“Nổi bật nhất là viên Dạ Minh Châu ở chính giữa.
Nghe nói nó là Dạ Minh Châu lớn nhất và tốt nhất trong thiên hạ, năm đó Hoàng đế Sở Quốc đã tìm mọi cách để lấy được viên Dạ Minh Châu này tặng cho Hoàng hậu Sở Quốc, nhưng làm thế nào cũng không tìm được, thế mà vương gia lại sai người đính nó vào mũ phượng cho người, đủ để chứng minh vương gia rất cưng chiều người”.
Cố Thanh Hy thức trắng đêm nên đang rất buồn ngủ, để mặc cho Thu Nhi trang điểm.
Mũ phượng có giá trị, nàng cảm thấy hứng thú, nhưng đội trên đầu thì nàng không có hứng thú.
Nó quá nặng, nàng sợ bị đè gãy cổ.
“Tiểu thư, Thu Nhi biết người bị chấn thương vùng đầu nên rất nhiều ký ức không được hoàn chỉnh, nhưng người đã lấy vương gia, sau này không được đa tình nữa, kẻo vương gia tức giận, lúc đó sẽ không thèm vào phòng của người”.
Cố Thanh Hy lười biếng lên tiếng: “Nữ nhân không đa tình, sao có thể xinh đẹp như hoa? Nam nhân không xấu, sao có thể có con cháu đời sau?”
“Tiểu thư…”
Thu Nhi vừa tức giận vừa bất lực.
Đã lúc nào rồi mà tiểu thư còn nói những lời nhảm nhí này?
Nếu để người khác nghe thấy, bẩm báo với vương gia thì phải làm sao?
“Được rồi được rồi, đã đến giờ bái đường, mau mau bái xong, ta còn muốn đi ngủ nữa, thức trắng liên tiếp mấy đêm, ta buồn ngủ muốn chết rồi đây này”.
“Tiểu thư, hảo mệnh bà đang ở bên ngoài, lát nữa bà ấy sẽ chải tóc và ban phúc cho người…”
“Chải cái gì mà chải, ngươi đã chải bao nhiêu lần rồi”.
“Mệnh nô tì không tốt, không thể… Ai da, tiểu thư, sao người lại trùm khăn đỏ, một khi đã trùm khăn đỏ thì không được vén lên lại, người còn chưa trang điểm xong nữa”.
“Ngươi thì biết gì”.
“Tiểu thư, người luôn bảo Thu Nhi không hiểu gì, vậy người nói cho Thu Nhi nghe xem người biết gì đi”.
“Nếu không thể đẹp đến mức kinh ngạc thì hãy xấu cho người ta hết hồn!”
Thu Nhi còn chưa hiểu nàng đang nói gì thì người bên ngoài đã thúc giục, Cố Thanh Hy thản nhiên đứng dậy mở cửa, đi ra ngoài với họ.
Nàng và Cố Thừa Tướng đã cắt đứt quan hệ cha con, không tiện xuất giá từ phủ Thừa Tướng.
Dạ Mặc Uyên sợ hôn lễ rườm rà, Cố Thanh Hy và đứa con trong bụng nàng sẽ mệt nên lược bỏ khâu đón dâu, trực tiếp tiến hành bái đường thành thân.
Thu Nhi giậm chân, lập tức đuổi theo.
Tiểu thư nhà nàng ta vốn không ưa nhìn, khó được vương gia không ghét bỏ, nhưng hôm nay là ngày đại hôn của người ấy, sao có thể không trang điểm gì chứ.
Trong chính đường phủ Dạ Vương người đông nghìn nghịt, tập trung rất nhiều quý tộc quan lớn, hoàng thân quốc thích.
Cố Thanh Hy được hỉ nương dìu đi, bước từng bước vào đại đường, trên đường đi đâu đâu cũng nghe thấy tiếng bàn tán xì xào.
“Nghe nói Cố tam tiểu thư là Vô Diệm Nữ, vô cùng xấu xí, trên mặt toàn là mủ, đáng sợ còn hơn ác quỷ.
Cả thiên hạ không có nam nhân nào muốn cưới nàng ta, không hiểu sao chiến thần vương gia lại dùng mười dặm hồng trang, tổ chức lễ cưới long trọng để cưới nàng ta, quả thật hâm mộ muốn chết”.
“Phải đó, chỉ riêng bộ hỉ phục của nàng ta đã độc nhất vô nhị, ngay cả hoàng hậu cũng không có mũ phượng khăn quàng vai tốt như vậy.
Mỗi viên đá quý đính trên mũ phượng của nàng ta đều trị giá vạn kim, còn bộ hỉ phục của nàng ta nữa, nghe nói được may bằng lụa tơ tằm, đông ấm hạ mát, mỏng như cánh ve.
Lụa tơ tằm hiếm lắm đấy, cả thiên hạ không có được bao nhiêu lụa tơ tằm, còn đắt hơn nghìn vạn lần so với hoàng kim”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...