Vương Hiền Binh (Biệt danh Tiểu Binh) ngồi chồm hổm trên đất, hai tay xoa xoa vào nhau, liên tục hà hơi, quay đầu nhìn Điền Thôn, Đường Liên cùng Quí Hậu Phong cũng đang ngồi chồm hổm, nói: “Đại ca có đến không vậy? Bảo bọn mình chờ ở đây, nhưng mà chờ hơn cả tiếng rồi, cái bóng của Đại Ca còn chưa có thấy, có phải là định chọc bốn đứa bọn mình không vậy?”
“Oán giận cái gì, chắc là Đại Ca bận gì đó nên mới tới trễ một chút.” Điền Thôn (Biệt danh Điền Mập) nhìn ra tiệm cơm đã đóng cửa ở đầu đường của dì Diệp, nói.
“Nhưng mà bọn mình ở đây chờ lâu vậy rồi mà cũng đâu có thấy Đại Ca đi ra đâu? Lại còn nói bọn mình không được đi tìm ảnh.” Đường Liên (Biệt danh Đường Banh) nói.
“Nhà của Đại Ca đâu phải ở đây đâu, đây chỉ là tiệm cơm nhà ảnh thôi, còn nhà ở thì đi vô mấy trăm mét chỗ cái hẻm kia kìa.” Quí Hậu Phong (Biệt danh Quí Tử) nói.
“Ặc, Quí Tử, sao cậu biết rõ vậy?” Vương Hiền Binh cùng Điền Thôn, Đường Liên đồng loạt quay đầu nhìn Quí Hậu Phong, nghi hoặc hỏi.
“Có một lần tôi đến tiệm cơm nhà Đại Ca tìm Đại Ca, mẹ Đại Ca chỉ chỗ. Oh, không phải hồi Tết Nguyên đán năm ngoái sao? Mấy người cũng có đi mà.” Quí Hậu Phong nói.
—
Bốn thiếu niên ngồi chổm hổm muốn hóa đá, nói chuyện vu vơ quên thời gian trôi, còn thiếu chút nữa là đi nghiên cứu tổ kiến luôn rồi.
Sau đó, trải qua hai tiếng mười một phút ba mươi lăm giây, cuối cùng cả đám cũng nhìn thấy bóng dáng Đại Ca xuất hiện từ con hẻm nhỏ bên cạnh tiệm cơm.
Diệp Đồng thật ra rất muốn nắm tay Cốc Vũ bước đi, nhưng mà Cốc Vũ rất nhát, nếu như bị người xung quanh nhìn thấy, nói không chừng cậu sẽ không để ý đến lời mẹ nói mà chạy thẳng về nhà trốn luôn.
Khi đi qua tiệm cơm nhỏ nhà mình, Diệp Đồng thấy đã đóng cửa, tuy nói sáng mai mới nghỉ bán, nhưng mà thông báo dán tối hôm qua đã có tác dụng, đã gần tới trưa nhưng không có khách nào đến cả.
Thật ra, Diệp Đồng cũng biết, mẹ của cậu ta cùng với cha đang dọn dẹp mấy thứ phía sau cửa tiệm đang đóng kia để đem về nhà. Cậu biết là bởi vì khi định đi giúp thì lại nhớ đến tối hôm qua nói với Cốc Vũ “Mai gặp lại” đâm ra khó xử, mẹ của cậu ta bởi vì ngại cậu ta vướng tay vướng chân mà xua cậu ta ra ngoài chơi.
Sau đó Diệp Đồng gọi điện thoại kêu bốn tên đàn em qua, tâm tình dâng trào mà đến nhà Cốc Vũ kéo Cốc Vũđi chung.
—
Bốn người Vương Hiền Binh khi vừa nhìn thấy Diệp Đồng, trong mắt cũng sáng rỡ, oh, Đại Ca của bọn họ, rốt cuộc cũng xuất hiện rồi!
“Xấu hổ quá, để cho mấy người đợi rồi, trưa nay anh bao, đi đến cái tiệm bên phố buôn bán đi.” Diệp Đồng làm một Đại Ca nhỏ, rất biết cách lung lạc lòng người, nhìn thấy bốn tiểu đệ lúc lắc chạy tới bên mình, trước tiên liền mở miệng xin lỗi rồi lại hứa hẹn trưa nay bao ăn bao uống.
Cho nên, bốn thiếu niên ngồi xổm tê hết cả chân liền cười hi hi.
Điền Thôn cười ha ha hỏi: “Đại Ca, anh kêu bọn em đến có gì không?”
“Không có gì hết, rảnh thì tụ tập thôi.” Diệp Đồng nói xong, nhớ tới Cốc Vũ, quay đầu lại nhìn qua, Cốc Vũ quả nhiên còn đang ngần ngừ ở ngã tư đường, liền gọi lớn: “Vũ, qua đây đi, coi chừng xe. Bỏ đi, để tôi dắt cậu qua.” Vừa nói, vừa chạy vù qua, kéo Cốc Vũ về phía bên này.
Cả bốn người Vương Hiền Binh, Điền Thôn, Đường Liên, Quí Hậu Phong thật lâu cũng chưa phản ứng được, cứ thấy trời hôm nay tuy rằng rất tốt nhưng kiểu gì cũng sẽ có mưa hồng, nếu không bốn người bọn họ sao lại nhìn thấy Đại Ca cẩn thận mà nắm tay Vũ què đi dắt qua đường vậy?
Chắc tại vì bọn họ ngồi chồm hổm lâu quá lại đứng bật dậy cho nên bị hoa mắt rồi. Đúng vậy, nhất định là như vậy!
Cả bốn lắc lắc đầu, dù sao cũng không thể tin vào sự thật đang diễn ra trước mắt. Bởi vì sự thực này có sức sát thương rất lớn, trái tim cả bốn cũng chịu không được. Mọi người thử nghĩ đi, Vũ què lúc nào cũng bị cả đám bắt nạt tự nhiên lại tay trong tay với Đại Ca của mình, sao có thể không dọa người chứ?
“Đại… Đại… Đại… Đại Ca, anh… Anh… Anh…” Đường Liên sợ đến mức cà lăm, đưa tay chỉ vào Cốc Vũ.
Diệp Đồng nhìn tay Đường Liên đang chỉ vào Cốc Vũ, chém mắt qua, nói: “Thả tay xuống, đừng có mà chỉ vào cậu ấy như vậy, sẽ hù cậu ấy. Kể từ hôm nay, cậu ấy chính là người anh sẽ bảo vệ, mấy đứa cũng phải nhớ cho rõ, khi anh không có mặt thì phải giúp anh bảo vệ cậu ấy cho tốt, hiểu chưa?”
“Chờ… Chờ một chút, Đại Ca, tự nhiên anh nói như vậy, bọn em chưa có hiểu được ý của anh nha!” Quí Hậu Phong cũng cà lăm một chút, hai mắt trợn tròn nhìn Cốc Vũđang cúi đầu, hỏi Diệp Đồng.
Diệp Đồng nhéo cằm trầm tư được ba giây, nói: “Chính là ý đó, còn ý gì nữa hả?”
Bốn thiếu niên cào tóc mình đến rối bù, tất cả đồng thanh hỏi: “Đại ca, rốt cuộc ý đó là ý gì vậy?”
“Mấy đứa có bị ngốc không vậy! Anh nói rất rõ rồi mà, Vũ là người của anh, mấy đứa là đàn em của anh, thì phải cố hết sức mà bảo vệ cậu ấy! Uh, xem như, xem như là chúng ta bù đắp cho việc đã bắt nạt cậu ấy.” Diệp Đồng nhấn mạnh từng tiếng một.
Nếu không phải sợ hù tới Cốc Vũ, Diệp Đồng thật sự là muốn nói với bốn tên đàn em của mình rằng Cốc Vũ là người cậu ta thích. Bởi vì cậu ta biết, bốn tên đàn em của mình thần kinh rất thô, sẽ không nhớ ra được chuyện đại tẩu của mình là con trai đâu.
Ở phương diện này có thể thấy Diệp Đồng cùng bốn tên đàn em đầu óc cũng rất đơn giản, làm việc gì cũng là nghĩ sao làm vậy, không suy nghĩ miên man.
Cho nên, sau này Diệp Đồng không thể tranh với Lăng Sóc, cuối cùng mất đi Cốc Vũ.
“Được rồi, bọn em nghe theo Đại Ca, sẽ bảo vệ cậu ta.” Vương Hiền Binh vừa nói, quay qua nhìn Cốc Vũ, nói: “Vũ què, sau này ai bắt nạt cậu, thì nói tên của bọn tôi ra, xem coi có làm cho nó sợ tới tè ra quần không! Á á —!” Vương Hiền Binh ôm đầu nhìn Diệp Đồng, “Đại Ca, sao anh đánh em vậy?”
“Không cho phép gọi Vũ kiểu khó nghe như vậy, phải gọi cậu ấy là Cốc Vũ.” Diệp Đồng lớn tiếng sửa cách xưng hô của bốn tiểu đệ với Cốc Vũ.
“Đại Ca, hôm nay anh kì lắm nha! Cho dù anh để bọn em làm bạn với Vũ què… À, Cốc Vũ, cũng không cần vội vàng như vậy chứ? Không phải chỉ là một cái biệt danh thôi sao? Cả bốn đứa bọn em đều có mà. Huống chi cậu ta đúng là què thật mà, chẳng lẽ gọi cậu ta là quỉ xấu xí sao?” Điền Thôn thở mạnh nói.
“Không được là không được, cho dù là lấy biệt danh cho Vũ, cũng không được lấy cái biệt danh có tính dè bỉu như vậy. Cho nên, mấy đứa gọi cậu ấy là Cốc Vũ.” Diệp Đồng nói không cho phản bác.
“Nghe theo Đại Ca.” Quí Hậu Phong đưa tay vỗ vỗ lên vai Cốc Vũ, nói: “Cốc Vũ, sự tình trước kia bỏ qua hết đi, sau này chúng ta là bạn của nhau.”
Cốc Vũ vẫn cúi gằm mặt nghe câu nói hào sảng này của Quí Hậu Phong làm cho cảm động vô cùng, hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn bị che khuất sau cặp kính mắt nhìn chằm chằm Quí Hậu Phong, khóe miệng khẽ cong cong, từ trong cổ họng phát ra âm thanh yếu ớt, “Uh”, sau đó nói: “Cảm ơn bạn… Các bạn.”
Cho dù khuôn mặt của Cốc Vũ bị tóc mai che khuất hơn một nửa, lại thêm cặp kính mắt quê mùa muốn chết kia khiến cho cả người có vẻ u ám, nhưng mà, cũng không che được cái cằm nhỏ nhỏ cùng đôi môi tinh tế, vì vậy khi Cốc Vũ cười yếu ớt chẳng khác chi gió thoảng kia liền khiến cho năm thiếu niên còn lại lóa mắt.
Bị năm đôi mắt vừa hoảng sợ vừa nhìn chòng chọc, Cốc Vũ vô thức rụt vai lại, đầu liền cúi gằm xuống.
Sau đó, chủ nhân của năm đôi mắt cũng cảm giác rất hối hận, đều nghĩ rằng nếu như bọn họ sớm nhìn thấy nụ cười kia, còn có thể hùa nhau bắt nạt cậu sao? Đặc biệt là Diệp Đồng, đau lòng vô cùng, thề phải làm mọi cách khiến cho Cốc Vũ cười thường xuyên.
—
Sau đó, Diệp Đồng đưa Cốc Vũ cùng bốn tên đàn em của mình trước tiên là đi ăn một bữa thật no ở trên phố buôn bán, sau đó lại kéo Cốc Vũđến khu vui chơi chơi game; đi dạo chợ bán đồ cũ, đi xem biểu diễn ở khoảng sân rộng trước siêu thị…
Cốc Vũ cảm giác có bạn thật sự rất tốt!
Sau đó, cậu len lén quay đầu nhìn Diệp Đồng đang đứng bên cạnh mình.
Diệp Đồng đang xem streetdance trên sân khấu, giống như là cảm nhận thấy ánh mắt của Cốc Vũ, chậm rãi quay đầu nhìn nghiêng lại.
“Cảm ơn bạn, Diệp Đồng, hôm nay tôi vui lắm.” Cốc Vũ cố lấy can đảm nói.
Diệp Động cười lộ ra tám cái răng trắng bóc, cười đến hớn hở, nắm thật chặt tay Cốc Vũ sau lại thả ra, nói: “Vũ, chỉ cần cậu vui là được rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...