Lại nhìn Tàng Thư Các, một chút dấu vết đánh nhau cũng không có, nếu phỏng đoán không nhầm, hẳn là bị người cực kỳ tín nhiệm hoặc không chút đề phòng cạnh mình giết chết.
Dung phu tử gầm lên nói: “Sao lại xảy ra chuyện này, hôm nay Tàng Thư Các không có ai gác đêm sao? Võ công của viện trưởng cao như vậy, sao có thể bị giết”.
Đầy tớ gác đêm hai chân run rẩy nói: “Thưa…thưa Dung phu tử, sau khi viện trưởng đến Tàng Thư Các, nói đêm khuya sương dày, bảo chúng tiểu nhân không cần gác đêm, cứ về nghỉ ngơi, chúng tiểu nhân…chúng tiểu nhân liền trở về”.
“Hồ đồ, viện trưởng bảo các ngươi trở về, các ngươi liền trở về sao? Các ngươi không thể đứng gác từ xa sao”.
Thấy Dung phu tử nổi cáu, Từ phu tử khuyên: “Viện trưởng có tấm lòng lương thiện, trước đây cũng thường xuyên cho đầy tớ gác đêm về nghỉ ngơi, ai có thể nghĩ sẽ xảy ra việc như này, ông cũng đừng trách cứ bọn họ”.
Thượng Quan phu tử sau khi kiểm tra thi thể của viện trưởng một lượt, trầm giọng hỏi.
“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, đầu đuôi gốc ngọn nói hết ra, không được phép bỏ sót bất kỳ chi tiết nào”.
“Vâng…giờ tuất ba khắc Diệp Phong vào Tàng Thư Các, nói là viện trưởng bảo hắn ta tối nay đến Tàng Thư Các tìm ngài ấy, giờ hợi hai khắc viện trưởng cũng tới Tàng Thư Các, bảo chúng tiểu nhân trở về nghỉ ngơi trước, bởi vì trải qua việc Cố tam tiểu thư bị ám sát, chúng tiểu nhân không dám cứ thế rời đi, chỉ bảo nhau đi nhà vệ sinh, lúc trở về láng máng nghe thấy tiếng cãi nhau trong Tàng Thư Các, sau đó, chúng tiểu nhân nhìn thấy Diệp Phong rời đi từ cửa sổ, tốc độ của Diệp Phong cực nhanh, giống như ma quỷ, hơn nữa mặt hắn ta vô cùng lạnh lùng, chúng tiểu nhân đều nghĩ gặp phải quỷ”.
“Sau đó, Tàng Thư Các vẫn không có động tĩnh, bọn ta cũng không biết viện trưởng đã đi chưa, lấy can đảm mở cửa, nào ngờ… nào ngờ thấy viện trưởng ngã trong vũng máu, bị người ta một kiếm đâm vào cổ họng, hu hu…”
Dung phu tử liền đá hắn một cái: “Các ngươi đi nhà xí mà cũng phải hẹn nhau à? Vậy các ngươi có cần hẹn nhau chết chung không”.
“Dung phu tử, bọn ta biết lỗi rồi”.
Từ phu tử ngăn Dung phu tử lại: “Ông xem ông đi, lớn đến tuổi này rồi mà vẫn nóng nảy như vậy”.
“Viện trưởng bị giết, ta có thể không nóng nảy sao?”
Thượng Quan Sở và Cố Thanh Hy cùng đi tới bên cửa sổ, nhìn vết chân bên cửa sổ kia nhẹ đến mức gần như không thể nhìn thấy, hơn nữa khoảng cách từ chỗ viện trưởng đến cửa sổ xa như vậy chỉ có một dấu chân, chứng tỏ người này võ công cực cao.
Cố Thanh Hy trầm tư.
Diệp Phong có khinh công cao như vậy sao?
Nếu như đúng, sao đêm hôm ấy hắn ta lại bị chém nhiều nhát như vậy?
Nhìn biểu cảm của viện trưởng nhìn thế nào cũng hiện lên vẻ đầy kinh ngạc.
Trước khi chết, nhất định là ông ta đã nhìn thấy gì đó, hoặc là phát hiện ra cái gì.
Thượng Quan phu tử hỏi: “Thời gian các ngươi đi nhà xí là khoảng bao lâu”.
“Rất nhanh, nhiều nhất là trong nửa chén trà”.
“Thời gian uống nửa chén trà muốn giết viện trưởng một cách chính diện, đó là điều không thể, trừ phi là đánh lén”.
“Diệp Phong đâu, Diệp Phong đâu rồi?”
“Từ lúc hắn biến mất ở bên cửa sổ hòa vào trong màn đêm thì đã không nhìn thấy hắn rồi”, người làm run rẩy nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...