“Đại tiểu thư, cuối cùng người cũng đến.
Người hãy mau đi khuyên nhủ phu nhân.” Chỉ thấy trước mặt một người phụ nữ trung niên mặc áo khoác cổ chéo màu xanh đậm, dáng vẻ đoan trang hiền lành.
Nhìn thấy nàng ánh mắt của bà sáng ngời, vội vàng ra nghênh đón.
“ Liễu di nương, mẫu thân ta thế nào?”
Nữ tử trước mặt là thiếp thất của phụ thân nguyên chủ, họ Liễu, danh tự Ngọc Anh, được phụ thân cứu trên đường áp tải.
Sau vì để báo đáp ân tình liền làm thiếp thất của phụ thân, dưới gối có một nữ tử, là muội muội của Trình Nhược Lan, nhị tiểu thư của tiêu cục Trình gia.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, Liễu di nương là người thẳng thắn, vô tư cũng luôn cẩn thận chiếu cố nguyên chủ cùng mẫu thân, quan hệ tương đối hòa thuận.
Xuyên qua tấm bình phong khắc hoa đàn hương đỏ tiến vào nội thất, trên giường có một nữ tử trung niên mặc tang phục màu trắng đang nằm nghiêng, cài một cây trâm hoa nhung màu trắng, sắc mặt tái nhợt
“Nhược Lan tới sao?”
Trình Nhược Lan đi vào nhìn rõ khuôn mặt của Trình mẫu, nàng không khỏi có chút choáng váng.
Chỉ thấy mẫu thân có nước da trắng mịn màng, bàn tay trắng thon thả, lông mày lá liễu, sắc mỗi trắng bệch bì bệnh, cả người đều lộ ra thần sắc buồn bã tang thương
Trình mẫu nhìn thấy Trình Nhược Lan, đôi mắt đờ đẫn của bà liền sáng lên, bàn tay run rẩy kéo cô ngồi xuống.
Trình mẫu vuốt ve khuôn mặt Trình Nhược Lan, nhìn nàng từ trên xuống dưới, rưng rưng nước mắt “ Nhược Lan của nương, con phải theo nương chịu khổ rồi.”
“ Nhược Lan không khổ, chỉ cần nương vẫn luôn ở cạnh Nhược Lan, Nhược Lan liền vui vẻ.” Trình Nhược Lan vuốt ve bàn tay Trình mẫu trên khuôn mặt nàng, bắt chước giọng nói của nguyên chủ an ủi bà.
Trình mẫu nghe lời này liền ôm mặt khóc.
Trình Nhược Lan đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ lưng Trình mẫu, tiếp tục nói “Mẫu thân, sau biến cố lần này Nhược Lan đã trưởng thành.
Mọi chuyện trong phủ Nhược Lan sẽ cố gắng hết sức vì người phân ưu.
Chúng ta phải sống thật để phụ thân trên trời được an tâm.”
Trình Nhược Lan trong lúc lơ đãng, nhìn thấy khuôn mặt gầy gò vì vất vả của Trình mẫu, trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần (chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn)
Ta - Trình Nhược Lan không phải là người có ân không báo, nếu ta đã chiếm dụng thân thể của nguyên chủ, mẫu thân của nàng cũng là mẫu thân của ta, ta sẽ thay nguyên chủ chăm sóc tốt cho Trình mẫu.
Trình Mẫu chậm lại một lức, ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn Trình Nhược Lan, vỗ nhẹ vào tay cô, nhẹ nhõm nói “Con a, con nói đúng, là nương nhất thời hồ đồ.
Nhược Lan của ta cuối cùng cũng trưởng thành”
An ủi Trình mẫu một hồi, bà bắt đầu mệt mỏi rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Trình Nhược Lan đắp chăn lại cho bà, quay sang nói với Liễu di nương
“ Liễu di nương, làm phiền hãy chăm sóc tốt mẫu thân ta”
“Đại tiểu thư yên tâm.
Chăm sóc phu nhân là trách nhiệm của ta.
Vốn là người một nhà không cần coi ta như người ngoài.”
Đúng vậy, hiện tại trong phủ lớn này chỉ còn lại Trình mẫu, Lưu di nương, hai vị tiểu thư của tiêu cục và một vài người hầu.
Than ôi, ta liền thừa kế một tiêu cục phá sản a.
Lúc này, một đám nam tử cao lớn, dáng vẻ hung hãn đi tới trước phủ tiêu cục Trình gia
“ Lâm gia, chính là phủ này.”
Lâm Hổ ra hiệu cho người bên cạnh “ Đập cửa cho ta”
“Phanh phanh phanh!” Mấy hán tử lưng hùm vai gấu dùng một gỗ to không ngừng ra sức đập cửa.
Dưới sự va chạm không ngừng, cửa rất nhanh liền bị mở ra.
“Đại tiểu thư, xảy ra chuyện rồi! Có một đám người xông vào nhà, đập phá đồ đạc trong sảnh! Họ nói nếu không bồi thường sẽ đập nát toàn bộ, ngài mau qua xem một chút!” Một gã sai vặt lo lắng nói với Trình Nhược Lan đang chuẩn bị về phòng.
“Được rồi, ta biết rồi, ta sẽ qua đó ngay”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...