Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Y thừa dịp điếm còn chưa mở cửa, tập trung mọi người lại nói chuyện Lâm nương tử, thím Dương chưa trải qua cơn hỏa hoạn lần đó thì thôi, Thanh Miêu nhớ tới chén bát nồi niêu và quần áo
bị cháy, Chúc bà bà nhớ tửu quán nhỏ của mình, đều hận đến hừ lạnh, cùng lên tiếng phải hết toàn lực giúp Đinh phu nhân tìm được Lâm nương tử,
đánh cô ta một trận cho hả giận.

Trong điếm buôn bán vẫn như trước, sáu cái bàn đã ngồi chật hết. Lâm Y đang ở trong phòng đắc ý, huyện Tường Phù lại cử người đến báo tin
Phương thị ốm đau nằm liệt giường, muốn gặp các con. Tuy rằng người báo
tin chạy gấp đến mức đầu mướt mồ hôi, Lâm Y vẫn không tin, nghĩ bụng hôm qua Phương thị rời đi vẫn còn khỏe mạnh, sao mới qua một đêm liền nằm
liệt giường không dậy nổi, nhất định là đòi đi Mi Châu không được, giở
trò mè nheo.

Nàng nghĩ trong lòng như thế, bề ngoài
vẫn phải làm trọn vẹn, sổ mấy đồng thưởng cho người báo tin, nhờ cậu ta
đi thêm chuyến nữa đến Hàn Lâm viện mời Trương Trọng Vi về. Trương Trọng Vi nghe nói Phương thị sinh bệnh cũng không tin, bất đắc dĩ phải xin
nghỉ, cùng Lâm Y hai người nhìn nhau cười khổ. Dẫn theo Trương Bát
nương, mướn ba cỗ kiệu nhỏ, lao đến huyện Tường Phù.

Bọn họ đoán sai rồi, Phương thị quả thật nằm trên giường không nhúc
nhích được, chẳng qua không phải vì sinh bệnh, mà là vì bị thương, trên
đầu băng bó vải trắng, thậm chí thấm tí máu ra ngoài. Cả gia đình Trương Trọng Vi kinh ngạc, Trương Bát nương mạnh mẽ chồm tới ôm Phương thị,
khóc lên. “Mẹ, mẹ bị sao vậy?”.

Trương Trọng Vi và Lâm Y bình tĩnh hơn, trước lại gần giường quan sát Phương thị, lại lôi kéo thím Nhâm ra ngoài, hỏi. “Nhị phu nhân bị ai gây thương tích?”.

Thím Nhâm liếc mắt nhìn Trương Trọng Vi, nói. “Ngoại trừ Nhị lão gia, còn ai dám làm phu nhân bị thương nữa?”.

Thì ra hung thủ là cha ruột – cũng là chồng nạn nhân, Trương Trọng Vi định trách cứ mắng chửi, cứ thế nuốt lại vào bụng, há mồm sửng sốt. Lâm Y hỏi. “Nhị lão gia vì sao đánh Nhị phu nhân, chẳng lẽ vì chuyện hôm qua?”.

Thím Nhâm lắc đầu nói không phải, rồi lại chẳng chịu kể nguyên do,
Lâm Y gặn hỏi vài câu cũng không được gì, đành xoay người đi tìm Lí Thư.

Cửa phòng ngủ Lí Thư treo một tấm mành da thật dày, tiểu nha hoàn bẩm báo xong, vén mành lên mời Lâm Y vào. Trong phòng, Lí Thư đang nằm trên sạp, trong tay ôm lò sưởi, Cẩm Thư và Thanh Liên đứng hai bên, đang đấm bóp tay chân cho cô. Lâm Y tiến lên hành lễ, cười nói. “Đại tẩu thật biết hưởng phúc”.

Lí Thư vội vàng đứng dậy đáp lễ. “Mới từ chỗ Nhị phu nhân về, đứng giữa trời lạnh, chân tay cứ run rẩy, lúc này mới gọi bọn họ đến xoa bóp chút”. Nói xong mời Lâm Y đến bàn ngồi xuống.


Thanh Liên bưng trà lên, oán giận kể lại cho Lâm Y nghe. “Mẹ
chồng hảo tâm chút, thấy con dâu mang bầu cháu mình vất vả, sao nỡ để
con dâu tự tay hầu hạ, cũng không phải không có người hầu, thiệt tình
coi như không có đi, chí ít cũng phải khách sáo cảm ơn một câu, bà Nhị
phu nhân nhà này…”.

Lí Thư lớn tiếng ngắt lời Thanh Liên, trách mắng. “Mẹ chồng nằm liệt giường, con dâu hầu hạ thăm nuôi là đương nhiên, bản thân ngươi muốn nhàn nhã, chớ lôi kéo ta vào”.

Cẩm Thư thấy Thanh Liên, âm thầm cười trộm vài tiếng, kéo cô ta lại. “Đại thiếu phu nhân nổi tiếng thảo hiền, bị cô nói xấu bôi nhọ, còn không mau theo thím Chân đi lãnh gia pháp”.

Thanh Liên hảo tâm bênh vực Lí Thư, lại không xem chuẩn trường hợp,
xứng đáng bị phạt, chu chu môi, lủi thủi theo thím Chân đi xuống.

Lâm Y chưa kịp uống ngụm trà, trước xem diễn rồi, không khỏi mệt mỏi thay cho Lí Thư.

Lí Thư hỏi nàng. “Em dâu đã đến thăm Nhị phu nhân chưa?”.

Lâm Y gật đầu. “Thăm rồi, nghe thím Nhâm nói, Nhị phu nhân bị Nhị lão gia đánh?”.

Trương Lương đánh Phương thị, Lí Thư nhìn mãi thành quen, vừa cắn hạt dưa vừa kể, coi như chuyện tám lúc trà bánh.

Thì ra, hôm qua Trương Lương về nhà xong, bắt đầu lục tung hết lên,
bảo rằng phải gom đủ chi phí, lục đến lục đi phát hiện túi tiền to đã
trống trơn, ông ta ngượng không muốn mượn Lí Thư, liền nghĩ ra chủ ý đến nhà học trò thu trước tiền học phí, không ngờ chạy liên tục hai ba nhà, bọn họ đều xưng học phí đã bị Phương thị thu rồi. Trương Lương lúc ấy
liền nổi cơn tam bành, trách cứ học trò nhỏ không được giao học phí cho
kẻ khác, một đệ tử nhát gan, thấy ông ta thổi râu trừng mắt, sợ quá liền nói ra hết tình hình thực tế. “Sư nương bảo rằng giao cho sư nương có thể được chiết khấu bớt chút”.

Trương Lương nghe nói Phương thị thu học phí ít hơn, tức đến kém tí
là hộc máu, ông ta sợ mất mặt, không dám buộc đệ tử đóng thêm, cũng chỉ
có thể về nhà lôi Phương thị ra xả giận, nắm được liền đánh.

Lí Thư chậm rì rì kể. “Chúng ta muốn khuyên, bất đắc dĩ cửa bị

khóa, chỉ nghe giọng Nhị phu nhân cầu xin tha thứ, cũng không biết đánh
bao nhiêu cái, cửa mở thì phát hiện đầu Nhị phu nhân đã rách da chảy
máu”.

Lâm Y không thể không bội phục Phương thị to gan, loại sự tình này
chỉ cần biết suy nghĩ một chút là sẽ đoán được thế nào Trương Lương cũng nổi khùng, bà ta chẳng những dám thu học phí, còn dám chiết khấu bớt,
chẳng hiểu lúc ấy có nghĩ đến phản ứng của Trương Lương không, hay là
biết rõ mà vẫn cố phạm vào.

Lí Thư giỏi nhìn sắc mặt, thấy Lâm Y nghi hoặc, chưa đợi nàng đặt câu hỏi đã chủ động giải thích. “Nhị lão gia thích ra ngoài uống rượu, bản thân kiếm tiền không đủ tiêu,
cách hai ba ngày lại đến cửa hàng ăn vặt của Nhị phu nhân tống tiền, Nhị phu nhân bị thâm hụt đến cáu mới dám động đến học phí của Nhị lão gia”.

Hóa ra là trả đũa, Lâm Y ngộ ra, nhớ tới phản ứng của thím Nhâm ban nãy, hỏi. “Chủ ý thối như thế, do thím Nhâm hiến kế cho Nhị phu nhân đúng không?”.

Lí Thư cười đến run tay, hạt dưa rớt xuống đất. “Em dâu thông minh ghê vậy đó, đoán là trúng ngay”.

Lâm Y cũng cười, thầm nghĩ thím Nhâm thực xứng danh quân sư quạt mo,
không biết đây là lần thứ mấy Phương thị bị bà ta cho sụp hố rồi, cũng
mệt Phương thị tín nhiệm bà ta trước sau như một, đúng là chuyện kì ba.

Lí Thư cười một hơi, hỏi Lâm Y. “Nghe nói Bát nương cũng tới? Cô ấy có hận ta không?”.

Xem ra bọn họ không hề gạt Lí Thư chuyện Trương Bát nương bị nhà chồng bỏ, Lâm Y trấn an cô. “Bát nương là người hiểu chuyện, sẽ không giận vớ vẩn người không liên quan, Đại tẩu đừng đa tâm”.

Lí Thư lấy thêm hạt dưa đổ ra bàn. “Không giận thì tốt, giận ta
cũng hết cách, sáng nay Nhị phu nhân còn dọa phải viết giấy bỏ ta kìa,
ta không cần thêm một người oán giận mình nữa”.

Lâm Y khẽ cười. “Đại tẩu thông minh như vậy, việc này cớ sao nhìn không thấu? Nhà chồng Bát nương tử là nhà mẹ đẻ của Nhị phu nhân, bà ta dù biết nhà họ Phương sai lầm thì sao, cũng chẳng đi nói trước mặt
người trong nhà này, xấu hổ với chúng ta, bà ta ngoại trừ oán giận Đại
tẩu và nhà mẹ đẻ của Đại tẩu, thì còn làm thế nào nữa?”.


Lí Thư sửng sốt, vứt đống hạt dưa trong tay đi, vỗ bàn cười. “Em
dâu nhìn ta, thật là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, chỉ biết sinh
hờn dỗi, quên mất Nhị phu nhân cũng đang cắn trúng lưỡi mình”.

Lâm Y thấy cô nghĩ thông suốt, đứng dậy cúi người. “Bát nương tử
là người cơ khổ, lần này bị nhà chồng ruồng rẫy, còn phải dựa vào Đại
tẩu chiếu cố nhiều hơn, em đứng đây tạ ơn Đại tẩu thay cô ấy”.

Lí Thư nói. “Em là chị dâu cô ấy, chẳng lẽ ta không phải? Không
cần em nhắc nhở, ta tự biết đối đãi cô ấy thật tốt, chỉ sợ ta có làm tốt mấy đi nữa cũng không được Nhị phu nhân để mắt”.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới, Lâm Y còn chưa đáp lời Lí Thư, tiểu nha
hoàn đã vào bẩm có Trương Bát nương đến, Lí Thư vội sai chuẩn bị trà
bánh. Trương Bát nương đi vào, hành lễ chào Lí Thư và Lâm Y, gọi tiếng “Đại tẩu”, đến ngồi cạnh Lâm Y.

Lí Thư nhận hộp nhỏ do thím Chân mang tới, đặt lên trước mặt Trương Bát nương, nói. “Em mới đến Đông Kinh, hẳn là không có nhiều son phấn để dùng, ở đây ta có mấy thứ muốn tặng em, em chớ ghét bỏ”.

Trương Bát nương kiên trì không nhận, hai người đẩy tới đẩy lui, hộp
rớt xuống đất, nắp hộp bật mở, thứ bên trong hộp đổ ra đất, ánh vàng rực rỡ chói cả mắt, thì ra không phải son phấn gì hết, mà là một hộp tràn
đầy trang sức bằng vàng.

Trương Bát nương kinh ngạc vô cùng. “Đại tẩu, Đại tẩu đây là…”.

Lí Thư xua tay ngưng lời cô định nói. “Chúng ta là phụ nữ, đến
bây giờ đều chẳng thể làm chủ được vận mệnh chính mình, em đừng hỏi
nguyên do, ta cũng không nói câu xin lỗi bỏ đi ấy làm gì, mau nhận lấy
đi, sống tốt vào nhé”.

Lí Thư nói chuyện lanh lẹ, Trương Bát nương ngược lại không biết làm
sao, Lâm Y giúp Trương Bát nương dọn dẹp trang sức bỏ vào hộp, nhét vào
lòng cô, nói. “Đại tẩu một mảnh hảo tâm, em cứ nhận đi”.

Trương Bát nương lúc này mới ôm lấy hộp, đứng dậy nói lời cảm tạ Lí Thư.

Lí Thư khoác tay, đỡ hông đứng dậy, nói. “Ta cũng nghỉ ngơi đủ lâu, nếu không ra đó, Nhị phu nhân lại mắng nữa, không giữ hai người thêm được”.

Trương Bát nương nhớ tới lúc mình có bầu cũng phải theo lẽ thường hầu hạ mẹ chồng không lầm một giây, khó tránh khỏi đồng cảm với Lí Thư,

tiến lên đỡ lấy Lí Thư, lại quay đầu gọi Lâm Y. “Chúng ta cũng đi”.

Đại khái vì gặp được con trai con gái, tinh thần Phương thị tốt hơn
nhiều, lúc Lâm Y và hai người đến, bà ta đã tỉnh, nửa nằm nửa ngồi trên
giường, để Trương Trọng Vi đút cháo cho ăn.

Phương thị được con cái hầu hạ, vốn vô cùng cao hứng, nhưng vừa thấy Lâm Y và Lí Thư đi vào liền đổi sắc mặt, trách cứ. “Hầu hạ mẹ chồng là chức trách của con dâu, hai người các cô chạy trốn không còn một mống, bắt con trai bề bộn công vụ của ta đến làm, là đạo lý
gì?”.

Lời này hoàn toàn vô lý, còn chụp mũ, oan uổng người khác nữa, Lâm Y
và Lí Thư nể tình Phương thị đang bị thương, không so đo với bà ta, chỉ
im lặng nghe quở trách.

Phương thị thấy hai người không lên tiếng, càng nổi hứng hơn, đẩy Trương Trọng Vi ra. “Con trai, đi nghỉ ngơi đi, để vợ con đến hầu hạ ta ăn”.

Lâm Y đang định tiến lên, Lí Thư lại giành trước một bước, nhận lấy chén cháo, cười với Phương thị. “Mẹ, có con dâu rảnh rỗi ở đây, sao lại kêu cháu dâu đến hầu hạ, người ta nói ra nói vào chết”.

Nghe thì giống như đang tỏ ra có hiếu, nhưng thực sự đang nhắc nhở
Phương thị, Trương Trọng Vi hiện giờ là con trai của Đại phòng, không
liên quan gì đến bà ta cả.

Phương thị gặp Lí Thư bảo bọc Lâm Y, cơn tức dâng cao, chờ cô đút
muỗng cháo đến miệng, cố ý làm khó dễ, cắn vào muỗng mạnh một chút, phân nửa muỗng cháo đổ ra đầy chăn mền, sau đó mượn cơ hội mắng to. “Bá Lâm cưới cô được tác dụng gì hả, ngay cả cháo cũng không biết đút”.

Lí Thư biết bà ta cố ý, không hề cãi, chỉ gọi thím Nhâm đổi chăn cho
bà ta. Phương thị thấy Lí Thư không thèm nhìn, lá gan càng phình, luôn
mồm la phải bỏ Lí Thư. Tất cả mọi người đều quen Phương thị thích làm om sòm, từ Trương Trọng Vi đến Trương Bát nương, ai nấy mắt điếc tai ngơ,
chỉ giúp đỡ dọn dẹp giường chiếu.

Không ngờ Phương thị thừa dịp mọi người không chú ý, vung một cái tát lên mặt Lí Thư, Lí Thư bụng mang dạ chửa, né không được, bị cái tát
giáng xuống, nửa mặt liền sưng đỏ. Lí Thư chưa bao giờ bị đối xử như
vậy, lập tức bật khóc, kéo thím Chân hướng ra ngoài, nức nở. “Nếu Nhị phu nhân nhìn ta không vừa mắt, vậy chúng ta về nhà!”.

Toàn bộ người ở đó vội vàng khuyên Lí Thư, chỉ có Lâm Y nhận thấy
Phương thị nghe Lí Thư nói câu này xong, vẻ mặt hớn hở kiểu gian kế đã
thực hiện được. Lòng nàng không khỏi giật thót, chẳng lẽ Phương thị
không phải đơn thuần giở trò hành hạ mà cố ý như thế?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui