Cuồng Thú - Nhạc Nhan

“Anh thu hút vốn thế nào?” Lãnh Như Tuyết hỏi rõ.

Cố Dĩ Mặc dựa lưng vào ghế, tay nghịch bút máy “Em nghe được phong phanh gì à?”

“Anh đối phó với Lạc Thị thế nào em không quan tâm, dù sao đó là trách nhiệm của Tử An, nhưng sao anh lại muốn động vào Lãnh Thị?” Lãnh Như Tuyết từ trước đến giờ là người tính khí không biết kiềm chế.

Cố Dĩ Mặc nhìn cô thật lâu “Em nói vậy là thế nào? Anh vì sao phải nuốt Lãnh Thị?”

Lãnh Như Tuyết bị anh hỏi ngược lại, giận dỗi quay đầu đi chỗ khác “Nếu em biết rõ, em còn hỏi anh làm gì?”

Anh im lặng không nói gì.

“Dĩ Mặc, anh biết em quan tâm đến Lãnh Thị thế nào, nể tình em, để cho nó sống sót, được không?” Lãnh Như Tuyết hạ thấp mình, nũng nịu cầu xin.

Anh hít sâu một hơi “Không”

Lãnh Như Tuyết  ngạc nhiên nhìn anh.

“Trước khi em tới, tất cả giấy tờ đã được ký kết, Lãnh Thị và Lạc Thị không còn tồn tại, đều trở thành một phần tập đoàn Beau, hơn nữa đã bắt đầu tiến hành việc hợp nhất.”

Lãnh Như Tuyết nhìn anh bằng ánh mắt không tin nổi. Khuôn mặt lạnh như băng, ánh mắt nghiêm nghị, khí thế không thể trái nghịch, lúc này anh như một đế vương ngồi trên cao, trong nháy mắt có thế biến đối phương thành mây khói.

Cô như rơi xuống vực thẳm, lẩm bẩm hỏi “Tại sao? Tại sao anh nhất định phải làm như vậy? Đó là tâm huyết của ba em, em đã phí bao công sức giữ gìn nó, tại sao? Tại sao?”

Cố Dĩ Mặc mím môi, không giải thích gì.

Cô nhóc này từng nói, giải thích tương đương với che giấu, che giấu ngang với sự thật, sự thật thắng hùng biện.

Trong lúc cô yếu ớt nhất, anh không muốn giải thích gì cả.


Lãnh Như Tuyết vẻ mặt hoảng hốt, đứng dậy, xoay người mở cửa bỏ đi.

Diệp Tử chờ ở bên ngoài phòng làm việc vội vàng đuổi theo.

Cố Dĩ Mặc trầm tư mộ lát, đứng dậy khoác áo khoác, cũng đi theo.

Trước mộ Lãnh Nguyên Đình.

Lãnh Như Tuyết quỳ gối bên mộ, trán dựa vào bia, vẻ mặt ủ rũ.

Bầu trời vốn trong xanh chẳng biết từ lúc nào mây đen giăng đầy, mây hạ thấp, dầy cộm nặng nề như sắp không chịu nổi muốn rơi xuống.

Diệp Tử lo lắng đứng bên cạnh nhìn, quay đầu nhìn Cố Dĩ Mặc đứng phía sau, thầm than thở.

Mấy ngày nay, mặc dù đã dùng mọi phương pháp bồi bổ cho phu nhân, nhưng cô vẫn không được khỏe, cơ thể đã gầy yếu càng thêm mong manh trông như hư ảo, càng lúc càng khiến người ta có cảm giác mịt mờ.

Tiên sinh thương yêu phu nhân như thế, tại sao phu nhân còn phiền não như vậy?

“À, tiên sinh, trước khi đến công ty, mẹ phu nhân đã tới tìm chị ấy, hình như đã nói gì quá đáng, hai người cãi nhau, tâm trạng chị ấy rất kích động, khóc thật lâu” Diệp Tử vỗ đầu một cái, bực mình vì quên không nói chuyện quan trọng như vậy cho tiên sinh.

Khuôn mặt Cố Dĩ Mặc nghiêm nghị, ánh mắt nhìn chằm chằm cô gái nhỏ yếu ớt tựa như gió thổi bay được, từ từ đi tới.

Lãnh Như Tuyết hai chân đã không còn sức chống đỡ cơ thể, ngồi xuống trước mộ, gập hai đầu gối, ôm lấy bắp chân, cằm chống trên gối. Mái tóc dài buông xõa, gió thổi tung lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cằm nhọn, mắt to, nhìn qua như con nít.

Cố Dĩ Mặc ôm cô từ sau lưng.

Cô giãy nhẹ một cái, nhưng lồng ngực rộng truyền đến sự ấm áp khiến cô thấy thoải mái, cho nên cuối cùng cô mềm nhũn tựa vào ngực anh.


Bàn tay hơi thô ráp vuốt ve mái tóc rối bời của cô, đôi môi ấm áp đặt lên vành tai xinh đẹp của cô “Nghe anh nói được không?”

Cô hơi sửng sốt, sau đó gật đầu.

“Lãnh Như Phong là một quân sư trời sinh, mới bắt đầu, không thể vừa giữ những cái đã có lại khai thác những cái mới. Anh ấy tinh thông chi tiết, giỏi xử lý những việc nhỏ, có thể trở thành trợ thủ tuyệt vời, nhưng không thể gánh được trách nhiệm nặng nề, làm chủ toàn cục”

Lãnh Như Tuyết kinh ngạc quay đầu nhìn anh, nhìn ánh mắt thâm thúy, ấm áp của anh.

“Thật ra thì em cũng hiểu rõ anh trai mình, đúng không?” Cố Dĩ Mặc êm ái ôm ấp cô, nói nhỏ “Mấy năm nay anh ấy rất cố gắng, nhưng cũng rất vất vả, anh ấy kết hợp với một công ty lớn ở Hongkong đối phó với Lạc Thị, thật ra đã mất không ít quyền lực, nếu anh nhúng tay trễ một chút, sớm muộn Lãnh Thị cũng rơi vào tay công ty Hongkong kia, như vậy càng không như em mong muốn, phải không?”

Lãnh Như Tuyết á một tiếng, giơ tay ông lấy cánh tay Cố Dĩ Mặc, vô cùng đưa đám “Tại em  tùy hứng ích kỷ, lúc đầu sao lại đi học hệ tiếng Trung? Nếu em học quản trị kinh doanh có phải tốt không”

“Ngốc ạ” Cố Dĩ Mặc cắn nhẹ tai cô “Chẳng phải anh đã nói em cứ giao cho anh không? Chuyện gì cũng để anh xử lý. Hơn nữa, anh là của em, tất cả tất cả đều thuộc về em, điều này với việc chính em giữ lại tâm huyết của cha có gì khác nhau đâu?”

Cuối cùng Lãnh Như Tuyết cũng nở một nụ cười “Dĩ Mặc, anh được lợi còn ra vẻ, xấu xa”

“ha ha” Anh cười trầm trầm “Anh rất xấu, hủy Lạc gia, đoạt Lãnh Thị, khiến em không còn đồng nào, không có chỗ trốn, sau này chỉ có thể dựa vào mình anh. Lãnh Như Tuyết, anh sẽ không cho em bất cứ cơ hội nào cự tuyệt anh, rời khỏi anh”

Trên khuôn mặt tươi cười của anh, ánh mắt lại rất âm trầm.

Lãnh Như Tuyết cảm thấy có phần lạnh lẽo, người đàn ông này nghiêm túc chặt đứt mọi nguồn sống của cô, khiến cô chỉ có thể lựa chọn anh, làm một người phụ nữ sinh tồn phụ thuộc vào anh.

“Dĩ Mặc… Sau này anh có vứt bỏ em không?” Cô hỏi với bộ mặt uất ức.

Anh đột nhiên ôm chặt eo cô, khiến cô sợ hét lên, bàn tay anh lại đánh mạnh một cái lên ngực cô “Anh nói rồi, còn nói hươu nói vượn cứ gia pháp mà áp dụng”

Lãnh Như Tuyết chủ động ôm lấy cổ anh, nở nụ cười đáng thương “Nhưng em thật khổ sở, anh xem, em không phải là cô gái độc lập tự chủ, có thế mạnh, anh còn độc ác chặt đứt mọi đường lui của em, sau này anh Như Phong không thể chăm sóc em được, anh Tử An cũng không thể trợ giúp em, hôm nay em còn cắt đứt quan hệ với mẹ, nếu anh không muốn em, chẳng phải em chết chắc sao?”


Cô rất quan tâm đến Lãnh Thị, nhưng cô cũng rõ ràng những lời Cố Dĩ Mặc nói đều là thật, cô không có cách nào bảo vệ sự sinh tồn lâu dài cho Lãnh Thị được, anh trai cũng vậy, thay vì để Lãnh Thị rơi vào tay người khác thì thà để Cố Dĩ Mặc nắm lấy đi.

Hơn nữa, cô thật sự rất mệt mỏi, vì cha, vì Lãnh Thị cũng làm hết sức rồi.

Năm năm trước, cô cho là Lãnh Thị quan trọng hơn Cố Dĩ Mặc, nhưng bây giờ, Cố Dĩ Mặc bao trùm tất cả.

Trừ ôm chặt người đàn ông này, cô không muốn làm gì khác nữa.

Nếu cha trên trời oán trách cô bất hiếu, cô cũng chịu.

Cố Dĩ Mặc ôm cô xuống núi.

Anh im lặng rất lâu mới hỏi nhỏ: “Lãnh Như Tuyết, anh là người có tình cảm, đạo đức lại thích sạch sẽ, em nên biết chứ?”

“Ừm..”

Phải, Dĩ Mặc của cô là một người đàn ông trong sạch, không phải kẻ bất cần đời, công tử đào hoa, dạo chơi nhân gian.

Vì trải qua tình cảnh của mẹ khi còn bé, anh tương đối cố chấp, thậm chí không muốn đến gần phụ nữ.

“Anh đã từng hi vọng người phụ nữ của anh không có một chút tì vết nào, anh sẽ che chở cho bảo bối của anh cả đời, không để cô ấy dính chút xíu thế tục nào”

Lãnh Như Tuyết chu miệng lên, hơi xấu hổ, mặc dù cô chỉ kết hôn với Lạc Tử An trên danh nghĩa, nhưng dù sao cũng có tổn hại về thanh danh.

“Năm đó anh đau khổ tuyệt vọng đến Mỹ, không biết vì sao em rời bỏ anh, anh tưởng là em thực sự thích Lạc Tử An, bất kể là vì hắn có tiền hay phong lưu phóng khoáng, anh nghĩ em thực sự phản bội anh, sau đó lại xuất hiện Tề Tuấn, cũng khiến cho lòng anh đau tột cùng”

“Em xin lỗi” Trừ lời xin lỗi, Lãnh Như Tuyết không nói được gì khác.

Dù sao cô cũng có lỗi, mọi vấn đề đều do cô mà ra.

“Nhưng, cho dù là thế, kể cả anh thích sạch sẽ, kể cả anh cho là đã bị em phản bội, cuối cùng anh vẫn quyết định đoạt lại người phụ nữ mà anh cho là không còn tinh khiết nữa, bất kể là vì lòng tự ái, hay vì trả thù, anh chỉ biết anh không thể bỏ qua em được”


“Dĩ Mặc…”  Lãnh Như Tuyết cảm thấy không thể thở nổi, cô cảm thấy đây là những lời cảm động nhất cô được nghe trong đời, khiến cô chỉ muốn khóc.

“Em hiểu chưa? Khi anh lựa chọn quay về, anh đã chọn được ăn cả, ngã về không, chặt đứt đường lui của chính mình”

“Dĩ Mặc, hu hu… Em xin lỗi, em xin lỗi, em thật tệ, là đứa ngốc bị oán hận làm cho mê muội, trước kia dù thế nào em cũng không quan tâm, sau này em sẽ chỉ là Hỏa Nhi của mình anh, có được không?”

Cố Dĩ Mặc không trả lời, đi vài bước mới ừ khẽ một tiếng.

“Dĩ Mặc, em muốn anh cõng em” Lãnh Như Tuyết vừa rồi còn cúi đấu ủ rũ, giờ như sống lại “Trong phim chẳng phải nam chính thường cõng nữ chính, thật lãng mạn.”

Anh bất đắc dĩ cũi đầu nhìn cô trước ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nổi lên đôi môi đỏ tươi, xem ra đã khỏe lên nhiều.

Phụ nữ quả thật là động vật cảm tính, lúc đau khổ sẽ trở nên tiều tụy, lúc phấn khởi lập tức lại tươi đẹp.

Mà cái vật nhỏ trong ngực anh, từ bé đã dư thừa cảm tính, thật không hiểu sao trái tim cô ấy lại tràn đầy nhiệt huyết như vậy, dũng cảm yêu, bất chấp thù hận, trong thế giới của cô chỉ có trắng hoặc đen, không thích lửng lơ, có lúc anh lo lắng cô sẽ bị những tình cảm này chèn ép đến vỡ nát, nhưng cô lại kiên nhẫn mãnh liệt như thế, khiến anh phải than lên sợ hãi.

Đứng trước cô, mọi nguyên tắc của anh đều bị phá vỡ, oán giận ở trong đáy lòng, biểu hiện ra cũng thành yêu thương.

Có lẽ ngay từ lần đầu tiên cô cười he he nói với anh: “Cố Dĩ Mặc, nếu anh không từ chối em, em sẽ nhiệt tình theo đuổi anh”

Từ đó trở đi, anh đã bó tay với cô rồi.

Cố Dĩ Mặc đặt cô xuống đất, sau đó đứng trước mặt cô, khum gối ngồi xổm xuống.

Lãnh Như Tuyết hoan hô một tiếng, lập tức nhào lên tấm lưng rộng rãi của anh, đôi tay vòng ra cổ.

Bàn tay anh mạnh mẽ nâng cô lên “Tiểu công chúa, đã thỏa mãn chưa?”

Cô cười hì hì rồi cắn tai anh “Vẫn chưa hài lòng. Chẳng mấy khi Dĩ Mặc nói ra những lời cảm tính như vậy, khiến em thật muốn anh”

Hô hấp của anh đột nhiên cứng lại.

Cô còn cố tình xấu xa dùng lưỡi liếm tai anh “Dĩ Mặc, em rất muốn, rất muốn anh, liệu chúng ta có nên thử một lần trong oto  không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui