Màn đêm yên tĩnh, trên Thanh Hồ mênh mông u lãnh, một cái thuyền xé nước nhanh như tên bắn.
Trên thuyền này, một nam tử mặc áo bông cũ nát, tóc xõa tung, thân thể lại tỏa ra quang mang tiên thiên chân nguyên, chém vào hồ nước, khiến cho con thuyền lướt đi rất nhanh. Trên thuyền, còn có một người khác. Người này mặc một bộ trường bào màu xanh, lưng đeo một thanh trường kiếm, tóc bạc, nhưng lại tuấn mỹ như một thiếu niên!
Chính là Triệu Đan Trần! Ở bên người hắn còn có một con hắc yểm mã hùng tráng.
Một lát sau...
Thuyền đã đến bờ.
- Triệu trưởng lão.
Người chèo thuyền mặc áo cũ nát, khuôn mặt bình thường, nhưng thanh âm rất hùng hậu trầm ấm,
- Lần này ngươi đi bắt Đằng Thanh Sơn... Ta tuân lệnh sư môn, không thể theo ngươi đi được. Nhưng Triệu trưởng lão, xin ngươi cố bắt sống cho được Đằng Thanh Sơn. Nếu không được hành hạ hắn tới chết... trong lòng ta không thể an tĩnh được.
Ánh mắt người chèo thuyền như con sư tử độc ác.
- Cổ Ung! Nếu có thể bắt sống được Đằng Thanh Sơn thì ta sẽ bắt sống, nếu không thể bắt sống, ta cũng sẽ giết chết hắn.
Triệu Đan Trần gật đầu.
- Nhưng Cổ Ung, sư tổ bảo ngươi làm người chèo thuyền là muốn ngươi tôi luyện tâm tính. Ngươi muốn giết hắn thật nhanh, không ai trách ngươi. Nhưng nếu để cừu hận chất chứa trong lòng, làm ngươi không thể tĩnh tâm tu luyện, thì việc này hoàn toàn sai.
- Ta biết!
Người chèo thuyền nói trầm trầm.
- Ta biết đạo lý đó. Nhưng có làm được không... thì quá khó. Ta luôn luôn tính toán cho Thanh Hồ Đảo mạnh lên. Nhưng ta lại... thành tội nhân của Thanh Hồ Đảo! Ta là tội nhân! Ngay cả con ta Thế Hữu, cũng đã chết. Còn có trên vạn quân sĩ Ngân Giao Quân, toàn bộ chết sạch.
- Đã như thế, lần này, ta nhất định giết Đằng Thanh Sơn.
Triệu Đan Trần thở dài nói.
- Cổ Ung. Tư chất của ngươi là cao nhất trong số trong hàng đệ tử đời này của Thanh Hồ Đảo ta. Sư tổ tuổi đã cao rồi! Thanh Hồ Đảo ta trước giờ còn chưa sinh ra vị hư cảnh cường giả thứ hai. Nếu như đến khi sư tổ đại hạn, Thanh Hồ Đảo ta còn chưa có hư cảnh cường giả sinh ra, vậy thì tương lai chúng ta sẽ phải đối mặt với một nguy cơ đáng sợ nhất!
Chết hơn phân nửa tiên thiên cường giả, mức độ nguy hiểm cũng không bằng việc không có hư cảnh cường giả. Thế hệ này nối tiếp thế hệ kia, trong tông phái phải luôn có hư cảnh cường giả.
- Sư tổ cho ngươi tới Kiếm Nhận Sơn luyện kiếm, tự mình chỉ đạo ngươi. Như vậy sư tổ ký thác hy vọng rất lớn với ngươi. Chỉ cần ngươi đạt tới hư cảnh, ngươi chính là công thần của Thanh Hồ Đảo ta! Công thần lớn nhất! Những đệ tử đời sau vĩnh viễn sẽ không quên ngươi. - Triệu Đan Trần trịnh trọng nói.
Người chèo thuyền trầm mặc, ánh mắt dần dần sáng lên. Đại hạn của một hư cảnh cường giả là năm trăm tuổi! Đủ để cam đoan một tông phái hưng thịnh ba bốn trăm năm.
Chỉ cần trong lịch sử xuất hiện ba bốn hư cảnh cường giả, cũng đủ làm một tông phái cường thịnh trên ngàn năm. Bình thường rất nhiều đệ tử cũng chỉ là những viên gạch nhỏ. Tiên thiên cường giả cũng mới chỉ là những cột trụ, còn hư cảnh cường giả chính là cái nền của cả kiến trúc! Không có hư cảnh cường giả, tất cả cũng chỉ là đền đài trên cát!
- Vù!
Triệu Đan Trần cưỡi hắc yểm mã. Chân thúc vào bụng ngựa một cái, hắc yểm mã lập tức hí một tiếng…
Vèo!
Cả thớt ngựa trong nháy mắt hóa thành một đạo tàn ảnh màu đen, thoáng cái biến mất ở cuối con đường.
- Tâm tính...
Người chèo thuyền đứng ở mũi thuyền. Hắn nghe nói, mặc dù Triệu Đan Trần đứt cánh tay phải thường dùng, tay trái sử dụng kiếm làm cho thực lực giảm nhiều. Nhưng lần đả kích này ngược lại làm cho Triệu Đan Trần tỉnh ngộ, ngắn ngủn hơn một tháng, Triệu Đan Trần lại trên cơ sở kiếm pháp cũ, sáng tạo ra một bộ kiếm pháp dùng cho tay trái.
Mặc dù thời gian còn ngắn, cho dù không thể so được với trước kia, nhưng cũng chắc chắn xếp trong số hai mươi người đầu Thiên Bảng.
- Sư tổ khát khao muốn đột phá, tự hủy hai mắt, mỗi ngày đều tọa thiền ở Kiếm Nhận Sơn, cuối cùng cũng đạt thành tựu khó tin, có được thực lực đáng sợ. Còn Triệu trưởng lão cũng đứt cánh tay phải, ngược lại có đột phá.
Người chèo thuyền thấp giọng thì thào. Có những người sau khi tàn phế lại càng mạnh hơn! Nhưng dù sao thì số người đó cũng chỉ là con số cực nhỏ!
Tuyệt đại đa số người tàn phế, thậm chí còn có thể nói là cơ hồ tất cả người tàn phế, thực lực cũng không thể khôi phục như trước.
- Hư cảnh...
Người chèo thuyền lẩm bẩm nói, đồng thời lắc mái chèo, con thuyền lại chậm chậm đi về phía Thanh Hồ đảo.
Đêm khuya, Ổ Thành, Vũ Châu.
Trong một hậu viên một gian tửu lâu đối diện với khách sạn mà Đằng Thanh Sơn ở, một cánh cửa sổ mơ hồ có ánh nến.
Trong phòng.
Có ba người đều mặc áo lông cừu màu trắng. Trong đó có một lão già gầy gò tóc bạc, một nam tử cao lớn tráng kiện, một thiếu phụ khuôn mặt xinh đẹp. Ba người này đang vây quanh một cái bàn, trên bàn có mấy món đồ lót dạ. Trước mặt ba người cũng có một bầu rượu. Bọn họ tự rót tự uống.
- Người của Thanh Hồ đảo phỏng chừng bao giờ mới động thủ?
Thiếu phụ mở miệng hỏi.
- Tiên thiên kim đan của Thanh Hồ đảo, trước hừng đông hẳn sẽ tới đây.
Hán tử tráng kiện nói trầm thấp:
- Nhưng họ tuyệt đối sẽ không yên tâm dựa vào chúng ta. Do đó, sẽ lập tức điều khiển nhân mã của Thanh Hồ đảo chung quanh quận thành Ổ Thành. Cho dù là bồ câu đưa thư có tốc độ truyền tin nhanh nhất, ngay cả nhân mã của họ đều có tam đại long mã thì muốn chạy tới đây cũng phải tới hừng đông. Do đó, phỏng chừng ngày mai mới động thủ.
Lão già gầy gò cúi đầu, cầm một cái bánh ngọt ăn:
- Buổi sáng mai họ phỏng chừng phải chuẩn bị thật tốt. Giữa trưa ngày mai hoặc buổi chiều, họ sẽ động thủ!
- Xem ra, chúng ta cần phải đợi thêm một ngày nữa.
Thiếu phụ bất lực nói:
- Kỳ thật chúng ta trực tiếp giết chết Đằng Thanh Sơn thì có chuyện gì lớn chứ?
- Tin truyền ra sẽ không ổn. Vũ Hoàng môn chúng ta sẽ trở thành con đao của Thanh Hồ đảo!
Lão già gầy gò thở dài nói:
- Tên Đằng Thanh Sơn mặc dù nói là rời khỏi Quy Nguyên Tông, nhưng quả thật tất cả mọi người đều biết, Đằng Thanh Sơn là muốn bảo toàn cho Quy Nguyên Tông mới làm như vậy! Quy Nguyên Tông chắc chắn sẽ coi trọng Đằng Thanh Sơn hơn. Đừng quên, Quy Nguyên Tông cũng có một vị hư cảnh cường giả. Mặc dù chúng ta không quan tâm... Nhưng, nếu không cần đắc tội, hà tất phải đắc tội?
- Vũ Hoàng môn chúng ta là môn phái có lịch sử lâu đời nhất trong tám Đại tông phái! Luôn luôn đứng vững không ngã. Đâu chỉ dựa vào vũ lực.
Hai người khác cũng gật đầu thừa nhận. Vũ lực là trọng yếu, nhưng hành vi tông phái cũng trọng yếu. Có ai dám xem thường Vũ Hoàng môn trên Cửu Châu Đại Địa? Đến cả Ma Ni Tự cũng kiêng kỵ môn phái thâm sâu không lường này.
Nhưng người của Vũ Hoàng môn xử sự không hề kiêu ngạo, rất ít đắc tội với người ta. Nếu có người dám chọc họ, họ sẽ giết chết đối thủ bất lưu tình.
Cương thì không thể kéo dài, nếu luôn quá kiêu ngạo, tông phái có lợi hại tới mấy cũng không có khả năng tồn tại lâu. Đến cả Ma Ni Tự cũng chỉ ở hai châu tây bộ, rất ít khi rời khỏi hai châu này. Cương không kéo dài được, thế thì nhu mới là vương đạo!
- Còn biện pháp của môn chủ, không phải là rất tốt à? Chúng ta cho người của Thanh Hồ Đảo giết Đằng Thanh Sơn. Sau đó chúng ta mang Khai Sơn Thần Phủ đi! Khai Sơn Thần Phủ vốn là vật thiếp thân của Vũ Hoàng tổ sư, nên việc chúng ta làm cũng là có lý.
Lão già gầy cười nói:
- Có lý thì sẽ được chấp nhận! Đến lúc đó, Thanh Hồ Đảo có dám can đảm lấy Khai Sơn Thần Phủ không?
...
Người của Vũ Hoàng Môn sớm bày ra thiên la địa võng, chỉ chờ người của Thanh Hồ Đảo động thủ. Còn Đằng Thanh Sơn lúc này căn bản vẫn không biết gì.
Một đêm thật dài trong khách sạn.
Cộp! Cộp! Cộp!
Đằng Thanh Sơn đi từng bước một xuống thang lầu, tiểu nhị trực đêm trong quầy lập tức tươi cười đón khách:
- Khách quan, muốn ăn chút gì à?
- Cho ta một bầu rượu. Rượu hâm nóng nhé, ghi vào sổ của ta.
Đằng Thanh Sơn phân phó.
- Dạ dạ, khách quan.
Tiểu nhị lập tức lấy ra một hồ rượu hâm nóng. Mặc dù Đằng Thanh Sơn xuống lầu, nhưng hắn cũng không lo lắng về rương hàng và rương quần áo đặt ở bên trong phòng. Vì bên trong rương hàng và rương quần áo đều được Đằng Thanh Sơn thiết lập một cơ quan nhỏ. Một khi mở rương, sẽ làm cho chuông trong rương kêu lên. Chỉ cần còn ở trong khách sạn, với giác quan nhạy cảm của Đằng Thanh Sơn có thể tùy tiện xuất hiện.
Xách một bầu rượu, Đằng Thanh Sơn lại lên lầu, trở lại phòng mình.
- Két!
Cửa phòng đóng lại. Trong phòng không có ánh sáng, chỉ toàn một khoảng đen tối. Không khí có vẻ hơi lạnh. Đằng Thanh Sơn xách bầu rượu đi đến mở cửa sổ ra.
- Vù!
Gió lạnh mùa đông thổi vào người nhưng Đằng Thanh Sơn tựa hồ không thấy lạnh, ngồi ngay ở cửa sổ, lười nhác dựa lưng vào tường, một chân đạp vào thành cửa sổ.
- Sắp đến Tết rồi! Cha, mẹ...
Mỗi khi tới ngày Tết người ta lại nghĩ tới người thân. Sắp đến Tết rồi, cũng làm cho Đằng Thanh Sơn không khỏi tưởng niệm thân nhân ở Dương Châu xa xôi, nơi đó có cha mẹ, có muội muội của hắn, có sư phụ, có các huynh đệ của hắn, còn có rất nhiều tộc nhân. Đáng tiếc hắn bây giờ không thể ở cùng họ, chỉ có thể cô độc ở Ổ Thành bên trong Vũ Châu.
- Tiểu Vũ và Tiểu Vân phỏng chừng cũng sắp thành thân rồi.
Trên mặt Đằng Thanh Sơn lộ ra nụ cười.
- Sau khi chúng thành thân, sẽ có hài tử. Cha mẹ nhất định sẽ rất vui vẻ.
Đằng Thanh Sơn tưởng tượng,
- Các tộc nhân đều đã ở Giang Ninh quận thành. Sư phụ nhất định sẽ giúp chiếu cố họ. Ta cũng cho ngoại công rượu chu quả và kim phiếu mười vạn lượng, như thế cũng đủ để tộc nhân sống vui vẻ. Tết rồi... bọn nhỏ sáu tuổi trong tộc lại sắp được kiểm tra. Không biết, trong số hài tử sáu tuổi năm nay, bọn chúng cử được cân nặng bao nhiêu nhỉ?
Những cảnh như phim trong quá khứ hiện lên trong đầu hắn. Trong Đằng gia trang, năm sáu tuổi cử một trăm cân thạch đôn… chỉ huy đội thợ săn trở về được tộc nhân hoan hô... khi Thiết Sơn Bang uy hiếp âm thầm chấn nhiếp tên Nhị đương gia Thiết Sơn Bang, làm hắn tự động thối lui...
Những cảnh tượng hiện lên chậm rãi, ấm áp.
- Đợi đến khi việc của ta hoàn thành, ta cũng sẽ về ở lại trong dòng họ. Hoặc ở lại trong Quy Nguyên Tông, chỉ điểm cho đám hậu bối.
Đằng Thanh Sơn lặng lẽ tự nhủ.
- Nhưng… quá xa. Mục tiêu đó bây giờ còn cách ta quá xa.
Trong đầu Đằng Thanh Sơn không tự chủ được hiện lên những gương mặt.
- Thanh Thanh.
Đáy lòng Đằng Thanh Sơn cảm thấy đau đớn. Một thiếu nữ tinh khiết.
- Tiểu Miêu.
Nữ sát thủ kiên cường, băng giá, cùng mình tung hoành thế giới. Chỉ khi ở trong lòng mình mới thể hiện ra nữ tính, luôn dành trọn tình cảm cả đời với mình.
- Thanh Thanh, Tiểu Miêu...
Mình muốn cùng hai người con gái sống cả đời, nhưng các nàng đều đã chết!
- Có lẽ, ta vốn không nên có cảm tình.
Đằng Thanh Sơn ngửa đầu lên, trút cả bầu rượu vào trong miệng. Rượu hâm nóng chui vào yết hầu, khiến cho cả ngực nhanh chóng nóng bừng lên.
Đêm băng giá!
Rượu nóng!
Cùng với một trái tim cô tịch.
Trong đầu hiện lên những cảnh với Tiểu Miêu, Thanh Thanh… Có những lần cùng Tiểu Miêu lần lượt trải qua sinh tử… cảnh tượng ấm áp đêm đó đi trên thuyền với Thanh Thanh. Đằng Thanh Sơn uống rượu không ngừng, nháy mắt bầu rượu đã trở nên trống rỗng.
Đằng Thanh Sơn đóng cửa sổ, trở lại phòng, ném bầu rượu lên trên bàn.
- Vừa rồi, suy sụp tinh thần trong chốc lát!
Đằng Thanh Sơn hít sâu một hơi, ánh mắt thâm thúy,
- Lúc này, ta không được phép suy sụp tinh thần, cũng được phép lãng phí thời gian. Ta còn phải trở về, về Dương Châu, về Giang Ninh! Có thực lực tuyệt đối mới có thể trở về một cách quang minh chính đại!
Trong đội buôn, Đằng Thanh Sơn có thể lúc nào cũng nở nụ cười, có thể nói giỡn với người khác, tán dóc đủ thứ. Tất cả chỉ vì bản chất Đằng Thanh Sơn vốn là một con sói, cho dù bị thương, hắn cũng không lộ ra với người khác. Hắn sẽ một mình một người liếm sạch vết thương.
Hắn cũng biết phẫn nộ. Một khi chính thức điên cuồng, sẽ không tiếc tất cả, liều mạng cũng phải giết chết địch nhân. Khi thực lực chênh lệch quá lớn, hắn cũng sẽ ẩn nhẫn… cho đến lúc thực lực đủ mạnh, sẽ cho địch nhân một cú đích đáng.
Đó chính là bản năng của một con sói.
- Không được suy sụp tinh thần, bi thương. Tốt nhất là nghĩ biện pháp, làm cho mình luôn luôn bận rộn, làm cho mình không có thời gian nghĩ ngợi linh itnh.
Đằng Thanh Sơn nhắm mắt lại lẩm bẩm nói, bắt đầu bình tĩnh trở lại.
Một đêm dần trôi qua...
Đằng Thanh Sơn lại luyện tập Tam Thể Thức và tĩnh tu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...