Lý Dực nghe lời Lý Hãn nói, biết Lý Hãn ngầm đồng ý hắn rồi, vui mừng nhảy cẫng lên chạy ra ngoài, khi đi tới cửa, đột nhiên nhớ tới nói với Lý Hãn một tiếng: "Đa tạ phụ hoàng." Vừa dứt lời, bóng người đã không thấy.
Lý Hãn thấy vậy âm thầm lắc đầu, thầm nghĩ: "Vận khí của tiểu tử này cũng là mạnh hơn ta nhiều."
Lý Dực khẩn cấp mà chạy tới Lâm gia, vào cửa biết được Tử Tình đi đến chỗ Thầm thị, liền trực tiếp vào nhà tìm Yên Nhiên, ai ngờ Yên Nhiên cũng không có ở nhà, nói là cũng đều ở nhà Tử Phúc.
Lý Dực đành phải chạy tới nhà Tử Phúc, không nghĩ tới hôm nay Tử Phúc mộc hưu, mang theo đại gia đình ra phố đi dạo rồi, Lý Dực không thể làm gì khác hơn là để cho hộ vệ bên cạnh chia ra đi hỏi thăm, một đường tìm kiếm, cuối cùng ở phụ cận Long Hữu tự tìm được một đại gia đình Tử Tình này.
Yên Nhiên đột nhiên nhìn thấy Lý Dực, mừng rỡ chạy lên trước, gọi: "Ca ca, làm sao ngươi cũng ở đây?"
"Ca ca là đặc biệt tìm đến, hôm nay ca ca có thời gian rảnh, muốn đi thăm cô cô và muội muội, nhưng người trong nhà nói các ngươi đi ra ngoài rồi, ca ca liền tìm đến nơi này."
Tử Tình thấy Lý Dực một mặt nôn nóng tìm đến, chắc là trong lòng đã có tính toán, chẳng qua, bao nhiêu người ở đây, Tử Tình lời gì cũng không nói ra được.
Trái lại hai người Lưu thị và Phó thị, biết được thân phận của Lý Dực, trở về chia ra nói cho Tử Phúc và Tử Hỉ, lúc này Tử Phúc thấy tâm tư của Lý Dực đối với Yên Nhiên, đều viết ở trên mặt, đột nhiên nghĩ đến truyền thuyết về Yên Nhiên, chẳng lẽ Yên Nhiên thật sự là mệnh cách hoàng hậu? Trong bụng Tử Phúc có chút bất an rồi, nhìn nhìn Tử Tình, Tử Tình đang cúi đầu không biết nghĩ cái gì.
Thầm thị thấy Lý Dực vấn an mình, bèn nói: "Đã rất nhiều ngày không thấy được ngươi, hình như có chút gầy, là không ăn cơm tử tế?"
Lý Dực nghe xong trong bụng ấm áp, người nhà cô cô chính là không giống, thương yêu đối với mình, cũng là phát ra từ nội tâm, thật sự như bà ngoại ruột của mình, liền cười nói: "Đa tạ bà ngoại nhớ thương, ta nhất định ăn cơm tử tế."
Tử Tình nhìn thoáng qua, Lý Dực đúng là có chút gầy, chẳng qua tinh thần trái lại tốt, bèn nói: "Nhìn không tồi, hẳn là cao lên đi?"
Lý Dực nghe xong, cọ đến trước mặt Tử Tình, cười nói: "Cô cô sờ sờ."
Yên Nhiên cười nói: "Ca ca làm nũng đấy."
Lý Dực sờ sờ đầu Yên Nhiên, nói: "Muội muội cũng cao lên rồi."
Hạ Văn Xương chen đến bên cạnh Lý Dực, hỏi: "Thế còn ta, còn ta?"
Lý Dực thật sự không muốn miễn cưỡng với hắn ta, vừa lúc Lưu thị thấy bên cạnh có cửa hàng vật liệu may mặc, liền muốn chọn cho mấy người Hứa thị mấy tấm vải, vật liệu may mặc trong nhà thật đúng là khó tìm thích hợp với bọn họ, cho nên, mang theo mọi người vào cửa hàng, Lý Dực thì lùi một bước đứng ở bên cạnh Yên Nhiên, đẩy Văn Xương đi.
Từ phố trở về, mấy người Tử Tình đều ở nhà Tử Phúc nói cười, Lý Dực lặng lẽ mang Yên Nhiên ra ngoài, Yên Nhiên nói: "Ca ca, sao bây giờ ngươi mới đến? Giày và tất ta làm cho ngươi xong cả rồi, ngươi không tới nữa thì sẽ không kịp đeo rồi."
"Được, bây giờ ca ca dẫn ngươi đi lấy, sau này ca ca tranh thủ mỗi ngày đều tới thăm ngươi một chút, vẫn giống như trước, ngươi nói có được hay không?" Lý Dực vừa mất gánh nặng trong lòng, thực sự thoải mái rồi, bất kể sau này có thể làm được cả đời này chỉ có một nữ nhân là Yên Nhiên hay không, ít nhất, trước mắt, hắn không cần đi đối mặt với nữ nhân khác.
Quả thật từ đó Lý Dực lại khôi phục được thói quen căn bản buổi trưa mỗi ngày tới thăm Yên Nhiên một chút, Tử Tình và Lâm Khang Bình đều là đã từng trải qua, đâu thể không hiểu được tâm sự thiếu niên của Lý Dực? Kết quả hai phu thê thương lượng là nếu là vận mệnh không có cách nào kháng cự, không bằng hãy cho bọn họ một chút thời gian và không gian để cho bọn họ tự do phát triển, không phải là có một câu, nói là áp lực càng lớn, phản kháng càng lớn, dứt khoát không quản, có lẽ, ông trời còn sẽ có an bài khác.
Dĩ nhiên, đây là ý của Tử Tình, mối tình đầu của Tử Tình chính là như vậy, ban đầu cha mẹ phản đối, nhưng mình chết sống mong muốn, đợi đến sau đó hai bên cha mẹ đều tán thành, cho là hết thảy đều nước chảy thành sông rồi, hai người ngược lại mỗi người đi một ngả, cho nên nói, có một số việc, vẫn là giao cho thời gian đi tìm đáp án thì thích hợp hơn.
Tử Tình vừa buông tay, trái lại thật sự thành toàn Lý Dực, chẳng qua, mỗi ngày hắn tới đây, cũng chỉ là chơi cờ cùng Yên Nhiên, kiểm tra một chút bài vở của Yên Nhiên, cùng Yên Nhiên luyện chữ một chút, nói chuyện tình cảm là không có tí nào, đánh đàn cũng là có, một đánh đàn một thổi tiêu, cũng là càng ngày càng ăn ý rồi.
Trung thu năm nay, nhận được thư của Thư Duệ, nói là đang cố gắng hết sức chạy về ăn Tết, bởi vì tháng hai sang năm, chính là năm Đại Bỉ, Thư Duệ phải trở về tham gia thi hội, nếu không, còn phải chờ thêm ba năm nữa.
Yên Nhiên biết được tin tức này, trong lòng bắt đầu cũng như mọc cỏ rồi, ngày ngày đếm ngày mà qua, ngày ngày mong đợi tuyết rơi, mong đợi lễ mừng năm mới, cũng bắt đầu làm tất cho Thư Duệ, tìm Tử Tình xin kích cỡ.
Chờ đến lúc Yên Nhiên làm xong đôi giày thứ ba, thời gian thật đúng là tiến vào tháng chạp rồi, Tử Tình đột nhiên nghĩ đến ước hẹn ba năm cùng với Chung Doanh, Đại nha đầu Chung gia này, năm nay mười bốn rồi, càng phát trổ mã càng đáng yêu rung động lòng người, cũng thật sự ứng với cái tên này của nàng. (Sở Sở = đáng yêu)
Thư Duệ bọn họ là vào ngày Tết Ông Táo vào cửa, Yên Nhiên khi đó đang cùng mấy đứa Thư Ngọc ở trong viện tử tranh cướp đồ chơi làm bằng đường ăn, đột nhiên thấy một tiểu tử cao ơi là cao từ bên ngoài tiến vào, mặc y phục là lạ, đang đánh giá cửa nhà, Yên Nhiên phản ứng lại trước tiên, ném đồ chơi làm bằng đường trong tay, chạy như bay đến trước mặt Thư Duệ, "Đại ca, bế bế."
Thư Duệ cười tiếp được người trong nháy mắt, tựa như trước kia từ thư viện trở về, luôn luôn có một thân thể chạy như bay đến trước mặt mình, "Đại ca, bế bế."
"Muội muội lúc này đúng là thật nặng rồi." Thấy Yên Nhiên biến sắc, Thư Duệ lại vội cười nói: "Không phải là mập, là trưởng thành, vóc dáng cũng cao."
Đang nói, Tử Tình và Lâm Khang Bình đã nghe được tin tức đi ra, thấy nhi tử trước mắt cao hơn mình gần như một cái đầu, Tử Tình rưng rưng cười nói: "Quả nhiên trưởng thành rồi, nhi tử của ta."
Thư Duệ vội đặt Yên Nhiên xuống, hướng về phía Tử Tình và Lâm Khang Bình quỳ xuống, "Cha nương, ta đã trở về."
Tử Tình đở Thư Duệ dậy, Thư Duệ cũng cho Tử Tình một cái ôm thật to, thấy Thư Ngọc cùng Thư Vĩ bên cạnh vẻ mặt khát vọng mà nhìn mình, Thư Duệ buông mẫu thân ra, ôm Thư Ngọc và Thư Vĩ quay một vòng.
Người một nhà rất nhanh vào nhà, Tử Tình tự mình thu xếp cho Thư Duệ rửa mặt, sau đó mọi người ngồi ở trên kháng, kể chút tình hình sau khi ly biệt, chủ yếu là nghe Thư Duệ kể tin đồn thú vị ở trường học của hắn, đang nói hăng say, Lưu thị phái người tới nói, hôm nay ở chỗ Tử Phúc, đón gió tẩy trần cho Thư Duệ cùng Vĩnh Tùng, Tử Tình mới nghĩ đến, còn chưa có đi gặp Tăng Thụy Tường và Thầm thị đâu.
Bên ngoài trời băng đất tuyết, Yên Nhiên làm nũng, đòi Thư Duệ cõng nàng, Thư Duệ ngồi xổm người xuống, Yên Nhiên nằm sấp ở trên lưng Thư Duệ, sung sướng nói: "Vẫn là Đại ca tốt."
Tử Tình nhìn Lâm Khang Bình cười một cái, Lâm Khang Bình cho cái mông của Yên Nhiên một phát, nói: "Phụ thân phí công cõng ngươi những năm này rồi."
Lúc Yên Nhiên bọn họ qua, trong phòng khách nhà Tử Phúc ngồi đầy người rồi, mấy người Thẩm Kiến Sơn vốn là hồi mùa thu đã muốn về quê rồi, Thầm thị tất nhiên không thuận theo, khó khăn lắm mới tới một chuyến, làm sao cũng phải ăn Tết rồi mới đi, xem một chút hội chùa và hoa đăng ở Kinh thành, Thẩm Kiến Sơn vốn chính là cá tính tùy tính không câu chấp, nghe lời Thầm thị, bèn ở lại. Mộc Mộc cũng không có về quê, chờ thi hội tháng hai sang năm.
Lưu thị thấy Thư Duệ cõng Yên Nhiên vào nhà, liền cười nói: "Đại cháu ngoại trai vừa vào cửa đã làm cu li rồi, nào, để cho cữu nương xem một chút, cao lớn bao nhiêu?"
Thư Duệ để Yên Nhiên xuống, quy củ dập đầu cho Thầm thị và Tăng Thụy Tường, sau đó lại vấn an cho mọi người, Thầm thị thấy Thư Duệ và Vĩnh Tùng đứng cùng nhau, cười nói: "Rốt cuộc là căn bản không giống, vóc dáng Đại ngoại tôn rõ ràng cao hơn Đại tôn tử của ta một chút."
Mấy người Tử Phúc cùng Thư Duệ và Vĩnh Tùng nói kinh nghiệm học ở trường, Thư Duệ nhìn một vòng, hỏi: "Đại tỷ tỷ không có trở lại? Vĩnh Dung đâu? Cũng thành thân rồi sao?"
Lưu thị nghe xong vỗ tay nói: "Đúng vậy, phái người người đi đón hai nàng, đã ba năm không gặp, là nên, lúc ngươi đi còn nhớ đến tặng một phần hạ lễ cho các nàng, nàng nhìn nước mắt rơi không ngừng.”
Lưu thị nói xong phân phó nha hoàn cùng bà tử mang theo gã sai vặt đi đón người, sau nửa canh giờ, Vĩnh Dung vào cửa trước, Vĩnh Dung vừa trong tháng xong, đang nghĩ tới đi ra ngoài khoan khoái một chút, nhìn thấy người trong nhà đến, liền nhanh chóng chạy tới đây. Dĩ nhiên, còn có phu tế của nàng đi cùng.
Lúc Thư Duệ Vĩnh Tùng đang cùng Vĩnh Dung vừa gặp nhau, Vĩnh Liên tiến vào, trên người Vĩnh Liên lại có bầu năm sáu tháng, Thư Duệ và Vĩnh Tùng thấy, còn có chút không dám quen biết nhau lắm.
Yên Nhiên thấy Vĩnh Liên cùng Vĩnh Dung cũng là hết sức vui mừng, dù sao, kể từ sau khi vào Kinh, suốt ngày ở chung một chỗ, Vĩnh Liên cùng Vĩnh Dung rốt cuộc tuổi tác lớn hơn, đối với Yên Nhiên hết sức thương yêu, cho nên, lúc này giữa tỷ muội vừa gặp nhau, vẫn còn có chung rất nhiều kỷ niệm tốt đẹp. Nhất là Vĩnh Dung, vị phu tế này, cũng là Yên Nhiên cầu tới cho nàng, nếu không, nàng phải gả vào Sử gia, còn không biết là kết cục bi thảm nào đâu!
Yên Nhiên dựa vào giữa Vĩnh Liên và Vĩnh Dung, thấy nhóm người lớn có nhiều chủ đề như vậy, mà nhiều đề tài, nàng đa phần là nghe không hiểu, bèn lôi kéo mấy đứa nhỏ Vĩnh Huyên cùng Vĩnh Cầm và Vĩnh Chi qua một bên chơi cờ năm quân.
Vĩnh Huyên lớn hơn Yên Nhiên một tuổi, đối với chuyện nam nữ biết được hơn Yên Nhiên chút ít, cười nói: "Đại ca của ta về nhà, nương ta sẽ bận rộn thu xếp hôn sự cho Đại ca rồi, Yên Nhiên, cô cô cũng nên thu xếp cho Thư Duệ ca ca rồi nhỉ?"
Vấn đề này, Yên Nhiên thật đúng là chưa từng nghĩ đến, hỏi: "Đại ca đón dâu thì sẽ có cái gì không giống?"
"Sau này, là không thể cõng ngươi nữa chứ sao." Vĩnh Chi nói, ca ca của Vĩnh Chi chỉ lớn hơn nàng hai tuổi, nàng hết sức hâm mộ Yên Nhiên có nhiều ca ca tốt như vậy.
Yên Nhiên nghe xong lắc đầu nói: "Đại ca của ta sẽ không không quan tâm ta đâu."
Vĩnh Cầm nghe xong cười nói: "Không sao, cho dù Thư Duệ ca ca không quan tâm ngươi, ngươi còn có Tiểu Dực ca ca, hắn cũng sẽ không không quan tâm ngươi."
Yên Nhiên còn chưa hiểu tới đây, Vĩnh Huyên đẩy Vĩnh Cầm một cái, cười nói: "A, thật không biết xấu hổ, còn nhỏ tuổi đã biết nói cái này.
Vĩnh Cầm nghe xong mặt đỏ lên, cũng đẩy lại Vĩnh Huyên một cái, cười nói: "Không phải là ngươi nói cho ta biết sao? Nói Tiểu Dực ca ca chắc chắn là thích Yên Nhiên muội muội."
Yên Nhiên giờ mới hiểu được ý của hai người, cũng là đỏ mặt lên, đẩy hai người một cái, mắng: "Muốn chết, nói bậy cái gì đấy, ta đi mách nương ta."
Vĩnh Huyên vội kéo Yên Nhiên lại, nói: "Muội muội tốt, chỉ là câu nói đùa, ngươi còn tưởng thật đi nói cho cô cô? Thường ngày tình nghĩa ngươi đối với chúng ta đều là giả dối hay sao? Cơ mà nói thật, bản thân ta là có mấy phần hâm mộ muội muội ngươi đó."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...