Cưới Anh Thêm Lần Nữa Nhé

" Mọi người nhìn kìa"

Cả hội trường như đổ dồn mọi ánh nhìn vào hai người, Hân Ly thấy vậy thì xấu hổ vô cùng, phải nói là xấu hổ đến nỗi muốn đào một cái hố để nhảy xuống luôn. Cô vội vàng kéo váy mà đứng dậy, Hiếu cũng phủi đồ mà đứng dậy rồi nắm tay cô bước đi tiếp. Trong từng bước đi ấy là tiếng hắt hơi vang trời của anh do căn bệnh dị ứng với son phấn phụ nữ.

Kết thúc buổi tiệc, anh lập tức bỏ lên phòng vì không thể trụ nổi nữa, vừa bị dị ứng vừa bị tiếng nhạc hành hạ đến nhức óc đinh tai khiến anh chỉ muốn gạt qua mọi thứ mà không hề để ý đến cô dâu của mình mặt mũi ra sao.

.....

Anh có hỏi ông Mạnh xem thuốc dị ứng ở đâu, ông có nói là ở trên phòng hay ở đâu đó mà anh cũng chẳng nghe rõ nữa, vì tiếng nhạc này cứ ình ình bên tai anh làm anh muốn chết lên chết xuống. Trong cơn mê muội mà anh rủa luôn cái tiếng nhạc vô tri ấy.


" Mày tắt dùm tao cái đi, đã... hắt xì... đã dị ứng muốn...hắt xì...mà còn...hắt xì...mà còn muốn làm tao điếc luôn à... Khổ thân cưới mới...hắt xì... chả xin...hắt xì..."

Hiếu vào phòng lục tung từ ngăn bàn đến tủ quần áo mà cũng chẳng thấy bóng dáng của chai thuốc dị ứng đó ở đâu. Điên quá anh cũng rủa luôn cái chai thuốc dị ứng đó. Biết vậy thì hôm nay anh ở nhà luôn cho khỏe, chứ tự dưng khi khổng khi không lại làm chú rể bất đắc dĩ. Tội đời trai của Trọng Hiếu anh, còn chưa kịp thưởng ngoạn bông hoa xinh đẹo nào, mà đã rơi vào tay một cô gái ngay cả mặt mũi cũng không biết trông ra sao. Bây giờ anh tự trách lắm, ai bảo ngày xưa nhát gái quá làm gì để bây giờ hối hận cũng không kịp nữa rồi.

" Hắt...xì..."

.....

Sau đám cưới Hân Ly cũng ngay lập tức trở về phòng riêng. Cái váy cưới này và cả đôi giày cao gót này nữa, mấy thứ ấy cứ làm cô ngã lên ngã xuống đến nỗi chẳng biết phải chui đầu vào đâu cho khỏi nhục. Ngày hôm nay bạn bè của cô cũng đến đông đủ lắm, chỉ trừ con Tiên ra. Nó là bạn thân của cô từ hồi cấp hai đến giờ, hôm nay lại mắc việc học bên Mĩ nên không về được. Tuy có phần hơi dỗi nhưng cô cũng bảy phần thông cảm vì nó có lí do chứng đáng mà. Dù gì cũng là bạn thân, cô cũng khá vui vẻ mà chụp cho nó xem mấy tấm ảnh cưới. Đương nhiên chỉ có hình của cô dâu thôi, vì tên chú rể ấy cô cũng chẳng biết hắn đang ở xó xỉnh nào.

Xong việc, cô lập tức vào nhà tắm mà thay ra bộ váy cồng kềnh này. Vừa nãy mặc vào kiểu gì mà bây giờ cô lại không tài nào cởi ra được. Vật lộn với cái váy ấy mà cô vã hết cả mồ hôi, cảm giác nóng bức trong không gian ẩm ướt làm cô muốn điên luôn.

" Trời ơi cứu con với..."

.....


Tìm cả 20 phút, rốt cuộc anh mới thấy lọ thuốc dị ứng đấy nằm lù lù trên bàn. Chắc vì cảm giác đánh lừa giác quan nên anh cũng chẳng để ý mà phớt lờ mọi thứ, ngay cả một thứ mà anh đang đinh đinh là đang tìm nó. Vừa bực mình lại vừa điên lên, anh cũng chẳng để ý căn bệnh dị ứng đã hết từ lúc nào.

Một chàng trai 24 tuổi lấy vợ, hình như là hơi sớm thì phải, sự nghiệp còn chưa ổn định mà cưới mới chả xin cái gì. Nhưng xét theo phong kiến thì cỡ tuổi anh mà không có vợ thì xác định là ế rồi. Tiếc thật, anh là chàng trai của thế kỉ hai mốt rồi đó, không có cổ lỗi nữa đâu. Cô vợ Hân Ly hay hâm lì gì đó mà lằng nhằng ghen tuông này nọ thì anh ly hôn ngay lập tức, sợ gì cái loại vợ bà chằn đó chứ. Còn ba anh nữa, ông dùng dây trói anh được một ngày nhưng không thể trói anh được cả đời đâu, với lại anh có tay mà lại không biết cởi trói sao. Dù gì thì cứ tìm hiểu đã, hợp hay không hợp rồi tính tiếp. Vừa chấp thuận những phân tích ấy, anh gật đầu ung dung bước ra ngoài.

Cười chưa được bao lâu thì sóng gió lại ập đến với thân trai tội nghiệp này của anh. Ông Mạnh và Ông Tuấn đứng ngay cửa, chặn ngay đường đi của anh, xem ra họ thích chơi trò thuận gió đẩy thuyền lắm hay sao ý mà họ đẩy luôn anh vào căn phòng của một cô gái rồi khoá cửa lại. Vọng từ bên ngoài vào là tiếng cười khích tướng và câu nói rợn da gà.

" Đà này, tôi và anh có cháu bồng bế rồi"

" Haha"

.....


Anh lại ung dung bỏ tay vào túi quần mà nằm kềnh lên giường, không để ý đến chuyện gì đang xảy ra. Tính qua tính lại thì ông vẫn sài chiêu cũ rích đến lỗi thời này, sợ anh bỏ trốn nên định bụng nhốt anh lại chứ gì. Nhưng có vẻ hai người họ đã quá khinh thường Hiếu ca rồi đó, anh cũng không đủ rảnh hơi để bỏ trốn rồi lại bị bắt lại, sau đó là chiêu khổ nhục kế đã mất tem đó, nói chung là ông áp dụng nhiều quá khiến anh thuộc lòng luôn rồi. Kiểu gì từ giờ đến sáng thì hai người họ cũng phải thả anh ra thôi, nhốt mãi cũng đâu được, nhốt hoài anh mọc rêu thành hoá thạch luôn.

Cứ suy nghĩ ấy mà anh thiu thiu ngủ trong không gian thoải mái ấy. Phòng con gái nên thơm ơi là thơm luôn, toàn mùi hoa cỏ tự nhiên và dân dã vô cùng. Ánh trăng nhẹ nhàng buông luồng sáng yếu ớt xuyên qua tấm màn mỏng màu nhũ. Chậu hoa cảnh đung đưa trước gió đón nhận những đặc ân của đất trời ban tặng, dịu dàng đưa những cánh hoa đang dần héo tàn theo quy luật của tạo hoá ấy lên nền trời sao, giữa cảnh đêm khuya náo động lòng người. Trong đó lại chất chứa nỗi ưu tư thầm kín của một người mang trong mình nhiều tâm sự khó nói, nhưng chớp mắt thời gian cứ trôi qua lạnh lùng không chờ đợi một ai. Khiến con người muốn nói cũng không nói được, muốn khóc cũng không thành tiếng. Anh nhận ra mùi hương ấy, tất cả những cây hoa trồng trong căn phòng này đều nở về ban đêm. Người trồng ra chúng, chắc hẳn là một cô gái đầy nỗi niềm và có một ý nghĩ khác mà chỉ có khi màn đêm buông xuống mới có thể thấu hiểu được.

Tâm tư con người cũng thật khó đoán, buồn khóc, vui cười, nhưng tại sao lại nói cười chưa chắc đã vui, mà khóc chỉ để che đi nỗi buồn sâu thẳm. Ngắn gọn lại cũng chỉ vì cái đạo lí vô lí của cuộc đời này, khiến con người muốn khóc không được, muốn cười chẳng xong. Bắt buộc họ phải lấy nụ cười lạc quan làm bức bình phong cho sự đau khổ, lấy những giọt nước mắt để rửa trôi những vết nhơ trong quá khứ. Đến cuối cùng thì họ nhận được gì, hai chữ xin lỗi.

Anh không biết có phải mình quá suy đoán hay không, hay là do anh có sự đồng cảm đặc biệt gì đó với cô ấy, mà cái sự đồng cảm ấy làm trái tim anh đau nhói như chính bản thân là người trong cuộc. Hay đơn giản chỉ vì anh suy nghĩ đến nỗi lí trí lạc trôi mất rồi.

Hân Ly xả nước ào ào trong nhà tắm nhưng vì tiếng nhạc khá to nên anh không nghe thấy gì mà để ý nữa. Khoảng 15 phút sau thì cô đi ra từ nhà tắm, mà trên người chỉ quấn vỏn vẹn chiếc khăn tắm ngang ngực. Vì ngăn từ nhà tắm đến giường ngủ bởi một bức bình phong nên cô không thấy anh nằm trên đó. Vừa dùng máy sấy cho khô tóc cô định lên giường ngủ thì đột nhiên mất điện. Vốn tính sợ bóng tối cô hoảng hồn mà nhảy chồm lên giường chùm chăn dù biết đây chỉ là trò đùa của ba cô. Nhưng cô lại càng không ngờ bên cạnh mình có người đang nằm cùng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui