng kính sợ, đối với người yếu chúng sẽ bá đạo!
Mặc dù có trí tuệ nhân loại, nhưng hoàn cảnh sinh tồn của chúng thì không phức tạp như nhân loại. Yêu thú có bản tính đơn thuần, vì kỳ thật nhu cầu của chúng cũng không nhiều. Tỷ như Cuồng Phong Ưng chỉ tham ăn.
- Tay nghề Tiểu càng ngày càng tốt.
Ngửi ngửi một chút, Đằng Thanh Sơn cười nói.
- Quen tay hay việc thôi.
Lý ở lâu với Đằng Thanh Sơn nên cũng rất tự nhiên, không còn hơi một tí là đỏ mặt như trước đây nữa.
Đằng Thanh Sơn cất neo sắt, kéo buồm, điều chỉnh phương hướng buồm rồi nhập bọn cùng ăn cá nướng.
Dưới ánh nắng chan hòa khắp đại dương, một nam một nữ một yêu thú cùng ăn cá nướng.
Đến chiều.
Đằng Thanh Sơn cầm Luân Hồi thương, đứng trên boong thuyền luyện thương. Còn Lý thoải mái nằm trên ghế phơi nắng, Cuồng Phong Ưng thì liệng trên không quanh con thuyền, tỏ vẻ vô cùng hưng phấn sau khi ăn xong bữa cá nướng ngon tuyệt.
- Vù! Vù!
Luân Hồi thương của Đằng Thanh Sơn không ngừng diễn luyện cùng một chiêu Độc Long Toản. Nhưng Độc Long Toản lúc này được Đằng Thanh Sơn diễn luyện không giống trước đây. Lúc trước, mỗi một lần thi triển đều có một sơ hở diễn ra trong nháy mắt. Bây giờ mỗi một chiêu Độc Long Toản của Đằng Thanh Sơn sau khi thi triển đều có thể tùy tiện chuyển thành thương pháp Hỗn Nguyên Nhất Khí.
Hỗn Nguyên Nhất Khí chuyển thành Độc Long Toản, Độc Long Toản chuyển sang Hỗn Nguyên Nhất Khí.
Không hề có sơ hở!
Đây là thành tựu do Đằng Thanh Sơn khổ tu ba tháng nay. Từ khi xuất hải cho tới bây giờ, đã hơn ba tháng, Đằng Thanh Sơn rốt cục sáng chế ra chiêu thứ nhất trong Hành Thủy Chi Quyền. Ý cảnh Độc Long Toản cũng có vẻ nhu hòa uyển chuyển hơn một chút.
- Bây giờ Độc Long Toản không hề có sơ hở, ta mà đối địch là có thể yên tâm sử dụng rồi.
Đằng Thanh Sơn rất thoải mái.
Đột nhiên...
- U......
Một tiếng kêu chói tai từ trên cao truyền đến. Vốn Lý đang nằm trên ghế ngủ mơ màng lập tức mở to mắt nhìn lên bầu trời. Đằng Thanh Sơn cũng ngẩng đầu nhìn lên. Tiếp xúc với con Cuồng Phong Ưng tiếp một thời gian dài, từ những tiếng kêu của nó, Đằng Thanh Sơn đã có thể phán đoán con Cuồng Phong Ưng đang hưng phấn hay tức giận, hoặc là cảnh cáo có địch nhân vân vân. Còn lúc này âm thanh đó rõ ràng là cảnh báo.
Giữa không trung, một ảo ảnh đỏ như lửa từ xa xa bắn tới.
Cuồng Phong Ưng lập tức từ giữa không trung nhanh chóng đáp xuống boong tàu.
- Đó là cái gì thế?
Lý kinh ngạc nhìn lên không trung.
Đằng Thanh Sơn cũng nhìn kỹ. Vốn ảo ảnh đỏ như lửa đã dừng lại, Đằng Thanh Sơn và Lý lúc này mới thấy rõ bộ dáng của nó.... Đó là một con chim toàn thân lông màu xanh, từ cổ trở lên, bộ lông chim có bảy màu, chòm lông đầu là màu vàng ánh. Lông đuôi rất dài, cũng có bảy màu.
Nó xòe đuôi ra là hơi giống như đuôi con chim công.
Nhưng con chim trước mắt lại đẹp hơn nhiều, rất động lòng người. Ở trên đầu nó có một chỏm lông vàng óng, tựa như vương miện của đế vương.
- Thanh Loan, thần điểu Thanh Loan! - Đằng Thanh Sơn hít mạnh một hơi.
- Rõ là Thanh Loan, truyền thuyết là thật! - Lý cũng khiếp sợ trợn mắt.
Thanh Loan mỹ lệ, tựa như mộng ảo bay giữa không trung, bộ lông màu xanh ẩn ẩn như có ngọn lửa bốc lên, bộ lông đuôi bảy màu dưới ánh nắng chiếu xuống càng như mộng như ảo. Đôi mắt tuyệt đẹp động lòng người nhìn về phía chiếc thuyền ngột mộc phía dưới.
Thanh Loan có danh khí rất lớn.
Thanh Loan trong truyền thuyết: chỉ cần đạt tới trưởng thành, là tự nhiên trở thành tiên thiên kim đan. Hơn nữa, là tầng lớp vương giả tuyệt đối! Tốc độ cực kỳ đáng sợ, công kích cũng cực kỳ sắc bén, thậm chí bất luận thụ thương nhiều tới đâu, Thanh Loan đều có thể khôi phục rất nhanh chóng.
Còn có truyền thuyết nếu con người chưa tiến vào hư cảnh thì chưa phải là đối thủ của thần điểu "Thanh Loan".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...