Buổi tối ngày hôm sau, khi kim đồng hồ chỉ đúng vào sáu giờ, Miên Miên bắt đầu tắt máy, chuẩn bị chạy lấy người.
Không phải cô nhàn hạ, mà là vài ngày trước phiên bản mới của trò chơi
được phát hành, mỗi người có thể hít một hơi, công việc cũng bắt đầu trở nên thoải mái hơn.
Nhưng cô vừa mới đứng lên, Tiểu Lương lại đột nhiên xoay người nói với cô: “Miên Miên, cậu về luôn à?”
Miên Miên hiểu lầm ý của cậu ta, đáp lại: “Ừ, hôm nay không có chuyện gì. Cậu còn không về sao?”
“Không phải” Tiểu Lương hếch cằm chỉ đến một phương hướng nào đó, nói:
“Hôm nay tổ kỹ thuật có buổi tụ họp, chúc mừng phiên bản mới của trò
chơi phát hành thành công. Chúng ta cũng có thể đi giúp vui, cậu không
đi sao?”
“Hả?” Có chuyện như vậy? Cô nhìn thoáng qua phương hướng cậu ta chỉ “Đi đâu?”
“Trước tiên đi KTV, Đại Cương đề nghị. Giám đốc hình như cũng không có ý kiến”
Cô sững sờ, thấp giọng hỏi: “Giám đốc…… Anh ấycũng sẽ đi à?”
Tiểu Lương cười gật đầu: “Anh ấy không đi ai trả tiền? Thế nào, đi sao? Cậu đi thì mình giúp cậu báo thêm vào danh sách”
Cô cúi đầu cân nhắc một hồi, trong đầu bỗng nhiên xẹt qua khuôn mặt
lạnh như băng nào đó…… Ngẩng đầu, mỉm cười lắc đầu: “Tớ không đi, tớ lại không biết hát cũng không biết uống rượu, đi cũng không có ý nghĩa. Các cậu chơi vui vẻ nhé!”
Nói xong, sau khi cô nói lời tạm biệt với Tiểu Lương, xoay người đi khỏi văn phòng.
Buổi tối sau khi ăn xong cơm, Miên Miên đăng nhập trò chơi. Lần này bởi vì biết người nào đó sẽ không có trên mạng, cho nên hoàn toàn không có
áp lực tâm lý, cô mở giao diện bạn tốt ra, tìm được tên Lạp Lạp:
[Ngư Hương Nhục Ti]: Lạp Lạp, tớ đến đây.
Tốc độ đánh chữ của Lạp Lạp thật sự là rất nhanh:
[Ô Lạp Lạp]: Cậu cậu cậu tức chết tớ! Không trả lời tin nhắn của tớ lại không nhắn lại cho tớ! Trong khoảng thời gian này cậu đi đâu? Có biết
có rất nhiều người đang tìm cậu hay không? Cậu…… Quên đi! Mau đến đầm
lầy, ba năm rõ mười nói rõ cho tớ biết!
Thật ra phải giải thích với Lạp Lạp như nào, cô còn chưa nghĩ ra. Nhưng mà, cô vẫn là nghe lời
bay đến đầm lầy U Hồn, chạy tới địa điểm thăng cấp quen thuộc. Ở đó có
đủ ba người chơi đang vung vũ khí ở đánh quái, đúng là bọn Lạp Lạp.
Đại Thúc dừng động tác trong tay, trên mặt mang theo nụ cười tà: “Tiểu
Ngư, huynh ghen tị với muội. Tần suất tên muội xuất hiện trong miệng bà
xã huynh đã vượt qua cả huynh”
Miên Miên ngượng ngùng cười:
“Muội…… Tuần trước có chút việc, cho nên không lên mạng được” Tuy rằng
nói dối là hành vi không tốt, nhưng cô dù sao cũng không tiện nói là bởi vì đột nhiên động tình với người nào đó.
“Đây không phải trọng điểm” Vẻ mặt Lạp Lạp nghiêm túc nhảy ra nói, “Trọng điểm là, Tiểu Ngư
cậu vì sao đột nhiên đưa ra yêu cầu ly hôn với Thượng Quan?”
Chữ trong khung nói chuyện phiếm hết gõ lại xóa, xóa lại gõ, Miên Miên vẫn nghĩ không ra câu trả lời hoàn mỹ nhất.
Lạp Lạp híp mắt hỏi tiếp: “Có phải bởi vì…… chuyện lần trước tớ nói với cậu hay không?”
Lần này cô lại gõ chữ rất nhanh: “Chuyện gì?”
“Chính là người tên Nữ Oa Nương Nương kia á!”
Miên Miên nhăn đôi mi thanh tú lại, cảm thấy này bốn từ này có phần
chói mắt. Cô nhắn lại: “Đó không phải nguyên nhân chủ yếu……”
Lạp Lạp đột nhiên phát ra tiếng khóc ô ô oa: “Tiểu Ngư à! Cậu coi như
chưa từng nghe qua lời nói kia của tớ đi! Cậu có biết tài văn chương của tớ cũng không tệ, cho nên những chuyện bình thường hay hình dung lan
man, sinh động giống y như thật, đặc sắc vô cùng, thêm mắm thêm muối……
Không đúng! Ưm, tóm lại chính là như vậy! Thật ra từ sau khi thấy phản
ứng của Thượng Quan, tớ thật sự không nên nghi ngờ nhân phẩm của anh ta
như vậy. Tớ sai lầm rồi, tớ rất rất sai lầm! Ô ô, Tiểu Ngư, cậu trăm
ngàn lần không nên bởi vì vài câu ngôn luận vô tâm của tớ mà ly hôn với
Thượng Quan. Nếu thật sự là như vậy, tớ sẽ áy náy muốn chết!”
Mồ hôi của Miên Miên chảy như thác: “Không có mà, tớ chỉ là trách móc
một chút mà thôi, không ly hôn thật sự” Ở trong trò chơi ly hôn phải
được hai bên đồng ý, cho nên cô hiện tại trên danh nghĩa vẫn là “Nương
tử của Thượng Quan Ám Ảnh”. Đêm đó, cũng chỉ là phô trương thanh thế mà
thôi.
“Cậu phải có lòng tin kiên định, trong lòng Thượng Quan
thật sự chỉ có một mình cậu. Thật sự thật sự thật sự! Cậu nếu không tin, môn chủ cũng rất vui vẻ khiến cậu tin tưởng!” Sau khi trải qua lần PK
thứ 328.
Miên Miên nhớ lại sự lạnh lùng của anh tối qua, cũng học anh thản nhiên đáp lại một câu: “Thật không”
“Trước tiên vào tổ đội đi” Đội trưởng Tiếng Đàn phát ra lời mời vào tổ đội.
Miên Miên sau khi gia nhập đội ngũ, vừa đánh quái vừa theo chân bọn họ
tán gẫu chuyện xảy ra trong một tuần trước, bất tri bất giác, thời gian
trôi qua đến mười một rưỡi.
Sau khi một người lại một người
trong bọn họ nối tiếp logout, Miên Miên ngẫm lại cảm thấy không có
chuyện gì làm, cũng logout tắt máy.
Ngay khi màn hình máy tính biến thành màu đen, chuông cửa vang dội đột nhiên truyền đến từ bên ngoài.
Tiếng chuông cửa vang lên trong đêm khuya có điểm chói tai, cô hoảng
sợ, buồn bực nghĩ: Đã muộn thế này, sẽ là ai? Cô vừa chạy ra phòng vừa
nghĩ, chẳng lẽ là chủ cho thuê nhà sao? Nhưng mà tiền thuê nhà đã trả
vài ngày trước đó mà……
“Chủ cho thuê nhà, đã trễ thế này bác ——” Nói còn chưa xong, cô đứng ngây người.
Người đứng ngoài cửa lại có thể là Hỏa Nhạ!
Thời tiết cuối thu, anh lại chỉ mặc một chiếc áo sơ mi dài tay, hai cúc gần cổ áo không cài, caravat cũng lỏng lẻo xiêu vẹo, thậm chí tóc anh,
cũng bị gió thổi thành hỗn độn. Anh luôn luôn sạch sẽ gọn gàng, lại có
bộ dáng như này xuất hiện trước mắt cô, nhưng lại là ở loại thời gian
này. Miên Miên khẽ dụi mắt, nghi ngờ mình bị hoa mắt.
“Giám
đốc? Anh……” Cô sững sờ nhìn anh, mở to đôi mắt tròn, khẩn trương đến lắp bắp, “Anh, anh vì sao lại ở chỗ này?” Tối nay không phải tổ kỹ thuật tụ họp sao?
Anh cởi áo khoác âu phục ra, một đôi mắt đen bóng
bình tĩnh nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn kinh ngạc của Miên Miên,
sau đó —— thẳng tắp ngã vào trên người cô.
Đột nhiên bị sức
nặng áp chế khiến Miên Miên sợ tới mức thở gấp một hơi, thân hình nặng
nề của nam giới khiến cô không chịu nổi, hai chân run lẩy bẩy mấy muốn
ngã, nhưng vẫn theo bản năng cắn răng chịu đựng. Đầu Hỏa Nhạ, tựa vào bờ vai cô, hơi thở bỏng lướt qua cổ trắng nõn của cô, cũng lướt qua đôi
tai ngọc và hai gò má cô. Thân thể anh, nhiệt độ cơ thể anh, hô hấp của
anh, thậm chí nhịp tim của anh, Miên Miên đều rõ ràng cảm nhận được.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức ửng đỏ, vì vậy cái ôm này mà thất
kinh, trái tim thiếu nữ đập loạn.
“Giám giám giám đốc! Anh……
Đây…… Việc này……” Đầu cô loạn thành một đoàn, ngay cả chính mình cũng
không biết rốt cuộc muốn nói cái gì, chỉ cảm thấy tình huống bất ngờ này rất xấu hổ, khó có thể chống đỡ.
“Ư……” Dưới gáy truyền đến một tiếng rên của anh.
“Hả?” Cô rốt cục cảm thấy có một chút không bình thường, cô gian nan
cúi đầu liếc nhìn, kinh ngạc phát hiện trên gương mặt anh mơ hồ mang
theo vài phần đỏ sậm, hơn nữa, trong không khí hình như tràn ngập hương
vị rượu……
Trời ạ, anh uống rượu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...