Cuồng Phi Sủng Vương
Nghĩ tới việc Cố Thanh Hy có thể sẽ đi, ma chủ không thể giữ bình tĩnh nữa.
Hắn ta chậm rãi đứng lên, nhìn hai người đang đánh nhau kịch liệt, nói với giọng trầm thấp và trong veo.
“Ôn Thiếu Nghi, ngươi nói xem sao ngươi lại kém cỏi thế nhỉ, ngay cả một tên què cũng không thắng được”.
Bàn tay của Ôn Thiếu Nghi khẽ run.
Hắn không thắng được, chẳng lẽ hắn ta thắng được à?
Có giỏi thì hai người đánh nhau đi, để xem trong một đêm có thể phân thắng bại không?
Điều khiến người ta buồn bực nhất là ma chủ không chỉ không giúp đỡ, cả đêm còn mắng võ công của hắn kém, nên tung chiêu như thế nào.
Nói cứ như hắn ta lợi hại lắm.
“Ta không thắng được, thêm ngươi nữa thì không thắng được sao?”
Ám vệ của Dạ Mặc Uyên nổi giận: “Hèn hạ vô sỉ, các người đều là cao thủ nghịch thiên, thế mà cả hai lại hợp lực bắt nạt chủ tử nhà ta, nói ra không sợ người khác cười rụng răng à?”
Ma chủ vốn đang định ra tay, vừa nghe thấy lời ám vệ nói thì gật đầu rất nghiêm túc: “Lời hắn ta nói nghe cũng có lý”.
“Nếu ta và hắn ta muốn phân thắng bại phải đợi ít nhất ba ngày nữa.
Nếu ngươi có thể đợi được ba ngày thì tuỳ ngươi”.
Bàn tay đang vuốt tóc của ma chủ khẽ run: “Ba ngày?”
Ba ngày sau núi Vọng Hồn làm gì còn bóng dáng của tỷ ấy nữa?
Ma chủ lười nhác bảo: “Dạ Mặc Uyên, là do ngươi xuất binh tấn công Ma tộc trước, đừng trách ta lấy nhiều đánh ít”.
Hắn ta đang cười, cười rất dịu dàng, cười rất xinh đẹp, tựa như một tiểu nam hài ngây thơ vô hại.
Nhưng khi hắn ta ra tay, gió mây lại đổi sắc.
Từng đoá hoa ăn thịt người kết hợp thành một tấm lưới lớn rơi xuống từ trên trời, trùm lên đầu Dạ Mặc Uyên.
Mỗi đoá hoa ăn thịt người đều như có mắt, chúng há miệng lớn như chậu máu, tốc độ nhanh như chớp, một khi bị cắn chắc chắn sẽ không còn máu thịt.
Dạ Mặc Uyên thổi sáo, vừa đánh nhau với Ôn Thiếu Nghi, vừa nheo mắt, hoá sáo thành chưởng, một chiêu Tật Phong Hoả Ảnh cuốn theo hoả lôi cuồn cuộn đánh về phía hoa ăn thịt người.
Ầm ầm…
Hoa ăn thịt người và hoả ảnh va chạm nhau, mặt đất không ngừng rung lắc, uy lực lớn đến mức cả đỉnh núi đều có thể nghe thấy tiếng nổ.
Cao thủ so chiêu, sao có thể được phép phân tâm?
Dạ Mặc Uyên chỉ vừa mới tung một chiêu đối phó ma chủ đã bị Ôn Thiếu Nghi lợi dụng sơ hở.
“Bùm…”
Dạ Mặc Uyên bất cẩn trúng một chưởng, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.
Thế tấn công huỷ thiên diệt địa không hề dừng lại.
Ôn Thiếu Nghi liên tục tung chiêu, tấn công dồn dập về phía Dạ Mặc Uyên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...