- Hỡi người có Cửu Châu đỉnh, ta tên gọi là 'Vũ'!
Một thanh âm hùng hậu ôn hòa từ miệng bóng người mờ ảo vang lên.
- Vũ Hoàng? Là Vũ Hoàng!
Đằng Thanh Sơn không khỏi giật mình, hoàn toàn nín thở.
Sức ảnh hưởng của Vũ Hoàng ở Cửu Châu Đại Địa quá lớn!
Hắn là đệ nhất cường giả từ xưa tới nay!
Hắn là người đầu tiên thống nhất cả thiên hạ, được cả thiên hạ tôn là 'Vũ Hoàng'. Bây giờ được cả mọi người ở Cửu Châu Đại Địa hàng năm bái tế, coi như là thần linh!
Hắn thống nhất cả thiên hạ, lập ra Cửu Đỉnh, chia thành Cửu Châu! Cũng từ đó về sau, cả thế giới mênh mông này được gọi là Cửu Châu!
Cũng từ sau khi có Vũ Hoàng, cả Cửu Châu Đại Địa mới kết dính được với nhau, ai ai cũng tự nhận là dân chúng Cửu Châu. Vào ngày tết đều bái tế Vũ Hoàng, bái tế Cửu Đỉnh! Trong lòng tất cả dân chúng Cửu Châu, không ai trong số những người Tần Lĩnh Thiên Đế, Thích Già Tổ Sư, Thi Kiếm Tiên có thể so được với Vũ Hoàng.
Vũ Hoàng đã được thần thánh hóa! Được dân chúng bao nhiêu đời sau tín ngưỡng!
- Ta cũng không thể đoán được thời đại của ngươi hiện tại là thế nào, rốt cuộc đã qua bao nhiêu năm rồi.
Bóng người mờ ảo cao lớn khẽ thở dài.
- Thời gian trôi qua, không có gì có thể tồn tại vĩnh hằng cả. Thậm chí ta còn không thể đoán được, đến đời các ngươi, có còn ai biết tới Vũ này nữa không!
Đằng Thanh Sơn im lặng lắng nghe. Hắn hiểu, đây là một đoạn hình ảnh lưu lại của Vũ Hoàng.
- Vũ Hoàng nói ta có Cửu Châu đỉnh? Chẳng lẽ...
Đằng Thanh Sơn khẽ mân mê tiểu đỉnh trước ngực,
- Đây là một cái Cửu Châu đỉnh?
Bóng người cao lớn tiếp tục nói.
- Người có Cửu Châu đỉnh, Ta lưu lại Thiên Hồng Thủy Cung, cũng là có việc cần nhờ ngươi. Đương nhiên, khi đã nhờ tới ngươi, ta cũng sẽ lưu lại một vài bảo bối cho ngươi.
Thanh âm ôn hòa hùng hậu, trong màn hào quang không ngừng vang vang. Thanh âm của Vũ Hoàng làm cho người ta rất thoải mái.
Mặc dù không thấy được chân nhân của Vũ Hoàng, nhưng chỉ một đoạn hình ảnh như thế cũng đã làm Đằng Thanh Sơn có hảo cảm với Vũ Hoàng rồi.
- Nhờ cậy ta? Lưu lại bảo vật cho ta? - Đằng Thanh Sơn nghe rất cẩn thận.
Vũ Hoàng mỉm cười nói:
- Lúc ta còn thanh niên thì trên đại địa có vô số bộ lạc, đấu đá lẫn nhau. Hơn nữa đại địa có rất nhiều sơn mạch, nước sông chảy lan tràn. Ta muốn thay đổi tất cả... Nghĩ tới việc làm được tất cả những việc này thì cần phải có vũ lực tuyệt thế. Ta cảm ngộ thiên địa, khổ tu rất lâu, đồng thời cũng suất lĩnh bộ lạc của ta không ngừng khuếch trương... Đương nhiên trải qua rất lâu, cho đến lúc cuối cùng, ta đột phá hư cảnh, đạt tới cảnh giới chí cao viên mãn, thống nhất cả thiên hạ, bổ vỡ một tòa sơn mạch, ngăn lại bao con sông, cuối cùng, lập ra Cửu Đỉnh, chia làm Cửu Châu... Nói mấy cái đó, ngươi chắc cũng đã hiểu ta một chút.
Đằng Thanh Sơn cười thầm.
Vũ Hoàng đích xác rất có ý tứ... Sợ là thời gian quá lâu, trên đời này không còn nhớ tới sự tích Vũ Hoàng nữa, do đó nói giản lược qua một chút. Kỳ thật cũng không trách Vũ Hoàng sẽ nghĩ như vậy.
Dù sao —
Trước thời Vũ Hoàng, rất nhiều bộ lạc bị diệt vong, rất nhiều nhân vật hào kiệt, cuối cùng đều chẳng để lại dấu vết nào trong lịch sử. Vũ Hoàng cũng không thể đoán trước được tương lai.
- Ngươi có biết vì sao ta phải lập ra Cửu Đỉnh, vì sao phải chia làm Cửu Châu không? - Bóng người cao lớn hỏi.
- Hả?
Đằng Thanh Sơn nghi hoặc. - Chia làm Cửu Châu? Hẳn là để quản lý tốt hơn, lập ra Cửu Đỉnh? Có lẽ chỉ có ý nghĩa biểu tượng mà thôi.
- Lập ra Cửu Đỉnh, chia làm Cửu Châu! Việc này có liên quan tới bí mật của cả một thế giới... Nếu ngươi có thể đạt tới hư cảnh đại thành, phỏng chừng sẽ hiểu. - Bóng người cao lớn nói.
Đằng Thanh Sơn nhãn tình sáng lên.
Đến cả hư cảnh hắn cũng chưa đạt tới, chứ đừng nói là đại thành: - Nguyên lai lập ra Cửu Đỉnh, chia làm Cửu Châu, còn liên quan tới một đại bí mật?
Đằng Thanh Sơn cẩn thận lắng nghe.
- Con đường tu luyện, thu nạp thiên địa linh khí, luyện tinh hóa khí, đó là con đường hậu thiên! Sau đó dưỡng thần, đạt tới thần dữ khí hòa, như thế có thể 'luyện khí hóa thần', đạt tới cảnh giới tiên thiên. Cảnh giới tiên thiên này trên thực tế chính là dưỡng thần, làm cho 'thần' cường đại, không ngừng dung nhập vào trong đan điền, làm cho tiên thiên chân nguyên càng mạnh hơn. Đạt tới 'tiên thiên kim đan', có thể nói, thân thể con người gần như đã đạt tới một cực hạn.
Vũ Hoàng nói.
Đằng Thanh Sơn cũng đã sáng tỏ thông suốt.
Trong một vài bí tịch, luôn nhắc tới các loại cảnh giới.
Kỳ thật mấy cái đó đều là hư ảo cả. Trên thực tế đó chính là 'dưỡng thần', làm cho thần mạnh hơn.
Đằng Thanh Sơn mừng rỡ: " Chính xác, tiên thiên kim đan có thể sử dụng 'thần' để tiêu trừ lực cản không khí. Quả thực, tam đại cảnh giới của tiên thiên, kỳ thật chính là quá trình 'thần' biến đổi trở nên mạnh mẽ hơn. "
- Sau khi đạt tới tiên thiên kim đan, 'thần' sẽ đủ cường đại. Lúc này có thể bắt đầu cảm ngộ thiên địa, lĩnh ngộ thiên địa chi đạo.
Vũ Hoàng nói, " Nói đơn giản... Cũng tương tự như biết một người. Hư cảnh, chính là hiểu được thiên địa! Khi ngươi càng hiểu sâu, có thể bắt đầu điều động được lực của thiên địa, lúc đó ngươi đã nhập vào hư cảnh, khi đó chính là 'luyện thần phản hư'!" Bóng người cao lớn tiếp tục nói.
Đằng Thanh Sơn âm thầm gật đầu, tiếp tục cẩn thận lắng nghe.
- Hư cảnh, có thể chia làm hai tầng 'nhập hư' và 'động hư'.
Bóng người Vũ Hoàng nói, " 'nhập hư', chính là tự thân cảm ngộ được thiên địa, dung nhập vào thiên địa. Khi đạt đến mức tận cùng là có thể hoàn toàn dung nhập vào thiên địa, thậm chí còn ẩn thân được... Ta sống ba trăm năm, trong cả thiên hạ, ngoại trừ ta ra, cũng chỉ có ba người khác có thể đạt tới cảnh giới 'nhập hư'. Cảnh giới động hư thì chưa từng có ai đạt được cả. "
Đằng Thanh Sơn thầm thán phục.
Kỳ thật cảm ngộ thiên địa, phải đạt đến mức tận cùng, quả là rất khó khăn: " Phỏng chừng bây giờ trong chín phái, cường giả hư cảnh, mười phần chắc cũng chỉ là 'nhập hư'. "
- Cái gì gọi là động hư? Động hư, chính là khám phá rõ ràng hư cảnh! Hư, cũng là khám phá ra hư không cũng chính là thiên địa mênh mông! Cái gì gọi là khám phá hư không? Việc này kỳ thật là nhìn thấu bản chất thiên địa, thậm chí còn căn cứ vào hiểu thấu được bản chất đó mà sáng tạo ra hư không của bản thân mình!
Vũ Hoàng nói, " Việc này rất khó,.. vô cùng khó, ta phỏng chừng, trong mười người hư cảnh, có thể có một người đạt tới động hư cũng đã là không tệ rồi. "
Đằng Thanh Sơn rất thông minh, hoàn toàn hiểu được ý của Vũ Hoàng.
Nhập hư, họ có thể dung nhập vào thiên địa, mượn lực thiên địa. Cũng tương tự công nhân sửa chữa xe hơi ở kiếp trước, họ biết cấu tạo của chiếc xe, những máy móc hỏng hóc chỗ nào, họ có thể sửa chữa lại được.
Còn động hư, tương đương với việc hiểu xe hơi được cấu tạo từ những bộ phận nào, thậm chí còn biết dùng sắt thép, nguyên liệu chế tạo ra sao... Họ có thể dựa vào chính mình tạo nên một chiếc xe hơi mới.
- Động hư, là hiểu rõ bản chất thiên địa, căn cứ vào bản chất cấu tạo thiên địa, sáng tạo ra hư không của bản thân? - Đằng Thanh Sơn hoàn toàn chấn động.
- Nhập hư, chỉ là dung hợp với thiên địa. Mà Động hư, là có thể sáng tạo ra một hư không của mình, cũng chính là sáng tạo một 'thiên địa' thuộc về mình.
Bóng người cao lớn cảm thán nói, " Đương nhiên, động hư không cao hơn nhập hư bao nhiêu. "
Đằng Thanh Sơn hơi khó hiểu.
Động hư không mạnh hơn nhập hư bao nhiêu?
- Bởi vì, động hư dù mạnh, cũng chỉ là luyện hóa năng lượng thiên địa, sáng tạo thế giới thuộc về mình! Nó vẫn chịu áp chế của thiên địa.
Bóng người cao lớn nói, " Hơn nữa động hư dù mạnh, nhưng vì bị áp chế, hơn nữa có thể luyện hóa năng lượng quá ít, do đó sáng tạo ra một thế giới rất nhỏ. Bình thường chỉ có thể sáng tạo thế giới trong cơ thể mình. "
Đằng Thanh Sơn tự suy ngẫm một chút liền hiểu ngay.
Cửu Châu Đại Địa khôn cùng là một thế giới!
Động hư cường giả, có thể nhìn thấu bản chất thế giới, cũng sáng tạo ra một thế giới thuộc về họ... Đều là 'thế giới', Cửu Châu Đại Địa đương nhiên sẽ bài xích!
Nhưng, Cửu Châu Đại Địa là hải dương mênh mông khôn cùng, còn thế giới của động hư cường giả, chính là một giọt nước! Thực lực chênh lệch quá lớn, thậm chí còn, chỉ sáng tạo thế giới ở trong cơ thể mà thôi.
- Đương nhiên, thế giới mà động hư cường giả sáng tạo ra trong cơ thể mình, thua xa Cửu Châu Đại Địa.
Bóng người cao lớn cảm khái nói.
Đằng Thanh Sơn gật đầu.
Động hư cường giả mở ra một tiểu thế giới, tương đương với một lều cỏ. Còn Cửu Châu Đại Địa lại là một tòa cao ốc chọc trời.
- Thế giới trong cơ thể mặc dù nhỏ, nhưng theo thời gian khi thấy rõ bản chất thiên địa, thế giới trong cơ thể cũng sẽ được kiến tạo càng thêm hoàn thiện. Cho đến một ngày... Thế giới trong cơ thể cũng đủ mạnh, có thể ngăn cản được áp chế của thế giới Cửu Châu, lúc đó sẽ tới cảnh giới của ta bây giờ.
Bóng người cao lớn nói, " Đến lúc đó, thế giới của ngươi khi lan rộng ra. Ngươi chính là tuyệt đối vô địch trong thế giới của mình!"
Đằng Thanh Sơn giật mình!
Chẳng trách... Chí cường, được xưng tụng sức một người đủ để thống nhất thiên hạ.
Nguyên lai, chí cường có thế giới của mình! Thế giới này tỏa ra, trong phạm vi của nó, chí cường chính là chủ nhân. Bất luận là hư cảnh cường giả, ai ai cũng đều phải bó tay chịu trói.
- Trong lịch sử, ta là người đầu tiên đạt tới cảnh giới này.
Vũ Hoàng cảm khái, " Đạt tới cảnh giới này, ta đã hoàn toàn thấy rõ bản chất Cửu Châu Đại Địa! Ta thấy năng lượng Cửu Châu Đại Địa rất hỗn loạn, cụ thế là sơn mạch ngổn ngang, nước sông dư thừa... Do đó, ta hao phí tâm lực, luyện ra chín cái đỉnh lớn và Khai Sơn Thần Phủ, đưa chín cái đỉnh lớn trấn ở chín nguồn đại năng lượng của thế giới này!"
Đằng Thanh Sơn trong lòng chấn động.
Thế giới này, có chín nguồn đại năng lượng?
- Sau khi trấn trụ, mức độ nước sông dư thừa lan tràn chậm lại, thiên tai giảm bớt.
Vũ Hoàng nói, " Nhưng ta biết... Việc này chỉ có thể trấn trụ nhất thời. Do đó, ta lấy Khai Sơn Thần Phủ, bổ vỡ một ngọn núi lớn, đồng thời sắp xếp những dòng chảy đường sông trong thiên hạ, chia thiên hạ làm chín đại khu vực, hình thành Cửu Châu. "
- Khi tất cả đã ngăn nắp, thiên địa liền khôi phục yên tĩnh trở lại. Cửu Đỉnh cũng không cần phải trấn áp những nguồn năng lượng nữa. Nhưng... Những Cửu Đỉnh này được dung hợp với bổn nguyên năng lượng của thế giới, có rất nhiều năng lực huyền bí, nhưng năng lực này căn bản không thể khống chế được.
Vũ Hoàng nói tiếp, " Cửu Châu Đỉnh và Khai Sơn Thần Phủ đều được ta rèn chung với nhau... Để có thể an toàn tới được chỗ này, phải có Cửu Châu Đỉnh mới được. "
Đằng Thanh Sơn lúc này mới hoàn toàn hiểu rõ, đồng thời trong lòng cũng bội phục Vũ Hoàng. Tình cảnh của Vũ Hoàng lúc trước như được miêu tả giản lược, đó là những đại loạn hỗn chiến, thiên hạ đấu đá không ngừng, thiên tai khắp nơi.
Cống hiến của Vũ Hoàng là không thể phai mờ.
- Nói như vậy, kỳ thật ta nghĩ tới việc nhờ ngươi giúp ta làm hai sự kiện.
Bóng người cao lớn nở nụ cười tươi, " Hai sự kiện này kỳ thật cũng đơn giản. Ta không biết vô số năm đã qua, Vũ Hoàng môn ta lưu lại biến thành cái gì. Nếu đã biến mất, ta hy vọng ngươi có thể tìm được đời sau của ta, chiếu cố cho chúng một chút... Ta không muốn thấy huyết mạch của ta bị đoạn tuyệt. "
Đằng Thanh Sơn nở nụ cười. Vũ Hoàng xem ra là người rất coi trọng huyết mạch.
Nhưng, Vũ Hoàng môn rất cường thịnh, hiển nhiên không cần mình chiếu cố.
Vũ Hoàng tiếp tục nói: " Sự kiện thứ hai, kỳ thật, ta không chỉ có một mạch là Vũ Hoàng môn, còn có một mạch khác nữa!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...