Cuộc Sống Đơn Giản

Mấy ngày nay, Tôn Đông Mặc đã xử lý xong tài liệu Lâm Dương giao cho mình, hắn hào hứng bừng bừng lôi kéo Trương Thiến ra ngoài.

Trương Thiến bị Tôn Đông Mặc kéo đi, bước chân không vững: “Anh chậm một chút, có chuyện gì mà gấp như vậy.”

“Đến lúc đó em sẽ biết.” Tôn Đông Mặc không quay đầu lại, nhưng lại phối hợp thả chậm bước chân.

“Thần thần bí bí.” Trương Thiến ngoài miệng nói như vậy, nhưng mà trên mặt lại cúp nụ cười.

Tôn Đông Mặc kéo Trương Thiến đến quảng trường nhỏ, tới trước một chiếc màu bạc: “Thế nào, có thích không?”

Trong giọng nói Tôn Đông Mặc có mong đợi rõ ràng, Trương Thiến há miệng không nói, nhịn xuống câu “Anh không thấy nó có vẻ nữ tính sao?”. Thay bằng
một câu: “Rất đẹp, rất xứng đôi với anh.”

Tôn Đông Mặc dừng một chút, sau đó buồn cười ra tiếng, ôm cổ Trương Thiến cắn tai cô một cái: “Em đang nghĩ gì đấy?”

Trương Thiến không vui phất tay Tôn Đông Mặc ra, liếc nhìn chung quanh, có một vài người tản bộ đã chú ý đến hành động của hai người bọn họ rồi, cô
đấm một cái lên người Tôn Đông Mặc: “Anh chú ý đến hành động của mình
một chút chứ!”

Sức lực Trương Thiến đối với Tôn Đông Mặc mà nói
chả đáng là bao, nhưng lại giả bộ rất đau, còn hợp tình hợp lý gào khóc
hai tiếng.

Trương Thiến nhìn thấy vẻ mặt buồn cười này của hắn
cũng biết là hắn đang làm bộ làm tịch, cô híp mắt, hung hăng véo hắn một cái: “Được rồi, nghiêm túc nói chuyện, cười gì mà cười.”

Khuôn
mặt Tôn Đông Mặc vặn vẹo một phen, sau đó lập tức khôi phục như thường,
nhưng hành động kia của hắn khiến tâm tình Trương Thiến tốt lên khá
nhiều.

“Xe này là đặc biệt cải tạo cho em, thử một chút xem thế
nào.” Tôn Đông Mặc vừa dớt lời, đã đẩy lưng Trương Thiến, đưa cô vào chỗ tài xế.

Trương Thiến cảm thấy Tôn Đông Mặc đang nói đùa, cô căn
bản sẽ không lái xe có được không, cả bằng lái cũng không có, hắn muốn
để cô đụng chết người à. Cô quay đầu nhìn về phía Tôn Đông Mặc đã ngồi ở vị trí kế bên tài xế: “Anh biết mà, em không biết lái xe!”


Ai
ngờ Tôn Đông Mặc cười bao dung với Trương Thiến, đặc biệt bình tĩnh nói: “Không có việc gì, bây giờ em có thể học.” (Huong August – Diễn đàn Lê
Quý Đôn)

“Nhưng em không có bằng lái.”

“A, cái này, anh đã sớm sai người làm.”

Trương Thiến co quắp khóe miệng nhìn vẻ mặt nhẹ nhàng của Tôn Đông Mặc, cái
này thao tác ra sao, tại sao người trong cuộc là cô đây lại không biết.

“Nha, thật ra lái xe rất đơn giản, tựa như chơi xe điện tử.”

Ngồi nói chuyện không biết suy nghĩ, làm sao có thể giống.

Tôn Đông Mặc vẫn còn ở tay cầm tay dạy: “Xem, cái này là chân ga, gia tốc;
cái này là thắng xe, chậm lại; còn có chính là để nắm giữ tốt tay lái,
chiếc xe này là anh bảo Lâm Dương đặc biệt làm theo yêu cầu cho em, xem
đi, em chỉ cần khống chế mấy thứ này, thật ra lái xe rất đơn giản.”

Nhìn xe nhỏ thẳng tắp chạy trên đường, Tôn Đông Mặc cười: “Kỹ thuật cũng không tệ lắm.”

Lại nói đơn giản, nhưng vừa mới bắt đầu làm vẫn còn không có quen, bây giờ
lúc chú ý của Trương Thiến đều đặt ở trên tay lái nho nhỏ trước mắt này, căn bản không nghe được Tôn Đông Mặc đang nói cái gì, trong miệng lẩm
bẩm nhớ: “Bên trái là thắng xe, bên phải là chân ga, bên trái là thắng
xe...”

Xe chạy cũng không tệ lắm, có thể đi thẳng, đến khúc
quanh, Trương Thiến tựa như lấy được một món đồ chơi cỡ lớn, chơi không
chán.

Mới vừa dừng xe, Trương Thiến quay đầu, muốn chia sẻ tâm
tình hưng phấn của mình với Tôn Đông Mặc, đã nhìn thấy khuôn mặt phóng
đại của hắn, Trương Thiến bị dọa giật mình, chợt lui về phía sau: “Anh
làm gì đấy a, sao tiến gần như vậy?”


Tôn Đông Mặc nhíu mày: “Đây không phải là có thể bảo vệ em tốt hơn sao?”

Trương Thiến quay đầu, đẩy mặt Tôn Đông Mặc ra: “Cách em xa một chút.”

Mới vừa rồi tinh thần vẫn khẩn trương, hiện tại lập tức tỉnh táo lại,
Trương Thiến cảm thấy mình một thân mồ hôi, cô mới không cần ở gần Tôn
Đông Mặc như vậy đâu. Nếu Tôn Đông Mặc ngửi được mùi mồ hôi trên người
cô thì làm thế nào, thật lúng túng.

Tôn Đông Mặc nghe vậy, chợt
ngã về phía trước hôn một cái thật kêu lên mặt Trương Thiến, chọc Trương Thiến khiển trách liên tiếp, hai người chơi đùa trong khoang xe hẹp.

Thật ra Trương Thiến chỉ suy nghĩ nhiều, Tôn Đông Mặc làm sao có thể ghét bỏ cô được, thấy khuôn mặt Trương Thiến đỏ ửng, bộ dáng mồ hôi lâm ly, Tôn Đông Mặc có suy nghĩ hóa thân làm sói, nhào tới nuốt cô vào bụng, nhưng hiện tại vẫn còn quá sớm, phải nhẫn nại, phải nhẫn nại.

Chơi đùa kết thúc, Trương Thiến dưới sự chỉ đạo của Tôn Đông Mặc lại luyện tập
mấy vòng, động tác của cô từ từ chuyển thành thuần thục, dần dần tay
chân phối hợp cũng có khuôn có dạng, luyện được không sai biệt lắm, hai
người thu thập đồ chuẩn bị về nhà.

Những lúc vui vẻ sẽ cảm thấy
thời gian trôi đi rất nhanh, trong chớp mắt xuân về hoa nở, còn vài
tháng nữa Trương Thiến sẽ tốt nghiệp, cô cũng bắt đầu bận rộn.

Trương Thiến trở lại bệnh viện thực tập, Lâm Dương mở cho cô tiểu táo(*), sắp
xếp bác sĩ có kinh nghiệm nhất cho cô học tập, tận tay dạy cho cô quá
trình gây mê, chỗ khó, điểm chưa rõ còn lưu ý dạy chậm hơn, từng điểm
phân tích giảng giải cho cô hiểu.

(*) Tiểu táo (tiêu chuẩn “ăn” tập thể cao nhất, phân biệt với trung táo và đại táo)

Ở trong bệnh viện gần hai tháng, mỗi ngày Trương Thiến đều gọi điện thoại với Tôn Đông Mặc, hai người suốt ngày ngọt ngào... kích thích Lữ Nhất Y cả ngày xụ mặt, có cảm giác phát triển theo hướng Diệt tuyệt sư thái.

Tấm giấy mỏng giữa Lữ Nhất Y và Lâm Dương vẫn chưa được phá, không biết lúc nào mới có thể tu thành chính quả đây. Lâm Dương như vậy thực sự hơi
qus đáng, đùa bỡn người ta rất vui à, Trương Thiến đang nghĩ trước khi

đi, nếu hai người còn chưa có kết quả gì, cô còn muốn bật mí chút tin
tức với Lữ Nhất Y.

Trở lại trường học, Trương Thiến rất say mê cản đường người ta.

Tốt nghiệp xong, cầm bằng tốt nghiệp, Trương Thiến tay nhỏ ngăn lại, lần
lượt phát thiệp mời cho mọi người: Chị đây muốn kết hôn, các cậu có rảnh tới dự một chút.

Cả đám đồng học ngây người, có cần dữ dội như
vậy hay không, mới vừa tốt nghiệp đã kết hôn, Trương Thiến, cậu đừng
kích thích như vậy chứ.

Hàn huyên cùng các bạn học xong, sáu
người phòng ngủ Trương Thiến cùng nhau thuê xe đến một nhà hàng thịt
nướng, Trương Thiến bày tỏ, chị muốn kết hôn, trong lòng vui mừng, bữa
này chị mời khách. Thật ra cũng không đáng bao nhiêu tiền, đây là một
chút tâm ý của Trương Thiến, nên mọi người cũng không khách khí nữa,
ngồi vây quanh một bàn nói tới nói lui.

“Ai, đến lúc đó, các cậu
nhất định phải tới đây tham gia hôn lễ đó.” Trương Thiến cười híp mắt
mời mọi người, mặc dù trên mặt bình tĩnh, trong lòng vẫn có phần ngượng
ngùng, nhưng nghĩ đến bạn tiểu học đều làm mẹ hết rồi, bây giờ cô như
vậy cũng không phải chuyện gì lớn lắm.

“Oa, Thiến Thiến mình
không nghĩ đến người kết hôn đầu tiên trong nhóm lại là cậu.” Minh Dương giương cái miệng nhỏ ngây ngô nói.

“Đúng vậy đó, mình cũng không nghĩ đến, thật ra các cậu đều biết chú rể, chính là Tôn Đông Mặc, bọn
mình làm hòa rồi.” Trương Thiến thả một miếng thịt bò lớn lên lò nướng,
nhẹ nhàng lật qua lật lại, điều chỉnh độ lửa.

Sắp kết hôn rồi,
hôm nay là hai mươi bốn tháng sáu, cuối cùng kết hôn được định là mồng
sáu tháng bảy, không kém mấy ngày nữa. Mấy ngày nay mẹ Tôn dẫn một đội
thợ trang điểm, thời khắc nhắc nhở Trương Thiến phải chú ý ăn uống, giữ
vững vóc người, vì mặc vào áo cưới đặt may đặc biệt, mấy ngày nay Trương Thiến chịu tội không ít, cái này không thể ăn, cái kia không cho ăn,
thèm chết cô.

Thật vất vả bắt được một cơ hội, ăn chưa đã ghiền
thì thật phụ lòng dạ dày bản thân, em gái Chanh Chanh đáng thương, chắc
hẳn hiện tại cô ấy đang thay mình chịu tội đi, dù sao cũng là phụ dâu,

đứa trẻ đáng thương, Trương Thiến cũng không nghĩ đến một câu nói đùa
của cô lại có thể biến thành sự thật, quả nhiên, cuộc sống nhàn nhã một
đi không trở lại. Truyện chỉ được đăng tải miễn phí tại Diễn đàn Lê Quý
Đôn

“Ai nha, hiện tại mình còn chưa tốt nghiệp đã phải chuẩn bị quà mừng rồi.” Trương Tiểu Trữ gật gù đắc ý nói.

“Lão đại, đừng nói như vậy, với đều kiện của cậu, tìm một người không khó.”
Từ TIếu gắp lên một miếng thịt dê, chấm da vị, vừa ăn vừa nói: “Đúng
rồi, Tiểu Duy, Thiến Thiến cũng kết hôn, chừng nào thì cậu mới có thể
tiến tới chuyện này vậy, theo mình được biết, thời gian lui tới giữa cậu và Phùng Long cũng không ngắn.”

“Chờ sau khi mình tốt nghiệp nghiên cứu sinh rồi hãy nói.”

“Triệu Duy cạu đúng là chẳng gấp gì cả, tốt nghiệp nghiên cứu sinh còn chờ 3
năm nữa, đến lúc đó cậu đã 28 rồi, nếu không kết hôn sẽ chẳn ai muốn
đâu.” Trương Thiến sờ sờ bụng, chấm chút tương, dù sao thịt nướng cũng
là cô trả tiền, cứ ăn từ từ đi, nghĩ vậy Trương Thiến lại đặt một miếng
khoai lang lên lò nướng.

“Theo mình thấy, ở cổ đại vẫn tốt hơn.”

“Thế nào lại nói tới cổ đại.”

“Cổ đại kết hôn sớm nè, không giống như hiện đại, sinh viên tốt nghiệp cũng 25-26 rồi, lúc này kết hôn còn khiến người ta kinh ngạc, vậy rốt cuộc
bao nhiêu mới không tính là sớm.”

“Không sai, thanh xuân conn gái cũng chỉ mấy năm, chờ lớn hơn chút nữa đã già rồi, còn ai muốn chứ.”

“Nói chuyện gì vậy, tốn thời gian lại phí sức, lãng phí tinh lực như vậy làm gì.”

“Hừ hừ, thấy thuận mắt lập tức kết hôn, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì.” Từ Tiếu uống một ngụm rượu, khí phách nói.

“Ha ha, lời này của Từ Tiếu thật sâu sắc, có lẽ ngày nào đó mình thật sự
cưới chui. ” Trương Tiểu Trữ chạm cốc, bỏ xuống một quả bom.

“Lão đại, cậu nói không phải thật chứ.”

“Cái gì thiệt hay giả, Thiến Thiến, vì cậu đi vào nấm mồ hôn nhân, vì chúng ta sau này cũng đi vào nấm mồ này, cạn ly!”

“…” Trương Thiến ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt đỏ ửng vì bị sức nóng của than
hun nóng, ha ha, cô bận ăn thịt, các cậu mới vừa nói cái gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui