“Ai da, lại nhầm rồi, nhưng đúng là lâu rồi ta chưa châm cứu cho ai, Vương gia này, hay là ngươi chờ ta tìm huyệt vị cái nha?”
Thanh Phong cả giận nói: “Cô cố tình”.
Mặt Cố Thanh Hy đầy vô tội: “Ngươi đang nghi ngờ y đức của ta hả, cái này gọi là ai rồi cũng mắc sai lầm, ngựa còn có bảy móng mà, thỉnh thoảng châm sai cũng bình thường thôi.
Thanh Phong tiểu huynh đệ mắng ta cố tình, làm tổn thương tâm hồn bé bỏng yếu đuối của ta quá”.
“Rầm…”
Một chưởng của Dạ Mặc Uyên đánh tới, cái bàn bên cạnh Cố Thanh Hy hóa thành bột phấn, chẳng còn chút mảnh vụn nào.
Sự tức giận đã lan tràn khắp bầu không khí.
Cố Thanh Hy nuốt nước bọt.
Một cái bàn to tướng mà mới đó đã hóa thành bột phấn, nội lực cũng biến thái quá rồi đó.
“À ờ, ta mới nhớ ra, không cần châm cứu nữa, uống bát thuốc này rồi ngâm trong nước đó là được”.
“Ngang ngược, trong đỉnh toàn là nước sôi, cô lại bảo chủ tử bước vào, cô muốn nấu chín chủ tử ư?”
“Ngươi là đại phu hay ta là đại phu? Hàn khí trong người hắn nhiều như thế, nước không nóng thì làm sao ép hàn khí ra được?”
“E là hàn độc trên người chủ tử còn chưa được ép ra thì đã bị nấu chín trước rồi.
Chủ tử, chúng ta không chữa nữa, nữ nhân này đang phá rối mà”.
“Không chữa hả? Vậy đi, ta đã bảo mà, thế ta về ngủ trước”.
“Bổn vương đã cho cô đi chưa?”, giọng nói lạnh lẽo của Dạ Mặc Uyên vang lên.
Cố Thanh Hy buồn bực.
Ai cũng nói Chiến thần tính tình nóng nảy, mưa gió thất thường.
Nàng đã dày vò hắn lâu như vậy mà nam nhân đó vẫn còn nhịn được ư?
“Cố tam tiểu thư, bổn vương khuyên ngươi tốt nhất nên biết mình rõ phải chữa thế nào”, hắn không nói nốt nửa câu sau, nhưng ai cũng biết, nếu không chữa khỏi sẽ là kết cục gì.
“Ta vẫn đang nghiêm túc chữa bệnh mà, mau uống thuốc vào, lạnh rồi thì uống không tốt”.
Cố Thanh Hy bưng thuốc cho hắn, tiện thể mang thêm một viên mứt quả, cười lộ ra hai má lúm đồng tiền: “Bớt đắng, ngon lắm đó”.
Dạ Mặc Uyên đang tức giận ngập trời, vì một viên mứt quả mà nguôi ngoai được đôi chút.
Bàn tay trắng nõn, thon dài cầm lấy chén thuốc, uống cạn toàn bộ nước thuốc bên trong, nhưng viên mứt quả vẫn nằm trong lòng bàn tay hắn, không ăn.
“Đỡ bổn vương vào”.
Thanh Phong và Giáng Tuyết đều kinh ngạc: “Chủ tử, nước trong đỉnh đã được đun sôi, người bình thường vào đó chắc chắn sẽ bị nấu chín, rõ ràng nàng ta đang trêu đùa ngài”.
“Bổn vương tin nàng”.
Tại sao lại tin thì hắn không rõ lắm, chỉ biết rằng Cố Thanh Hy sẽ không hại hắn.
“Nhưng…”
Dạ Mặc Uyên ném ánh mắt sắc như dao sang, Thanh Phong và Giáng Tuyết không dám trái lệnh, chỉ có thể vừa lo lắng bất an đỡ hắn bước vào, vừa nói: “Nếu chủ tử xảy ra chuyện gì, ta dám thề cửu tộc phủ Thừa Tướng sẽ chết rất thảm”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...