Chương 474
Nhưng Cố Sơ Vân liên tục ra hiệu, lại nghĩ đến Cố Thanh Hy kiêu ngạo phách lối, hại nàng ta mất mặt nhiều lần như vậy, ngay cả mặt mũi của mẫu hậu và ngân lượng cũng bị nàng lừa mất hết.
Nàng ta không cam tâm.
Càng không cam tâm, lá gan nàng ta cũng càng lớn.
Trước sự ngạc nhiên của mọi người, nàng ta chậm rãi đứng lên, cười ngọt ngào: “Hoàng thẩm, trước kia là Đương Đương không hiểu chuyện, nơi chốn nhắm vào người.
Đương Đương biết sai rồi, sau này chúng ta đã là người một nhà, mong người đừng so đo với Đương Đương”.
Cố Thanh Hy suýt chút nữa thì sặc nước bọt.
Đương Đương công chúa là người thế nào, sao nàng ta có thể vô duyên vô cớ bày tỏ ý tốt với nàng, e là có âm mưu gì đó.
Dạ Mặc Uyên cũng không tin Đương Đương công chúa lại đột nhiên thay đổi tính tình, hắn lạnh lùng nói: “Hôn lễ đã hoàn thành, ngươi về cung đi”.
“Hoàng thúc, Đương Đương khó khăn lắm mới xuất cung một lần, hơn nữa Đương Đương thật lòng chúc phúc cho hai người, càng chân thành ăn năn hối lỗi.
Người đuổi Đương Đương đi như vậy, Đương Đương rất tủi thân”.
Bên môi Cố Thanh Hy nở nụ cười hơi lạnh lùng: “Vương gia, ta thấy Đương Đương công chúa vô cùng chân thành, có lẽ nàng ta thật sự muốn hóa giải mâu thuẫn với ta, chi bằng để nàng ta ở lại đây đi”.
Nàng cũng muốn xem xem rốt cuộc nàng ta muốn giở trò gì.
“Hoàng thẩm, người thật tốt bụng”, Đương Đương công chúa cười ngây thơ, ra lệnh cho người lấy nước trà, đích thân nàng ta rót một tách cho nàng.
“Hoàng thẩm, Đương Đương dùng trà thay rượu, xem như bồi tội”.
Đôi mắt lạnh lùng của Dạ Mặc Uyên lóe lên sát khí.
Người hiểu rõ hắn đều biết nếu trong tách trà này hạ thứ gì đó, hôm nay sẽ là ngày chết của Đương Đương, bởi vì hắn đã thật sự dâng lên sát khí.
Giáng Tuyết không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh Dạ Mặc Uyên, nhỏ giọng nói: “Chủ tử, trong trà của Đương Đương công chúa không có độc”.
Không có độc?
Vậy nàng ta mời trà nàng làm gì?
“Ý tốt của Đương Đương công chúa, Vương phi của bản vương nhận lĩnh rồi, hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của bản vương, thứ cho bản vương không tiếp nữa”.
Cố Thanh Hy cũng rộng lượng, nghiêm túc sửa lại: “Vương gia, Đương Đương công chúa chân thành như vậy, sao chúng ta có thể phụ lòng nàng ta chứ? Lỡ như làm tổn thương đến tâm hồn bé nhỏ của nàng ta, nên làm thế nào cho phải?”
Dạ Mặc Uyên nhíu mày.
Vương phi của hắn lại muốn chơi trò gì vậy?
“Đương Đương công chúa luôn miệng gọi hoàng thẩm, bản vương phi nghe mà vui vẻ trong lòng, sau này cứ tiếp tục gọi như vậy”, Cố Thanh Hy vừa nói vừa lấy trà mà nàng ta mời sang, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng toát ra vẻ nghiền ngẫm sâu xa.
Trong lòng Đương Đương công chúa hận đến mức nghiến răng.
Đây là Cố Thanh Hy nhân cơ hội chiếm hời từ nàng ta mà.
Dù không vui, trên mặt nàng ta vẫn cười hiền hòa: “Đó là đương nhiên”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...