Hắn vẫn ngồi đó, xoay vài vòng trên chiếc ghế chủ tịch của ba hắn, cảm giác khác hẳn bình thường. Một chút lòng tự cao hiện hữu trong tâm chí của hắn, rồi một chút oán trách lại hiện ra ngay sau đó. Trong từng nét mặt của hắn, hắn quay sang cậu thư kí đang chép chép ghi ghi thứ gì đó, giọng điệu ra lệnh mà hỏi.
" Trong tay Trần Tuấn nắm giữ bao nhiêu phần trăm cổ phần của công ty "
Cậu ta mở máy tính ra xem rồi trả lời hắn
" Cậu Tuấn nắm trong tay 25% cổ phần, vừa được ngài chủ tịch chuyển cho 10% là có 35% cổ phần "
Hắn nghe xong tức giận lắm, gương mặt đỏ như gà tây, bàn tay nắm chặt kìm nẽn sự tức giận
" Vậy tôi có bao nhiêu cổ phần "
Cậu thư kí nhìn vào máy tính rồi nói
" Tổng số cổ phần thu mua được là 35% "
" Đáng ghét.....tại sao cổ phần lại ngang nhau được chứ "
Cậu thư kí vẫn im lặng, không lý giải cho hắn lí do tại sao cổ phần của hai người lại ngang nhau, mặc dù cậu ta biết rõ điều đó. Hắn im lặng, chìm đắm trong ưu tư một lát rồi lại hỏi tiếp.
" Vậy Dương Hân Ly có bao nhiêu phần trăm cổ phần của công ty "
" Cô Dương có 5% cổ phần, đó là số cổ phần mà ngày trước chủ tịch chuyển cho cô làm sính lễ nhưng giữa hai người cậu Tuấn và cô Dương lại không thể..."
" Thôi.....vậy tóm lại trong tay cô ta vẫn giữ cổ phần của công ty đúng không "
Cậu thư kí gật đầu. Trong đầu hắn lúc ấy lại nảy ra một ý nghĩ đen tối khôn nguôi nhưng vẫn chưa nghĩ ra cách thực hiện.....
......
Hân Ly và Hiếu đang ôm nhau ngủ trong phòng, đó là lần đầu tiên họ "hạnh phúc" với nhau kể từ ngày cưới. Bỗng ngoài cửa có tiếng chuông, cô biết đó không ai khác là Tiên nên vội vàng mặc đồ chạy xuống lầu mở cửa. Anh nhìn theo bóng lưng của cô trong lòng chỉ muốn làm được nhiều hơn để bù đắp cho cô, và hơn hết là tìm cho cô con đứa con bị thất lạc
Còn Tiên mang theo một sấp tài liệu, khệ nệ mang vào phòng của nó rồi thả cái bịch xuống giường. Hân Ly cũng hất ha hất hải chạy theo nó, tay cầm cái bưu phẩm mà người nào đó đã gửi cho cô vào tối hôm qua. Vừa đến phòng của Tiên cô nhanh chân bước vào rồi chốt trái cửa lại.
" Tiên, tao nói cho nghe này "
Con Tiên bô dạng mệt mỏi, nói với chất giọng như hơi thở nghẹn ứ ở cổ họng
" Có gì trưa nói đi, cả tối tao không ngủ rồi cho tao ngủ tý đi "
Hân Ly vẫn không chịu, cứ nhảy đỏng đảnh lên giường mà kêu nó dậy
" Tao bảo là hôm qua có người gửi cho tao cái này này "
" Thì kệ mẹ mày "
Nó nói xong thì lại lăn ra ngủ, mặc cho cô hò hét đến mức nào. Một lát sau thì nó vô thức bật người dậy
" Mày nói ai gửi cái gì cho mày cơ Hân Ly, bom bi hay là ma túy "
Cô cốc một cái vào đầu cho nó tỉnh. Nó xoa xoa cái đầu rồi giật lấy tờ giấy trên tay cô xem
" Đây chỉ là tờ giấy....."
Nó đọc đến đoán đấy thì mắt đã trợn ngược lên, cảm giác bất ngờ đến quá hổ thẹn khiến nó chẳng giám nhìn thẳng vào đôi mắt cô. Hân Ly thấy nó không nói gì thì lên tiếng trước,bộ giạng như giận dỗi nó vậy.
" Mày thấy không, đứa bé Trần Gia Ái này có mẹ là Dương Hân Ly, bố là Trần Luân "
Nó vẫn thế im lặng nhưng sắc mặt lúc ấy đã trắng bệch rồi. Nó quá bất ngờ về bí mật đứa con Hân Ly còn sống ngoài nó ra có lẽ không còn có ai biết được nữa. Và điều kì lạ đó là...đó là người gửi cho Hân Ly tờ giấy khai sinh này tại sao lại biết được bí mật này, tại sao lại biết đến đứa bé, biết đến đứa bé này còn sống cơ chứ. Nó im lặng quá khiến trong lòng cô dấy lên muôn ngàn nghi ngờ, cô đánh tiếng nói trước
"" Mày bị gì vậy Tiên?"
" Ờ tao bị gì đâu "
Rồi ngay sau đó nó lại tiếp tục chìm vào im lặng, nó suy nghĩ những ai có thể biết đến đứa chế này, rồi nó suy luận ra, một dấu châm hỏi hiện lên trong tâm trí nó, người đã gửi tờ giấy này cho Hân Ly với mục đích gì chứ.
" Vậy ngoài tờ giấy này ra, người đó còn gửi thứ gù cho mày không? "
" Còn...còn một lá thư nữa! "
" Lá thư gì? Bây giờ thì nó ở đâu?"
Cô gãi đầu ngại ngùng, vì tối hôm qua cô đã cùng anh lên giường nên có chẳng để ý tờ giấy đã bị ném vào xó nào nữa. Nó hơi khó chịu một chút, nét mặt nhăn nhó rồi lớn tiếng quát lại cô.
" Giờ này mà còn mơ với mộng nữa, rốt quộc nội dung lá thư là gì?"
" Nó bảo rằng tao phải đến địa điểm cũ, mà mày nghĩ tao có nên đi để tìm lại con gái mình không?"
Nó im lặng với thái độ chưa sắn sàng để trả lời câu gỏi của cô. Trong đầu đó xác nhận đích Trần Luân rồi ngưng hắn muốn làm gì cô chứ, những gì hắn muốn làm toàn là tham vọng ích kỉ, vô sỉ. 5 năm trước hắn sẵn sàng dùng đứa bé trong bụng gì Lan làm chuyện đồi bại với cô, thì bây giờ chắc hắn cũng có thể một lần nữa lợi dụng sự thương nhớ con của Hân Ly để thêm một lần nữa làm hại đến cô hoặc sử dụng cô như một cơn rối để thực hiện những kế hoạch độc địa của mình. Nhưng về con tim, nó yêu Trọng Hiếu, yêu rất nhiều nếu như nó để Hân Ly về bên Trần Luân thì nó sẽ có cơ hội ở cạnh anh. Lí trí và con tim của nó đều tranh đấu quyết liệt, lần đầu tiên trong quộc đời của nó phải lựa chọn hạnh phúc của đứa bạn thân, một người chị em họ và hạnh phúc của chính bản thân nó với người nó yêu. Cán cân đặt hai bên là tình bạn và tình yêu khiến nó phải thật kĩ lưỡng để chọn lựa, nhưng rồi còn tim đã thắng, nó tiếp tục vào một con đường mà nó cho rằng không có bước chân của Hân Ly, người bạn ấu thơ của nó
" Tao nghĩ mày nên đến đó vì mày và cả đứa cháu của tao nữa "
......
Hiếu đang gọi điện thoại cho ai đó, đầu giây kia vang sang giọng nói của một người đàn ông.
" Mày mới lấy vợ hả Hiếu "
" Ừ tao bị......à mà thôi, tao lấy được cả 3 tháng rồi mà mày mới biết á, mày tệ quá "
" À không, ý tao nói là khoảng 3,4ngày nữa tao về chúc mừng vợ chồng mày "
" Ừm, vậy tao đợi mày về"
Anh nghe máy xong thì thở dài, anh muốn nhờ thằng bạn thám tử này tìm hộ con của Hân Ly, nhưng hiện tại anh chẳng biết chút manh mối nào về đứa bé này cả.
......
Hân Ly bắt taxi đến căn biệt thự bỏ hoang mà 5 năm trước hắn đã hẹn cô ở đó. Lòng cô dấy lên không ít nỗi bất an vì mọi thứ lại lấp lại y như những chuyện đã xảy ra vào 5 năm trước. Cô sợ hắn sẽ lại lợi dụng cô làm những chuyện trái với luân thường đạo lí. Cô sợ mình sẽ không giữ chọn được chung thủy cho Hiếu. Còn sợ sẽ bị hắn lừa gạt thêm lần nữa.
......
Cô vừa bước ra khỏi nhà chưa được bao lâu thì trong lòng Hiếu đã dấy lên vô vàn nỗi bất an. Ban nãy cô đi ra ngoài, anh thấy nét mắt của cô rất lạ điều đó khiến anh rất nghi ngờ. Anh vội chạy xuống nhà anh thấy Tiên cứ đi qua đi lại, lâu lâu lại ngóng ra hướng Hân Ly đã bắt xe đi có lẽ nó đang hối hận khi nói cô đến đó gặp hắn, dù bản thân nó biết hắn gian xảo đến mức nào. Anh chạy đến chỗ nó, hỏi gấp gáp.
" Hân Ly vừa đi đâu vậy?"
" Em,em....."
Nó không nói được nên lời, cố gắng né tránh ánh mắt nghi ngờ của anh. Nhưng rồi anh nóng gan quá, quát nó một tiếng rõ to
" Rốt cuộc cô ấy đi đâu, cô nói đi "
" Dạ,dạ.... nó đi gặp Trần Luân "
Vừa nghe nó nhắc tới hắn thì chân tay anh vô thức bủn rủn, anh đã cố gắng để cô không tiếp xúc với tên xấu xa đó nữa, đến nỗi anh đã thay đổi cả lịch làm để việc của cô dồn hết sang cho anh, khối lượng công việc chồng chất suốt tháng qua đối với anh không nhiều mà là rất nhiều, nhiều đến mức miệng anh không thể uống một giọt nước nào. Tất cả những hi sinh ấy đều là điều gì chứ, chỉ đơn giản là anh quá yêu cô ấy và chẳng muốn ai làm hại đến cô.
Anh đang tức giận nên quay sang chút giận lên Tiên. Lúc ấy anh chửi xối xả như tát nước vào mặt nó, nhưng không nghĩ đến cảm giác của nó.
" Tại sao cô lại không cản cô ấy lại, cô biết nếu Hân Ly gặp Trần Luân thì sẽ lành ít dữ nhiều mà "
" Nhưng Hiếu à, cô ấy muốn đi tìm con của mình. Hân Ly nó chỉ muốn tìm lại đứa con của nó mà vô tình lạc mất vào 5 năm trước thôi "
Anh nghe nó nói đến con của Hân Ly thì tim lại vô thức đau nhói. Để chấp nhận sự không hoàn hảo trên cơ thể của con gái đối với một chàng trai đã khó, nhưng để chấp nhận đứa con của người con gái mình yêu nhưng lại không phải con của mình lại còn khó hơn. Anh có đủ sự bao dung đối với cô ấy nhưng lại chưa đủ mạnh mẽ để chấp nhận điều này, dù anh muốn tìm lại con cho cô ấy, nhưng đâu có nghĩa là anh có đủ dũng cảm để chấp nhận điều này đâu. Anh im lặng một chút, trong giây phút trái tim bị tổn thương nay còn bị sâu hơn nữa khiến anh đau đớn nhưng rồi con tim anh mách bảo, dù chuyện gì xảy ra, chỉ cần có tình yêu bên cạnh thì mê cung nào cũng có lối thoát: Anh hỏi nó chỗ Hân Ly đến nhưng nó không nói, chỉ ôm khư khư không cho anh đi
" Anh và Hân Ly là hữu duyên vô phận, còn em và anh là duyên tiền ngộ tại sao anh cứ mãi theo đuổi một người phụ nữ đã có con, cơ thể đã sớm bị ố bẩn chứ "
Anh quay người lại, gỡ tay nó ra một cách phũ phàng. Đôi mi anh hiện rõ ưu tư vì nó đã sụp xuống từ lúc nào,
" Cô chở nên ích kỉ từ bao giờ vậy. Cô nói không sai Hân Ly là con người có cơ thể vì nghĩa tình mà ố bẩn, còn cô là con người vì ích kỉ mà tâm hồn hoen ố. Dù cả thế giới này chống lại tôi, thì tôi sẽ chẳng bao giờ yêu cô đâu "
Anh nói xong thì đi ngay, còn nó đau khổ mà chạy khỏi nhà ngay sau đó. Nó cứ chạy, cứ chạy, chạy rồi bị xe còn tông trúng nó nằm lăn ra đường đi, tay chân mất hết sức lực mà lịm đại, chàng trai trên xe chạy xuống hớt hải bế nó lên xe đưa đi bệnh viện.
" Cô ơi, cô ơi, tỉnh lại đi...!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...