Cuồng Phi Sủng Vương


Ông ta không đoán được ý của Dịch Thần Phi là gì, nhưng Dịch Thần Phi được mệnh danh là thiên hạ đệ nhất Thi Tiên, lại là một nhân vật lớn của Nho gia, ngay cả bậc đế vương của các nước cũng phải nể mặt hắn ta vài phần, ông ta nào dám tùy tiện đắc tội.

Chỉ có thể ngượng ngập nói: “Đúng đúng đúng, Dịch công tử nói rất đúng”.

Trong lòng Dạ Hoàng tràn ngập niềm vui, giống như có thể nhìn thấy cảnh Cố Thanh Hy khỏa thân chạy.

Thượng Quan Sở vui mừng đắc ý phẩm trà, dường như không chút hứng thú với vụ đánh cược giữa Cố Thanh Hy và Trạch Vương.

Ngược lại Từ phu tử đấm đấm ngực, chửi mát: “Trước mặt Hoàng thượng và sứ giả các nước, Cố tam tiểu thư sao có thể nói ra những lời huênh hoang như vậy, nhỡ may thua thì phải làm sao?”
Cô ta là vị hôn thê của chiến thần, chiến thần có thể khoan nhượng cho vị hôn thê của mình khỏa thân chạy trong học viện sao?
Từ phu tử quả thực không dám tưởng tượng đến hậu quả.

Trạch Vương nghiến răng nghiến lợi: “Nếu cô đã muốn tìm đường chết như vậy, bổn vương sẽ đánh cuộc với cô”.

“Thi đấu bắt đầu…”
Mã công công sợ Cố Thanh Hy rồi, mỗi khi mở miệng là không có lời nào tốt, đến lúc đó cũng không biết sẽ khiến Trạch Vương tức giận thành cái dạng gì, chỉ có thể nhanh chóng đổi về chủ đề.


Tiếng thi đấu bắt đầu vang lên, mọi người đều nhấc bút suy nghĩ xem sẽ vẽ cái gì.

Cố Thanh Hy dẩu môi về phía Diệp Phong: “Tiểu Phong Phong, hay là chúng ta cũng đánh cược một ván, thế nào?”
Nghe thấy ba chữ Tiểu Phong Phong, tay Diệp Phong khẽ run lên.

Hắn ta khẽ mấp máy đôi môi đỏ thắm: “Tiểu nhân không có tiền”.

“Ta cho ngươi mượn trước, đến lúc đó ngươi trả cho ta cả vốn lẫn lãi là được”.

Diệp Phong không thèm để ý đến nàng, cầm bút bắt đầu vẽ trên giấy Tuyên Thành.

Cố Thanh Hy bĩu môi, lầu bầu một câu: “Tên keo kiệt”.

Lập tức, nàng rời mục tiêu lên người Kỳ Thánh: “Ông lão, hay là chúng ta đánh cược một ván?”
“Lão phu không có 200 vạn lượng bạc”.


“Không sao, 100 vạn lượng cũng được”.

Mọi người đều cạn lời.

Kỳ Thánh học thức đầy mình, ông ta không chỉ biết đánh cờ, mà cầm thi thư họa ông ta cũng đều tinh thông, nhưng giỏi nhất là về cờ.

Đánh cuộc với ông ta, không phải là tự tìm cái chết sao?
Kỳ Thánh dừng bút, ngẩng đầu có chút khâm phục nàng: “Cô nhóc, cô tự tin bản thân có thể thắng như vậy sao?”
“Làm người thì phải tự tin”.

“Ta có thể đánh cược với cô, nhưng ta không cần cô chạy khỏa thân, ta muốn cô làm tiểu kỳ đồng của ta mười năm”.

“Thành giao”.

Mọi người đều lau mồ hôi.

Cô ta thực sự dám.

Cố Thanh Hy huýt sáo với hai vị tài tử của Triệu Quốc: “Hai vị tiểu ca ca, Kỳ Thánh và Trạch Vương đã đánh cược với ta, hay là các ngươi cũng đến góp vui chút đi?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui