“…”
Cố Thanh Hy cũng không biết nên trả lời câu này của hắn ta như thế nào.
“Ngươi có bị thương không?”
“Ta chỉ bị trầy xước nhẹ, không có gì đáng ngại”.
“Diệp Phong đâu rồi?”
“Diệp Phong còn hôn mê, thuộc hạ đã kiểm tra cho hắn, cũng không có gì đáng ngại”.
Nói vậy là chỉ có nàng xui xẻo bị thương ở chân.
Cố Thanh Hy nhìn xung quanh thì phát hiện mình đang ở trong một hang động đen kịt.
Hang động không lớn, nhưng đủ để chứa mấy người họ.
Diệp Phong vẫn chưa tỉnh rượu hoàn toàn, mặt còn đỏ bừng, lúc này đang dựa vào tường ngủ mê man.
Phù Quang dường như biết nàng đang nghĩ gì trong lòng, bèn bẩm báo.
“Bên ngoài có đại bàng tìm kiếm, thuộc hạ sợ bị phát hiện hành tung, đành phải cõng chủ tử đến hang động này, tạm thời lẩn tránh sự truy đuổi của Ma tộc”.
“Thuộc hạ không rõ tung tích của Dịch công tử, nhưng Dịch công tử có võ công cao cường, chủ tử cũng đã nói bên ngoài Ma tộc hẳn có người tiếp viện nên hắn ta sẽ không sao”.
“Thuộc hạ đã quan sát sơ qua, từ nơi này rời khỏi Ma tộc đại khái cần khoảng ba, bốn ngày.
Ma tộc phái quá nhiều truy binh, không chỉ có đại bàng mà còn có chó săn, chúng ta rất khó chạy thoát”.
Nhắc tới chó săn, vẻ mặt Phù Quang trở nên nặng nề.
Đương nhiên Cố Thanh Hy cũng hiểu.
Ý của Phù Quang là tuy nơi này là nơi dừng chân tạm thời của họ, nhưng sau một thời gian dài, Ma tộc vẫn sẽ đuổi tới dựa theo mùi.
Cố Thanh Hy tìm trên người mình, ngoại từ một chai thuốc cầm máu thì không có gì khác, căn bản không có một loại thuốc nào.
“Bên ngoài có nhiều truy binh tìm kiếm không?”
“Chúng ta không rơi thẳng xuống đáy vực mà rơi trên tảng đá nhô ra từ giữa vách núi, nhờ đi theo tảng đá mới vào hang động.
Họ đang tìm kiếm dưới đáy vực, tạm thời vẫn chưa tìm thấy chúng ta”.
“Hang động này có vẻ rất sâu, đi, đi vào xem sao”.
Từ lúc vừa mở mắt, nàng đã chú ý tới hang động này rất sâu, có lẽ còn có hang động khác.
“Để thuộc hạ cõng chủ tử vào”.
“Không cần, một vết thương nhỏ mà thôi, ta không yếu ớt như vậy đâu”.
Cố Thanh Hy lấy kiếm của Phù Quang làm nạng, chân thấp chân cao bước vào hang động.
Vết thương của nàng rất sâu, nhưng trên mặt không hề có vẻ yếu ớt, nàng chỉ cười dặn dò: “Ngươi cõng Diệp Phong đi, chúng ta bắt đầu cuộc hành trình thám hiểm hang động”.
Phù Quang nghẹn họng.
Chủ tử vẫn như trước, dù ở trong hoàn cảnh nguy hiểm thế nào cũng có thể cười nói, hành động không sợ hãi.
Hắn ta làm một cây đuốc, cõng Diệp Phong đi trước mở đường.
Hang động tối tăm và ẩm ướt, không biết đã không có người vào bao nhiêu năm rồi.
Nơi này giống như một mê cung, cứ đi được một đoạn đường là có ngã rẽ.
Mỗi lần gặp ngã rẽ, họ thống nhất lựa chọn bên trái.
Nhưng đi được hai canh giờ, họ vẫn còn lạc trong mê cung.
“Mẹ kiếp, hang động quái quỷ gì thế này, dài thật đấy”.
Cố Thanh Hy mắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...