Mang khuôn mặt thế này, Dạ Mặc Uyên không biết nàng phải chịu đựng bao nhiêu áp lực, chẳng trách người đời đều nói tướng mạo của nàng cực kỳ xấu xí.
Khoé miệng Dạ Mặc Uyên khẽ giật, hắn ngập ngừng nói ra mấy lời an ủi nàng.
Cố Thanh Hy lau quai hàm đang phồng lên, vì nàng lau như thế nên có nốt mụn mủ bị vỡ, mủ nhỏ thẳng vào món ăn ngon trên bàn.
Nàng ngẩng đầu nói tỏ ý xin lỗi, nói chuyện không rõ ràng.
“Xin lỗi, mủ trên mặt thỉnh thoảng chảy ra, ta cũng đành chịu, nhưng mủ không có độc, ngài cố một chút vẫn có thể ăn được, ta đến giờ học rồi, đi đến học viện trước đây”.
“…”
Cố Thanh Hy co chân chạy ra ngoài, chạy chưa được mấy bước lại quay về, kề sát khuôn mặt xấu xí của mình trước mặt Dạ Mặc Uyên.
Nàng còn cười hì hì nói: “Vương gia, ta xấu như thế, nếu hai chúng ta thật sự thành hôn, cả đời này ngài sẽ bị mắng sau lưng, mối hôn sự này của chúng ta vẫn nên sớm huỷ đi thì tốt hơn, ngài thấy sao”.
“Cô gái xấu xí kết hợp với một tên tàn phế, bản vương cảm thấy rất xứng đôi”.
Nụ cười trên mặt Cố Thanh Hy trở nên cứng đờ, nàng như muốn coi Dạ Mặc Uyên là bánh bao mà cắn mạnh một cái: “Ha, sở thích của vương gia thật không giống người thường, tốt nhất là ngài đừng hối hận”.
Dứt lời, nàng lười nhác rời khỏi Vương phủ.
Đợi đến khi bóng lưng của nàng biến mất khỏi tầm mắt, nụ cười nơi khoé miệng Dạ Mặc Uyên mới dần biến mất.
Hắn cho rằng…
Dung mạo của nàng ta sẽ giống với tài hoa, chỉ là nàng ta giấu đi mà thôi.
Không ngờ rằng…
Thanh Phong thấp thỏm nói: “Thuộc hạ lập tức cho người đổi một bàn thức ăn mới”.
“Không cần đâu”.
Dạ Mặc Uyên đang rất khó chịu, cho dù có nhiều món ngon hơn nữa, hắn cũng không muốn ăn.
Cố Thanh Hy vừa đến học viện đã bị mọi người vây quanh, những người bình thường xem thường nàng đều nói chuyện xôn xao.
“Tam tiểu thư, trước kia ta có mắt không thấy Thái Sơn, không biết học vấn của cô lại cao như thế, thầy của cô xuất thân từ đâu vậy?”
“Tam tiểu thư, sao cô có thể làm ra được nhiều thơ như vậy trong một khoảng thời gian ngắn thế?”
“Tam tiểu thư, cô có học vấn cao thế này, tại sao lúc người khác nói cô ngu ngốc cô cũng không cãi lại?”
“…”
Đầu óc Cố Thanh Hy kêu ong ong, thẳng thừng đẩy mấy người đó ra tiếp tục đi vào học viện.
“Ta vốn chính là một kẻ ngốc, ngày đó có lẽ vì bị sét đánh nên xuất hiện linh cảm”.
Nếu là trước kia, có lẽ người khác sẽ tin, nhưng sau đại hội đấu văn, còn ai tin lời của nàng nữa chứ.
Ở học viện Hoàng gia rộng lớn này, có lẽ chẳng mấy ai có tài hoa như Cố Thanh Hy.
“Tam tiểu thư, trong đại hội đấu văn hôm qua, không biết cô thắng được bao nhiêu vậy, mọi người đều cược rằng cô thắng được một núi vàng”.
“Tam tiểu thư, có thể giới thiệu thầy của cô là ai không, chúng ta cũng muốn bái người đó làm thầy”.
“Các người vây lại thế này, ta sắp không thở nổi rồi”, Cố Thanh Hy sa sầm mặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...