Cuộc Sống Nhàn Nhã Cùng Bảo Bảo Tại Dị Thế

Chờ khi Dực Minh và Tiểu Trúc an bài xong hết thảy thì trời cũng đã tối rồi,lúc này Viên Nhi vẫn đang trong giấc ngủ trưa,bên Tráng Tử thì hình như Dực Minh đã nói rõ ràng rồi,Bảo Bảo và Bối Bối cũng rất hiểu chuyện,Tiểu Trúc nói với bọn chúng là phụ thân có chuyện quan trọng phải rời đi một khoảng thời gian rồi sẽ trở lại,hai hài tử cũng ngoan ngoãn cáo biệt Tiểu Trúc,trong mắt của Bảo Bảo có hơi lo lắng,bị Tráng Tử vẫn luôn nhìn hai nhỏ một lớn thấy được,trong lòng có chút suy tư,nhưng hiện tại quan trọng nhất vẫn là Tiểu Trúc,liền quyết định sau khi trở lại sẽ hảo hảo nói chuyện với Bảo Bảo một lần.

Điếu Điếu ra dáng người lớn cam đoan sẽ chăm sóc tốt cho Bối Bối,nhưng lại nghĩ nghĩ,cuối cùng không tình nói:"Thôi được rồi,nể tình Tiểu Trúc phụ thân và Bối Bối,ta cũng sẽ chăm sóc cho Bảo Bảo,Tiểu Trúc phụ thân người nhớ phải quay về nhanh nhanh lên nha!"

"Tiểu Trúc phụ thân hứa sẽ quay về sớm,đến lúc đó ta sẽ nhìn xem thử Bảo Bảo và Bối Bối có béo thêm chút thịt nào không,nếu béo thêm thì Tiểu Trúc phụ thân nhất định sẽ thưởng tốt cho Điếu Điếu được chứ?" Trong lòng Tiểu Trúc hơi bất đắc dĩ nhưng lại bị bộ dáng vỗ ngực của Điếu Điếu khiến cậu thả lỏng vài phần.

"Vâng vâng,Tiểu Trúc phụ thân người cứ yên tâm đi,ta nhất định sẽ khiến cho bọn họ vừa trắng vừa mập,giống như.... giống như viên bột mì ấy nha." Điếu Điếu nghĩ mãi mới tìm được thứ hình dung như vậy khiến mọi người bật cười ra tiếng.

"Được rồi,có chuyện gì thì chúng ta sẽ để ý giúp cho ngươi,sắc trời cũng không còn sớm nữa,nếu không đi thì chốc nữa sẽ không dễ đi đâu đấy." Thiểu Trang thở dài trong lòng,nhanh chóng nói với Dực Minh và Tiểu Trúc.

"Vậy được rồi,chuyện trong nhà mấy ngày tới liền nhờ vào các vị trưởng bối và bằng hữu vậy,chúng ta sẽ nhanh chóng trở về." Tiểu Trúc ôm quyền (1) hành lễ với mọi người,sau đó liền dẫn theo Dực Minh đi thẳng không quay đầu lại,cậu sợ nếu không đi sẽ không muốn đi nữa.

Sau khi những người ở lại nhìn hai người đi khuất,Thiểu Trang liền bảo những người khác vào nhà,mình thì hảo hảo uống mấy chén với Mạnh Ngọc.Những người ở lại đều là những người thông minh,nghe chút liền hiểu là Thiểu Trang có chuyện quan trọng muốn nói với Mạnh Ngọc nên đều tự giác về nhà.

Thiểu Trang và Thiểu Minh mời Mạnh Ngọc về nhà,Thiểu Minh lấy ra chút đồ nhắm rượu bồ đào ra,Thiểu Trang thở dài,nói với Mạnh Ngọc về khế ước của bọn họ với kẻ thân bí kia,sau đó cười khổ nói:"Vạn sự khó lường,có lẽ cả chúng ta và hắn cũng không ngờ là nơi kia lại bắt Tiểu Trúc phải chạy đi một chuyến như vậy,bây giờ cũng không thể vi ước với kẻ thần bí kia,ta cũng không biết nên làm cái gì để ngăn cản nữa."


"Con cháu cũng có phúc của con cháu,Thiểu Trang,chúng ta đã quen biết cũng mấy mươi năm rồi đi,ngươi nói thật cho ta biết,có phải Tiểu Trúc đã không còn là Tiểu Trúc ngày trước nữa hay không?" Mạnh Ngọc uống cạn chén rượu,trầm mặc nửa ngày mới hỏi.

"......Phải." Thiểu Trang nhìn cái chén hôi lâu,cuối cùng vẫn gật gật đầu,"Chuyện này chỉ có ta,bạn già và Trang lão biết mà thôi,lúc trước đứa nhỏ Tiểu Trúc kia chết,Tiểu Trạch đã có phản ứng rồi,sau đó ta lại phát hiện thân thể của đứa nhỏ Tiểu Trúc có sức sống,nhưng lúc đó linh hồn còn chưa thể dung nhập hoàn toàn với thân thể,lúc mới đầu ta tưởng là ác linh xâm nhập nhưng chẳng bao lâu sau,linh hồn lập tức dung nhập với thân thể,nếu không phải thấy được quá trình chưa dung nhập kia thì ta thực sự nghĩ Tiểu Trúc vẫn là Tiểu Trúc trước kia rồi,sau đó ta cũng Trang lão cũng tới nhìn thử,đứa nhỏ kia quả thật là một hài tử tốt,vì thế liền làm như không biết chuyên gì,hiện tại ta cũng xem hắn như hài tử thân sinh của mình rồi."

"Ngươi và Thiểu Minh biết thì ta còn hiểu được nhưng Trang lão chỉ mới cấp năm thì sao lại biết rõ như vậy?" Điểm ấy khiến Mạnh Ngọc khó hiểu.

"Ha ha,không ngờ Mạnh Ngọc ngươi cũng có lúc nhìn nhầm." Thiểu Trang vuốt chòm râu cười nói,"Mà cũng đúng,lúc trước không phải ta cũng nghĩ Trang lão chỉ mới cấp năm thôi sao,nhưng hiện tại ta đã suy nghĩ cẩn thận hơn rồi,từ biểu hiện của Trang lão là có thể thấy được,cũng chỉ có thể trách ta càng sống lâu càng ngu muội,Trang lão đã ám chỉ rất nhiều lần rồi mà ta vẫn cứ hồ đồ không nhận ra,bây giờ kho báu này xuất hiện ta mới phát hiện Trang lão dường như không đơn giản như vậy."

"Tức là sao?" Mạnh Ngọc rót rượu cho Thiểu Trang.

"Thiên ma nhân." Thiểu Trang thở dài,nếu không phải dạo gần đây hắn cẩn thận suy nghĩ,phái người đi thăm dò thù đúng thật là không biết được thân phận của Trang lão,nhưng hắn cảm thấy là Trang lão có tình để lộ sơ hở cho hắn biết.

"Hả." Mạnh Ngọc hít sâu một hơi,chính hắn cũng là thiên ma nhân đây,nhưng lui tới nhiều lần như vậy mà lại không hề phát hiện ra Trang Tình cũng là thiên ma nhân,chẳng lẽ hắn cũng có cuống tâm pháp kia?

"Không chỉ như vậy đâu,e là chúng ta vẫn luôn nằm trong lòng bàn tay của hắn đấy." Mắt của Thiểu Trang đỏ lên,cứ nghĩ tới chuyện lão hữu quen biết nhiều năm lại quay mình vòng vòng như vậy thì ai cũng cảm thấy hơi đau lòng,tuy rằng người nọ cũng không hề có ác ý.


"Nói vậy nghĩa là sao?" Mặt Mạnh Ngọc tức khắc nhăn lại,Trang Tình là loại người như thế nào,hắn đã quen biết nhiều năm như vậy rồi,thật sự không tin là mình lại nhìn nhầm người được,nhưng Thiểu Trang và Trang Tình đã quen biết hơn hai mươi năm,thấy bộ dạng của Thiểu Trang hình như là thật sự rất thương tâm.

"Lão già,ngươi cũng đừng đau lòng nữa,ta thấy là Trang lão hắn thực sự không có ác ý đâu,nếu hắn thật sự có ác ý thì lần trước cũng đã không nói rõ mọi chuyện với chúng ta như vậy để chúng ta yên tâm." Thiểu Trang vỗ vỗ cánh tay Thiểu Trang trấn an,sau đó mới đáp lời Mạnh Ngọc."Chuyện là như thế này,lúc ấy chúng ta cùng kẻ thần bó kia ký xong khế ước rồi xuống núi,Trang lão liền xuất hiện trước mặt chúng ta,nói hết tất cả những chuyện có thể nói với chúng ta một lần,tiện thể an ủi tâm của chúng ta,sự tình cụ thể ta cũng không có cách nào để nói cụ thể với ngươi được,nhưng lần này Tiểu Trúc thực sự đi vào thì cùng lắm cũng chỉ là hữu kinh vô hiểm (2) mà thôi,ta tin tưởng vào lão bằng hữu đã kết giao nhiều năm với chúng ta sẽ không lừa gạt chúng ta."

"Cái gì mà không sao chứ,hắn nói không sao thì nhất định sẽ không sao à,nếu không có chuyện này thì liệu Trang lão hắn sẽ nói thật với chúng ta sao,đã vậy còn là nhìn thấy mới nói,ta dùng cái đầu già này của ta cam đoan Trang lão hắn nhất định là còn chuyện gạt chúng ta." Thiểu Trang vỗ mạnh lên bàn một cái,hầm hừ trừng mắt với Thiểu Minh.(dám hỗn với nóc nhà à bác ơi (~_~))

"Ngươi tức giận cái gì hả,không phải chúng ta cũng có chuyện giấu diếm Trang lão hơn hai mươi năm đấy à,sao nào,chỉ cho phép chúng ta gạt người ta còn người ta thì không được phép hay gì?" Thiểu Minh cũng phát hoả,sống chung với Thiểu Minh nhiều năm như vậy mà hắn chưa từng phát hoả với mình bao giờ,hôm nay chỉ vì việc như vậy mà hắn dám rống lên với mình.

Mạnh Ngọc nhìn trái nhìn phải,lúc này giúp ai cũng không được,tốt nhất là cứ ngậm miệng lại luôn,tận lực giám bớt sự tồn tại của bản thân là tốt nhất.

"Bạn già ơi bạn già,ngươi đừng tức giận mà,ta cũng chỉ là nghĩ lão gia hoả kia không coi chúng ta là bằng hữu nên mới tức thôi mà,thiên ma nhân thì sao chứ,thiên ma nhân thì được phép coi tên quý tộc này là tay sai hay sao? Ta tin là ánh mắt của lão già ta đây không bị hoa,không nhìn lầm người đâu,ngươi xem,cái miệng chết tiệt này,ngươi đừng tức giận nữa mà." Thiểu Trang bị Thiểu Minh rống lại,lập tức lấy lòng ghé sát vào cùng một chỗ,cầm lấy tay Thiểu Minh tát vào miệng của mình,rốt cuộc cũng khiến Thiểu Minh bật cười.

"Được rồi,cũng không nhìn xem Mạnh Ngọc còn ở đây này,già đầu rồi còn đùa như vậy nữa." Thiểu Minh hung hăng trừng Thiểu Minh một cái,sau đó mới người xuống tự rót một chén rượu đặt trước mặt mình.


"Được rồi,hai phu phu các ngươi cũng đã hoà hoả rồi ha,bây giờ nên hảo hảo nói cho ta nghe xem chuyện gì đã xảy ra đi." Mạnh Ngọc thấy hai ngươi không gây nhau nữa,nhanh chóng nói.

"Dạo gần đây giới quý tộc càng ngày càng vô lý,cho nên thiên ma nhân cũng bắt đầu có dị động rồi,không chỉ như vậy,theo ta điều tra thì gần đây càng ngày càng nhiều thú nhân bị cướp đi,thiên ma nhân cũng bắt đầu rục rịch,không khí trong giới quý tộc cũng bắt đầu khẩn trương hơn,bên phái hoàng đế cũng bắt đầu điều tra nguyên nhân rồi,hơn nữa kho báu này xuất hiện rất đúng lúc cho nên phía trên đã phái người xuống rồi." Thiểu Trang gắp đậu phộng ném vào trong miệng,dù sao thì việc này sớm hay muộn cũng xảy ra,tác phong hành sự của những quý tộc kia không chỉ khiến những người khác mà ngay cả những người những người trong giới quý tộc cũng không chịu nổi,phản bội cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Mạnh Ngọc nhíu nhíu mày nói,"Nhưng chuyện thú nhân và thiên ma nhân không phải đã có từ mấy trăm năm trước rồi à,sao bây giờ mới phát sinh ra chuyện chứ?"

"Đúng vậy,đã có từ mấy trăm năm,nhưng trước kia đều là ngầm làm,ngươi cũng thấy mười năm sau khi những quý tộc kia đưa chuyện này ra ánh sáng thì ngay cả thôn dân trong thôn của chúng ta đều biết không thể thu lưu thú nhân,nhìn thấy thú nhân là tránh như thấy ôn dịch,Tiểu Lục trở về không vài ngày đã chết,một tiểu hài tử như Điếu Điếu đi lại ngoài đường mà chẳng ai để ý tới,nếu không phải được chúng ta nhận nuôi thì liệu hắn có thể sống được hay không? Lúc trước vốn là đang do dự có nên thu dưỡng hay không,kết quả thấy Tiểu Trúc mang đến liền nhận nuôi luôn,hiện tại cảm thấy may là lúc trước đã thu dưỡng,ngươi thấy Điếu Điếu vừa thông minh,lạnh lợi vừa hiếu thuận không." Thiểu Trang không khỏi cảm thán nói.

"Xem bộ dạng của Trang Tình e là kho báu kia có liên quán tới hắn!" Những lời này Mạnh Ngọc nói rất chắc chắn.

"Ừ,tuy hắn không nói rõ nhưng e là trận pháp kia là do hắn phá đi,mấy năm nay hắn ở lại trong thôn chắc là cũng vì nghiên cứu cái trận pháp kia." Thiểu Trang gật gật đầu.

"Như vậy thì vị Hạo bá kia cũng là người do hắn an bài sao?" Mạnh Ngọc nhíu mày càng chặt hơn,nếu nói như vậy thì một tay của hắn đã làm hại không ít mạng người rồi.

"Ừ,mà Hạo bá kia cũng không phải Hạo bá thật đâu." Lúc này Thiểu Trang cười giống như mèo tinh trộm đồ.

Mạnh Ngọc không hỏi Thiểu Trang làm sao mà biết,"Vậy Trang Tình có biết không?"


"Không biết,việc này nếu không có người nói cho ta thì ta cũng chẳng biết đâu,xem ra ta không muốn thừa nhận thì cũng đã già rồi,bây giờ chính là thiên hạ của người trẻ tuổi!" Thiểu Trang đấm đấm bả vai,lắc lắc đầu.

Mạnh Ngọc nhìn Thiểu Trang,cười cười không nói gì,chỉ uống cạn chén rượu,"Được rồi,ta cũng nên cáo từ thôi,nếu đã có cam đoan của Trang Tình thì ta cũng an tâm,hơn nữa có Dực Minh đi theo bên cạnh Tiểu Trúc,có chuyện gì cũng có thể chiếc cố tốt."

"Được,đi thong thả,lão già ta sẽ không tiễn." Thiểu Trang dường như cảm thấy tâm tình tốt hơn rất nhiều sau khi nói chuyện với Mạnh Ngọc,liền phất phất tay với Mạnh Ngọc,vùi đầu tiếp tục ăn.

Thiểu Minh đứng lên,dẫn Mạnh Ngọc ra đến cửa,"Mạnh Ngọc,có chút chuyện ta không biết có nên nói hay không."

Mạnh Ngọc hơi nghi hoặc nhìn Thiểu Minh,"Có chuyện gì thì lão ca cứ nói,bây giờ ta với lão ca không chỉ là bằng hữu mà còn có quan hệ thân thích nữa,có chuyện gì là không thể nói đâu.""Có một số chuyện vẫn nên buông bỏ sẽ tốt hơn,con người phải luôn biết hướng tới phía trước." Thiểu Minh nói lời thấm thía vỗ vỗ tay của Mạnh Ngọc.

Mặt Mạnh Ngọc hơi cứng đờ chút,lập tức cười khổ nói:"Nếu dễ dàng buông như vậy thì đã không có câu sinh tử tương tuỳ (3),mặc dù ta không thể sinh tử tương tuỳ với hắn nhưng cả đời này của ta vĩnh viễn sẽ không thể quên hắn,lão ca ngươi đừng khuyên ta,trong dược điếm của Mạnh Ngọc còn có việc,đi trước một bước."

Thiểu Minh nhìn Mạnh Ngọc đi xa,khẽ thở dài rồi quay lại phòng.

Lúc này một lão nhân có chút xấu xí cầm chậu thức ăn cho gà đứng ở trong viện si ngốc nhìn theo hướng của Mạnh Ngọc,sau đó lập tức khôi phục lại nguyên trạng tiếp tục vãi bột ngô cho gà ăn.

Hết chương 65.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui