Cuồng Phi Sủng Vương


“Ngươi nghĩ ta muốn làm gì?”
“Thả ta ra, buông tay…”
Diệp Phong rất muốn tự tử ngay tại chỗ.

Ở nơi núi hoang đồi vắng, có nhiều người đang nhìn như thế, còn đang ở trước mặt Cố Thanh Hy, nếu bây giờ bị… Tốt hơn là giết hắn ta luôn cho rồi.

“Núi Vọng Hồn nhiều người hầu như thế, bản toạ chỉ độc sủng một mình ngươi, thế mà người lại to gan cấu kết với người ngoài tấn công núi Vọng Hồn, còn muốn lấy mạng ta, uổng công bản toạ đã sủng ái ngươi”.

Nghe thấy hai chữ “sủng ái”, Diệp Phong cực kì phẫn nộ.

“Cái mà ông gọi là sủng ái chẳng qua là tra tấn ta hết lần này tới lần khác thôi, ông đã từng đối xử tốt với ta bao giờ chưa? Trong mười ba năm ở đài Tù Phượng, có ngày nào ông không đánh ta không? Nếu cái mà ông gọi là sủng ái là phải bị ông đánh mỗi ngày, ta thà không cần còn hơn”.

“Khốn kiếp, bản toạ đánh ngươi là vinh hạnh của ngươi, ngươi sớm nên thắp nhang cầu nguyện mới đúng”.


Diệp Phong vốn đã bị thương nặng, tuy có võ công cao cường bù đắp cũng chỉ được vài ba lần đã bị Lan kỳ chủ giữ chặt, dù hắn ta vùng vẫy thế nào cũng không thoát được.

Nỗi đau và nhục nhã khiến hắn ta không chịu đựng được nữa, bèn cử động lưỡi, định cắn lưỡi tự tử.

Nhưng Lan kỳ chủ đã sớm nhìn ra, thẳng tay bẻ trật khớp cằm của hắn ta.

Đau…
Đau đến mức chảy nước mắt.

Nhưng dù có đau thế nào cũng không bằng nỗi đau trong lòng.

Tại sao, tại sao hắn ta không thể chạy thoát, tại sao chuyện này cứ lặp đi lặp lại với hắn ta?
Tại sao ngay cả chết cũng là một yêu cầu xa vời với hắn ta?
Lan kỳ chủ cảnh cáo: “Nếu ngươi dám chết, bản toạ sẽ khiến Cố Thanh Hy và bà già mắt mù kia muốn sống không được, muốn chết cũng không xong”.


Nước mắt tuôn rơi, Diệp Phong nhìn Cố Thanh Hy đang đánh nhau với Từ tam nương qua tầm mắt mông lung.

Cố Thanh Hy vừa né vừa nhìn hắn ta, trong mắt bốc lên ngọn lửa giận hừng hực như đang phẫn nộ thay hắn ta.

Nàng đã đến đây cứu hắn ta nhiều lần, nhưng lần nào Từ tam nương cũng chặn đường làm hỏng chuyện của nàng.

Diệp Phong cười thê lương, tuyệt vọng nhắm mắt lại, một giọt nước mắt trượt xuống từ khoé mắt, yên lặng chờ đợi Lan kỳ chủ cưỡng hiếp mình.

“Vô sỉ”.

Cố Thanh Hy phóng một cây phi tiêu qua, đây là cây phi tiêu cuối cùng của nàng.

Nhưng cây phi tiêu này còn chưa tới gần Lan kỳ chủ đã bị đánh bay.

Triệu Chấn và Âm lão đại xem trò hay, không dao động chút nào.

Từ tam nương cười bảo: “Tiểu nha đầu, đối thủ của ngươi là ta, đừng phân tâm nữa”.

“Ầm…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui