Cuồng Phi Sủng Vương
Nô tài Tiểu Bình Tử bên cạnh Trạch Vương run rẩy nói: “Vương gia, ghế thường và cả ghế khách quý đều phái người về gom thêm một ít bạc, chúng ta…”
Chúng ta có gần gom thêm một ít, đấu giá Ôn Nguyên Châu hay không?
Tiểu Bình Tử không dám nói tiếp lời phía sau, bởi vì bọn họ đã không còn tiền để gom nữa rồi.
Nhưng mục đích chủ yếu Vương gia đến đấu giá Phong Tương vốn là đến vì Ôn Nguyên Châu…
Hắn ta cũng ít khi đến đấu giá, không biết những người này lại ra giá điên cuồng như vậy.
Trạch Vương siết chặt nắm tay: “Đi tìm Hoàng Thượng, mượn Hoàng Thượng”.
“Hả…”, mượn tiền Hoàng Thượng?
Làm thế có khoa trương quá không?
Xưa nay chỉ nghe Hoàng Thượng nghĩ cách lấy tiền của quần thần, chưa bao giờ có ai dám mượn tiền Hoàng Thượng.
“Hoàng đế Hoa Quốc bị bệnh nặng, nếu Hoa Quốc có thể có được Ôn Nguyên Châu, hoàng đế Hoa Quốc khả năng cao sẽ có thể được chữa khỏi bệnh”.
“Chuyện này liên quan gì đến chúng ta”.
“Hoàng Thượng một lòng muốn diệt trừ chiến thần, nhưng khổ nỗi không có vây cánh.
Nếu Hoàng Thượng chúng ta tặng Ôn Nguyên Châu cho hoàng đế Hoa Quốc, ngươi nói xem hoàng đế Hoa Quốc có cảm kích Hoàng Thượng chúng ta, tiếp tục phái binh chi viện cho Hoàng Thượng chúng ta diệt trừ chiến thần không?”
Tiểu Bình Tử bừng tỉnh: “Nô tài biết rồi, Vương gia yên tâm, nô tài lập tức phái người vào cung mượn tiền Hoàng Thượng”.
Trạch Vương siết chặt nắm đấm, trong mắt là vẻ kiên định.
Cố thừa tướng răng đánh lập cập: “Bảy trăm vạn lượng bạc”.
Cả phủ Thừa Tướng cộng lại cũng không có bao nhiêu tiền, bảy trăm vạn lượng bạc là tổng số tiền vụn vặt ông ta gom lại và số tiền mượn được.
Ông ta chỉ hi vọng không ai ra giá nữa, nếu không ông ta không còn nơi nào để mượn.
Cố Thanh Hy giơ bảng, lười biếng đáp: “Một nghìn vạn lượng bạc”.
Mọi người lại xuýt xoa.
Lại là thiếu nữ đeo mạng che mặt.
Nàng nhiều tiền quá có phải không?
Ai nâng giá không bắt đầu từ mấy nghìn, mấy vạn lượng, nàng vừa nâng giá là ba trăm vạn lượng bạc, vậy thì còn đấu giá gì được nữa?
Dù bọn họ có lòng muốn đấu giá cũng không có nhiều tiền thế để trả.
Cố thừa tướng suýt chút nữa phun ra máu.
Mặt Cố Sơ Vân trắng nhợt: “Cha, hay là bỏ Ôn Nguyên Châu này đi”.
“Không được, tuyệt đối không được.
Con người đều có lúc sinh lão bệnh tử, có Ôn Nguyên Châu trong tay, không nói là có thể trường sinh bất lão, nhưng ít nhất sống thêm mấy chục năm không thành vấn đề.
Hơn nữa, chỉ cần có Ôn Nguyên Châu, nếu có người cầu nó, chúng ta có thể cho họ mượn với giá cao, chỉ cần cho mượn mấy lần, tiền vốn có thể thu hồi rồi”.
Cố thừa tướng run giọng nói: “Một nghìn lẻ một vạn lượng bạc”.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...