Xuân qua hạ đến, hạ đi thu tới.
Làm là một năm thu về.
Thời tiết đầu thu, mang theo một chút nhiệt, trời càng lúc càng nóng, mây càng lúc càng ít, khí trời khô nóng.
Hơi thở mùa thu, làm mỗi người cơ hồ đều vội vàng bước, gió phương bắc làm hoa cỏ cây cỗi bừng nở, bắt đầu quá trình ra trái và sự trao đổi chất.
Mà cuộc sống thành thị của mọi người, thường khắc sâu khí trời đông hạ hơn là xuân thu, bởi vì đông hạ là hai cực, cực lạnh và cực nóng, làm cho người ta kịch liệt cảm nhận, xuân thu lại là nhàn, như bánh xe thong thả lăn trên đương, tựa như thời gian không thể nhìn thấy.
Có khi tôi cũng không rõ ràng lắm, thời gian đến tốt cùng là cát hay là nước.
Cát nắm không được, nhưng vẫn có thể cho người ta nắm lại một ít, nước tuy dịu dàng ôn nhuyễn, nhưng tay người không thể khống chế.
Có lẽ dùng cung tên để hình dung là chuẩn xác nhất, bởi vì thời gian luôn trôi qua rất nhanh.
Có khi cũng sẽ cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, như màn đêm buông xuống làm người trầm tĩnh, lắng nghe tiếng mưa nhịp nhàng, cùng Diệp Lê ôm nhau quay ôn lại chuyện cũ, lại khó tránh cảm thán, kim giây quay nhanh, kim phút quay càng nhanh, thời gian trôi quá nhanh, so với tuổi trẻ còn nhanh hơn.
Thời gian, chính là chứng mình cho tình yêu của tôi và Diệp Lê.
Sau khi tôi đem Từ Lỗi và Vương Linh đến công ty Diệp Lê, quản lí đối với hành vi này của tôi rất bất mãn, hắn hẹn tôi ra quán cà phê, nhìn như vui vẻ, kì thực lại trách tôi một lần lại một lần 'Hành vi thái quá', tôi biết, quản lí là muốn thông qua quan hệ tình người, để nhắc nhở tôi không nên lập lại chuyện này, dù sao tôi cũng một tay hắn nâng đỡ, mặt mũi của hắn, tôi không thể không để.
Năm tháng thúc giục người già, quản lí đã là người trung niên, có thể thấy hai bên thái dương đã có ít tóc bạc, luận luận là nam hay nữ, đều sẽ làm lụng rất vất vả, còn phải vất vả việc nhà, mệt muốn chết a~
Nhưng mà bởi vì là cam tâm tình nguyện chịu mệt, mới có thể làm cuộc sống và mạng sống đủ đầy, phong phú.
Việc tôi làm, chắc chắc công ty M đã làm khó quản lí. Nếu là người ngoài thì không sao, nhưng tôi lại là người từng ở công ty M, lại là nhân viên được quản lí chiếu cố, về tình về lí, hành động của tôi đương nhiên bị quản lí khiển trách là đúng.
Thừa lúc quản lí đang càu nhàu tôi miệng phun đầy nước miếng, tôi chịu không nổi tự giễu một chút, ra là tôi rất khéo hiểu lòng người, hiểu được phê bình của mình, như lúc còn nhỏ a~, Diệp Lê, cậu tìm không ra một người như tôi đâu.
Chờ quản lí khiển trách xong, ánh mắt cô gắng lấy một trăn phần trăm thành khẩn nói với hắn: “Việc này thực tình khó trách tôi lắm, dựa vào trình độ của Từ Lỗi và Vương Linh, ở công ty M có thể hoàn toàn độc bá một phương, sau khi tôi đi, ông cũng có thể đề bạc bọn họ đảm nhận chức tổng thanh tra, hảo hảo nuôi dưỡng, các người không những không làm họ cảm thấy bọn họ có ích, mà trêu chọc bọn họ bằng một người rùa biện chế dạo tài hoa của bọn họ, rùa biển tuy không sai, nhưng dù sao đây cũng là đất Trung Quốc, chỉ có nhà thiết kế bản địa mới có thể hiểu khách hàng thích cái gì, nghĩ cái gì, lời này dù có chút phân biệt, nhưng đạo lý vẫn rất đúng”
Quản lí trừng mắt nói: “Tôi làm sao không hiểu? Trước nói về Từ Lỗi và Vương Linh đi, hai người đó không phải là cô, tôi lúc đó gánh áp lực đề cử cô, một là nhìn ra cô có tài, hai là cho cô phát triển, biết cô mạnh hơn người, từ nhỏ ăn không ít ngọt bùi cay đắng, đối đạo lí đối nhân xử thế, xử sự đủ khéo, tính khí dẻo dai, nhưng Vương Linh và Từ Lỗi, từ nhỏ đã là một bình mực rồi, hiển nhiên vẫn chưa được tôi luyện đủ, một khi thăng chức rất khó phục chúng. Bọn họ thoạt nhìn đúng là có tài, là hoa nhưng chưa có hương, còn bằng cấp của rùa biển kia làm chủ tịch rất vừa ý, hắn tuy không có có tác phẩm nào, nhưng tôi cũng đâu còn biện pháp khác a~” quản lí thở dài nói thêm: “Tôi chỉ biết, cô một khi từ chức sẽ là một cái mắc xích quan trọng, chưa nói đến khách hàng bị lôi kéo đi, ngay cả những nhân việc kinh nghiệm phong phú cũng đều chạy theo cô, aiz~ tôi hối hận đến tái ruột tái gan rồi, lúc ấy thực sự là sống chết gì cũng không nên cho cô đi a~”
“A~ tôi biết sai rồi, ông đừng thở dài nữa” thấy quản lí uống gần xong ly cà phê, tôi gọi phục vụ mang thêm một ly nói: “Quản lí, ông tin hay không, tôi đều sẽ nói, trong lòng tôi luôn tôn kính tiền bối như ông. Người đời, có phát huy được giá trị không, chính mình có bản lĩnh ở phương diện nào không,vẫn phải có một Bá Nhạc như ông đề bạt mới là quan trọng nhất., nếu không tôi đã không có ngày hôm nay, nếu hỏi trên đời này tôi tôn kính ai nhất, thì người đó nhất định là ông, a~ thời gian không còn sớm, sắp đến giờ cơm chiều rồi, uống xong ly cà phê này, chúng ta đi ăn món ông thích, món cay Tứ Xuyên đi, vì để biểu đạt thành ý, lần này tôi mời, tôi cùng đàn ông an cơm chưa bao giờ bỏ tiền nha, khó được hào phòng một lần, ông đừng giành trả nha~”
“Nha đầu cô, đem tôi so với Bá Nhạc, thực là cho là một cái tát còn làm lòng tôi nóng hừng hực nha, được rồi, cô mời, đợi lát nữa đi ăn.
Ăn cơm với quản lí xong, tôi lái xe về nhà, trên đường nghĩ đến biểu tình buồn bực của quản lí tôi không khỏi mỉm cười, đối với hăn, tôi là thực cảm ơn, vô luận tôi có thay đổi như thế nào, cảm kích trong đáy lòng sẽ không bao giờ thay đổi.
Diệp mẫu biết chúng tôi trở về, lại đi đến đây tìm chúng tôi hai lần, có thể thấy được tôi và DIệp Lê nhìn ôn hòa nhưng thực ra là biểu hiện quật cường, chỉ chỉ ảm đảm lắc đầu, nhưng dì không có giống như trước, cứ nhìn chằm chằm chúng tôi nữa, số lần tìm chúng tôi cũng ít lại, tôi và và Diệp Lê bị Diệp mẫu quấy nhiễu, dù là công việc hay cuộc sống, đều ít hơn so với trước kia, thoải mái hơn a~
Chớp mắt một cái đã là tháng mười một, tôi và Diệp Lê còn có Điền Hàm Hồng San cùng nhau đến thành phố nhỏ kia, tính là ở đây thêm mấy ngày an tĩnh, Điền Hàm và Hồng San cũng rất thích nơi này, các cậu ấy hay nói giỡn, chờ làm việc thêm hai năm, sẽ nghỉ việc, đi theo chúng tôi gạt bỏ lý tưởng, chúng tôi cười hoan nghênh.
Diệp Lê và Điền Hàm ở phòng khách nói chuyện, tôi và Hồng San làm cơm trưa, bưng đến ban công, một bên nghe sóng biển một bên cùng ăn cơm.
Hồng San cầm lên ly rượu đỏ, nhẹ nhàng uống một ngụm nói: “Diệp Lê, thấy cậu là mẹ cậu căng thăng như vậy, thực khó tưởng tượng ra sau này tớ và Điền Ham đối mặt cha mẹ như thế nào a~”
Diệp Lê buông ly rượu an ủi nói: “Đừng bi quan quá, hai cậu đối với cha mẹ, gạt được cứ gạt,giấu được cứ giấu, đừng để quan hệ của hai cậu cho họ biết, đối với cha mẹ nói độc thân, sẽ làm bọn họ dễ dàng chấp nhận hơn đó”
“Đúng đó, tớ vẫn nói với cha mẹ là muốn độc thân, bọn họ lải nhải suốt luôn” Điền Hàm bỉu môi nói: “Hồng San, đừng nghĩ nhiều, chúng ta đều 30 rồi, cha mẹ không quản được chúng ta chạy đi đâu đâu”
“Được, không nghĩ nhiều” Hồng San nhìn Điền Hàm cười cười, duỗi lưng nói: “Đã lâu không có nhẹ nhàng như vậy, mỗi ngày đều như vậy thật tốt, làm cho người thật thoải mái nha, theo tớ thấy, mọi người đều tự nói về châm ngôn cuộc đời mình đi, Phương Ngưng, cậu nói trước đi”
“Được, vậy tớ nói trước” tôi ngẩng đầu nhìn biển khơi xa xa, trầm tư vài giây nói: “Trước khi cùng Diệp Lê kết giao, tớ luôn luôn một mình, ăn hết cay đắng ngọt bùi trong đời, nhưng tớ biết, mẹ và bà ngoại thích nhìn tớ cười, biết hai người họ muốn tớ trưởng thành là hạng người gì, cho nên
châm ngôn của tớ là: dù thời điểm nào, cũng phải ngẫng cao đầu, ưỡn ngực, mỉm cười, tốt tính, bất luận tâm tình, mặc kệ hoàn cảnh.”
“A~ cậu làm được rồi đó” Diệp Lê nắm tay tôi nói: “Nhân sinh chỉ có vài thập niên, nếu như không biết quý trọng, chớp mắt liền sẽ mang nuối tiếc đầy bụng, bởi vậy muốn cái gì cứ lập tức làm đi, dù có trả giá cũng không cần thương tâm, vậu nên châm ngôn của tớ: “ Dù có thế nào, cũng không thể tự tạo cho chính mình sự ngột ngạt.”
Hồng San khóe môi mỉm cười, liếc mắt nhìn Điền Hàm đang ăn trứng nói: “Tớ cả ngày tiếp xúc đồ cổ, xem xét đổ cổ, nhất định phải nói lên được giá trị thực sự, nếu nhìn thấy đồ giả hoặc đồ mô phỏng lại, cũng không thể thẳng thắng nói nó không đáng giá một xu, cho nên châm ngôn cuộc sống chính là: “: Phương thức làm việc bình thường, luôn cho đối phương một con đường lui.”
“Các cậu một đám ăn nói như triết học gia” Điền Hàm đem đồ ăn trong miệng nuốt một cái, cầm lên ly rượu uống một ngụm, bỉu môi nói: “Tớ không có nhiều ý tưởng như các cậu, tớ là phóng viên, châm ngôn rất đơn gian, không cần biết người da trắng hay da đen, chỉ là cần là người yêu sách đều là người tốt.”
Chúng tôi nghe Điền Hàm nói nhịn không đười cười to.
Diệp Lê vuốt vuốt ly rượu nói: “Tớ từng đọc qua một đoạn trong sách, nó nói như thế này,khi làm một chuyện gì đó, nếu muốn chuyện đó trở thành vĩ đại, trước tiên phải xem bản than kiên trì được bao lâu, nếu là một năm, tuyệt đối không có khả năng, nhưng nếu là hai mươi năm, tự khắc có cơ hội. Bốn người chúng ta đều là người bình thường, ai ở ngoài xã hội cũng là người bình thường, mà người bình thường không tầm thường ở chỗ, chính là quý trọng sự kiên trì.”
Nghe Diệp Lê nói, tôi nở nụ cười, Đúng vậy, quý trọng sự kiên trì.
Tôi nghĩ, cuộc sống hay tình yêu cũng đều như vậy.
Tới chạng vạng, chúng tôi tản bộ dọc bờ cát, Điền Hàm và Hồng Say chạy ở phía trước, người truy ta đánh, tôi và Diệp Lê đi theo phía sau, nắm tay, hương thụ giây phút thư thái.
Mẹ Diệp Lê gọi điện, hỏi chúng tôi đang ở đâu, DIệp Lê nói ở khách sạn trong thành phố nhỏ, Diệp mẫu thở dài không nói nữa, cúp nữa.
Diệp Lê giống như trẻ con bướng bỉnh, đắc ý nói: “Qua tiếp vài năm, mẹ của tớ nhất định sẽ mềm mỏng hơn nữa, con người a, đều chịu không được lôi kéo, lôi tới lôi lui liền sẽ mềm nhũn”
“Đúng vậy, chờ mẹ cậu thật mềm mỏng, cũng chờ cậu báo hiếu xong, à đương nhiên là tớ sẽ cùng cậu báo hiếu a”
“Di~ nói cứ như tớ là người không có hiếu vậy hả?”
“Còn không phải sao?” Tui xoa xoa mũi Diệp Lê, cười trêu chọc: “Trong mắt người thường, cậu là đại bất hiếu đó”
“Diệp Lê hí mắt nhăn mặt, “Đáng tiếc, chân lý luôn nằm trong tay người nắm giữ nha~”
Tôi cũng hí mắt nhăn mặt, “Đáng tiếc, cách mạng là dựa vào nhân dân mới có thể thành công”
“A~ cậu làm sao cứ trái lại với tớ vậy hả?”
“Tớ là nói cho cậu biết, mâu thuẫn chỗ nào cũng có nha, cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng nha~”
“Aiz~ ba hoa”
“Ưm, chỉ đối với cậu thôi đó”
“Cậu nha, thoạt nhìn vững chắc, kỳ thực trong lòng chỉ là đứa trẻ”
“Cậu không vậy hả? Trong mắt người yêu, ai cũng là trẻ con nha~”
“Phương Ngưng, thực sự cảm ơn trời xanh đã ban cho tớ một người phụ nữ dịu dàng như nước a~”
“Tớ cũng rất cảm ơn trời xanh đã ban cho tớ một người phụ nữ thơm và tinh khiết như rượu a~”
“Cùng nhau xem hoàng hôn đi”
“Được”
Tôi và Diệp Lê nắm tay, cùng nhau ngồi trên bở cát trắng, dụng tâm cảm nhận mặt trời Tây Phương chậm rãi lặng xuống.
Ánh nắng chiều tỏa sáng một góc trời, đỏ hồng một màu, biển khơi cũng hòa cùng màu đó, hồng lam xen nhanh, tạo thanh một mảng cao lớn đồ sộ.
Rõ ràng ngoài biển khơi là âm thanh sóng cuộn tròn, hòa vào tiếng ồn ào khoái hoạt, Điền Hàm và Hồng San hưng phấn thét chói tai, tôi lại chỉ thấy mọi âm thanh không có tiếng động, giống như tôi và Diệp Lê đang cùng nhu mơ một giấc mộng.
Trong mộng, chúng tôi quen biết, chúng tôi kết giao, chúng tôi chia lìa, chúng tôi gặp lại, rồi yêu nhau, chúng tôi vui mừng có, phiền não có, chúng tôi khắc khẩu và giải hoa...
Rất nhiều rất nhiều thứ hội tụ ở trong mộng, một lần rồi một lần, một tầng rồi một tầng, cuối cùng đọng lại, ngưng tự và tràn đầy lòng ngực, chính là yêu.
Tóc Diệp Lê được gió biển vén lên, sượt qua chớp mũi của tui, ôn nhu đa tình, cậu ấy tựa vào vai tôi, thấp giọng cười: “Phương Ngưng, yêu cậu”
“A~, tớ cũng yêu cậu.”
Tôi ôm chặt Diệp Lê, hít thở không khí ẩm ướt, khóe miệng kéo lên cho nụ cười nhẹ.
Đúng sai thành bại đều sẽ không quay đầu.
Cuộc sống này, vốn chỉ là những con số mà thôi..
---------Hoàn----------
Truyện đến đây là hết rồi
chúng ta lại hẹn gặp nhai ở bộ khác nhé
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...