Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Lúc này đến là Hạ Cam Vĩnh, nói là tới cửa tìm Tử Hỉ tham thảo học vấn,
Thẩm thị cũng không thể từ chối người ta ngoài cửa. Năm đó sau khi Tử
Tình đính hôn, Lâm Khang Bình cũng là suốt ngày sống ở Tăng gia, sau này hai người trôi qua không tệ, cho nên Thẩm thị cũng chứa chút tâm tư, để cho bọn họ tiếp xúc một chút, quen thuộc thói quen của nhau một chút,
tương lai thành thân rồi, không đến mức người xa lạ không được tự nhiên, tựa như giống nàng năm đó, hai người tiếp xúc nhiều năm mới hiểu nhau
một chút.

Vì mùa thu sang năm, Tử Quân, Tử Tân, Tử Lộc, Tử Thọ và Tử Hỉ năm đều
phải đi tham gia thi hương, bởi vậy, Tử Quân và Tử Tân ngày nào cũng
tới, mọi người ngồi cùng nhau đàm luận học vấn, lấy thừa bù thiếu, tiến
bộ còn lớn hơn một chút. Giờ lại thêm Hạ Cam Vĩnh nữa, thư phòng Tăng
gia rõ ràng hơi nhỏ rồi.

Thẩm thị thương lượng với Tử Tình, tống tất cả lên Noãn Hương uyển trên
đảo nhỏ, nơi đó không chỉ chỗ rộng, còn có một cái đình. Học mệt mỏi,
mọi người ngồi ở trong đình nói cười, ngắm hồ sen bốn phía, gió nhẹ lướt qua, sóng biếc dập dờn, còn có đỏ trắng hồng kia nữa, toàn bộ nở rộ,
hoa sen duyên dáng yêu kiều, cũng tăng thêm vài phần hứng thú nói
chuyện, thỉnh thoảng còn có thể gợi hứng làm thơ cho mấy người, thật là
chỗ đọc sách tốt mùa hè.

Phó Gia Viễn và Phó Gia Kiệt được chỗ này, lại càng sao cũng được vui
vẻ, trong vườn có ngô, đậu tương có thể nướng để ăn, dưa hấu, dưa lê,
dưa chuột, tiện tay hái được, trong hồ nước còn có thể câu cá, bơi
thuyền nhỏ hái đài sen, đồ ăn vặt mỗi ngày, cũng là cực kỳ tinh xảo,
tuyệt đối không kém hơn đầu bếp nhà họ, cho nên, chờ đến khi người Phó
gia tới đón, hai người lại có mấy phần không nỡ.

Tiễn bước hai tiểu ma vương này, Hạ Cam Vĩnh cũng chưa có ý về nhà,
nhưng là Hạ thái thái sai người đưa chút quần áo và đồ ăn tới, Tử Vũ mỗi lần thấy Hạ Cam Vĩnh, đều là xấu hổ đến đỏ bừng mặt, cúi đầu, nhìn mũi
chân mình, hoặc là chạy nhanh như chớp, mặc cho đôi mắt Hạ công tử đầy u oán nhìn bóng lưng nàng ngẩn người. Nhưng Tử Tình bên cạnh, muốn cười
lại không dám cười, thiếu chút nữa nghẹn thành nội thương. Xem ra. Đây
gọi là khuê tú cổ đại. Thật đúng là bảo thủ không phải bình thường.

Sau khi đón Phó gia công tử trở về, Phó gia cũng là sai người tặng một

ít quả vỏ cứng ít nước, điểm tâm và bốn thất vải tới, Tăng gia một phần, Lâm gia một phần, Lâm Khang Bình và Tử Tình cũng đoán không ra dụng ý
của Phó gia.

Cho đến khi Tử Hỉ khai giảng vào Cò Trắng thư viện, Phó gia cũng không
có động tĩnh gì. Tử Tình cũng không suy nghĩ chuyện này thêm nữa, có lẽ
người ta không nhìn tiếp nữa, dù sao, nền tảng của Tăng gia vẫn là quá
nhỏ bé. Bằng trước mắt mà nói, không phải là lương xứng.

Hạ Cam Vĩnh cũng là vui vẻ về nhà, sau một tháng này, mặc dù Tử Vũ không quan tâm hắn, hai người không nói gì, chẳng qua, Hạ Cam Vĩnh cũng là
thêm chút hiểu biết Tử Vũ. Vóc người được không phải bàn, tài quản gia
là một mặt, trước mắt Tăng gia lại là Tử Vũ lo liệu việc nhà, làm hắn
kinh hỉ không thôi. Về mặt khác, Tử Vũ khéo tay, làm quần áo, tất, hà
bao, đều mười phần tinh xảo, hắn từ chỗ Tử Hỉ nửa cướp nửa trộm, gom
được mấy thứ. Đều yêu thích không nỡ buông tay.

Tử Tình vào ngày mười tám tháng tám lại sinh nhi tử, lần này Lâm Khang
Bình chạy trở về thật sớm, canh giữ ở bên cạnh Tử Tình. Chẳng qua là khi Tử Tình biết được vẫn là nhi tử, che giấu không được thất vọng. Lâm
Khang Bình tất nhiên là ôm Tử Tình dỗ dành hồi lâu, nói liên tục nhi tử
không tồi, nhi tử tốt hơn.

"Ngươi xem, đại tẩu trông còn mong mà mong không được đâu? Nhi tử cũng
là phúc phận, ngươi xem nương ta, vừa đến lễ mừng năm mới. Con cháu cả
sảnh đường. Nhiều làm cho người ta hâm mộ? A công không phải đã nói, đây mới là cuộc sống đó." Đối với Lâm Khang Bình mà nói. Con nối dòng của
hắn đơn bạc, hôm nay có ba nhi tử bên cạnh, tự nhiên cho rằng là ân huệ
trời cao ban cho hắn, Tử Tình chính là cứu tinh và phúc tinh trong mệnh
của hắn. Lâm Khang Bình ôm tâm tình vạn lần cảm kích, đến Thanh Nguyên
miếu quyên năm mươi lượng bạc, cầu phù bình an cho Tử Tình và đứa nhỏ,
trong lòng còn hạ quyết tâm, phải đối xử thật tốt với từng hài tử không
nhà để về ở Khang trang.

"Không được, nhị tẩu ta cũng sinh ra nữ nhi, còn có tiểu cô ta, bây giờ
cũng là hai nhi hai nữ rồi, người ta đều con cái song toàn, dựa vào cái

gì ta liền không sinh ra nổi nữ nhi, ta nhất định không tin cái quỷ quái này, đại tẩu sinh ba nữ oa, tiếp theo nàng nếu sinh nhi tử, ta lại mang thai, khẳng định có thể sinh ra được nữ nhi, quá tam ba bận." Tử Tình
cũng không biết lấy ngụy biện từ chỗ nào, Lâm Khang Bình thấy không
tranh luận nổi nàng, dù sao còn có thời gian một năm, đến lúc đó lại
nói, có lẽ tự Tử Tình đã nghĩ thông rồi.

Tử Tình còn chưa ở cữ xong, Thu Ngọc cũng đã ở cữ, bế nhi tử Lâm Lâm nhà nàng tới thăm Tử Tình.

"Tử Tình, ngươi cũng thật có bản lĩnh, một hơi sinh ba nhi tử, hai năm
một đứa, cả họ nhà ta còn chưa có tiền lệ này đâu. Vừa rồi khi ta tới,
bà ngươi còn khen ngươi đó, nói không nghĩ tới mạng của ngươi tốt như
vậy, gả cho nam nhân có thể kiếm tiền, đối xử tốt với ngươi, ngươi lại
một mạch sinh ba nhi tử, địa vị của ngươi chẳng ai động nổi. So với
ngươi, Tử Bình và mấy đứa Quế Anh, Hoa Quế, thật đúng là một người trên
trời, một người trên mặt đất." Thu Ngọc nói xong còn thở dài.

"Tiểu cô, ngươi cũng không tệ mà, còn than thở cái gì? Khi nào Mộc Mộc
chuẩn bị đi huyện học? Cha ta không phải là thường khen hắn ngộ tính
cũng không tệ sao?"

"Ta còn muốn nhìn nửa năm, Mộc Mộc còn nhỏ, còn không đến mười tuổi, lúc trước mấy người Tử Hỉ đều là qua mười tuổi mới đi. Nhưng Tử Toàn nhà
đại nương ngươi năm nay mười một rồi, nhà hắn bây giờ náo rạn vỡ với cha ngươi rồi, bây giờ Tử Toàn nhàn rỗi ở nhà, đại nương ngươi muốn tìm một đứa bạn cho Tử Toàn, thúc giục ta mãi. Ta còn chưa có nghĩ kỹ, đứa nhỏ
dù sao cũng là hơi nhỏ, đi theo Tử Toàn, nói thật, ta cũng không yên
tâm. Ta chờ nhị cô ngươi qua mấy ngày tới, ta hỏi một chút đứa nhỏ nhà
nàng có đi hay không? Tiểu Văn vẫn là thành thật một chút, có hắn ở đó,
Mộc Mộc cũng có thể chăm sóc lẫn nhau." Tử Toàn và Mộc Mộc, vốn cũng
không chơi cùng nhau, Thu Ngọc quản đứa nhỏ rất nghiêm, Mộc Mộc cũng
hiểu chuyện hơn Tử Toàn, cũng biết vươn lên, không giống Tử Toàn, chỉ
biết mò mẫm nghịch ngợm.

"Chân Tử Toàn tốt lên chưa?" Tử Tình hỏi, không phải nói ngã gãy xương, bị thương gân


động cốt phải một trăm ngày sao? Thời gian trôi qua thật nhanh.

“ Tốt lắm, đã hơn ba tháng rồi. Vốn cũng không nghiêm trọng như đại
nương ngươi nói, ngươi ngẫm lại xem, cây đào kia cũng không cao, chẳng
qua là trùng hợp bị cái gì làm ngã xuống, chảy máu, tính tình đại nương
ngươi ngươi cũng biết, còn không phải muốn bới móc? Để cha ngươi cho
chút bạc là tiền thuốc men, ai biết cuối cùng biến thành như vậy. Nghe
nói, sau khi về nhà bị đại cha ngươii đánh một trận. Ta cũng không
thương hại nàng, chỉ là đáng thương a công bà ngươi, bởi vậy lại bị bệnh một hồi.” Thu Ngọc nói đến việc này, trong lòng cũng trăm lần xấu hổ,
nếu có khả năng, nàng cũng thiệt lòng không muốn qua lại với bọn họ.

Lão gia tử và Điền thị lại bị bệnh một hồi, việc này Tử Tình thật đúng
là không biết, sau khi tan vỡ, Tử Tình cũng chưa từng thấy bọn họ, cũng
không có nghe Thẩm thị nhắc tới, phỏng chừng Thẩm thị cũng không tới,
nhưng Thạch bà tử hẳn là biết được, chỉ sợ Thẩm thị buồn phiền, cho nên
lười nhắc tới. Chẳng qua Chu thị bị đánh, Tử Tình cảm thất hứng thú hơn.

“ Đại cha ta thật sự đánh đại nương ta ? Hắn không phải một mực che chở
nàng sao?” Tử Tình thật là có chút muốn thấy dáng vẻ Chu thị bị đánh.

“ Đó là trước kia, lần này, đại nương ngươi chọc ra cái sọt quá lớn, đại cha ngươi thu thập không nổi. Ngươi ngẫm lại đi, đại cha ngươi là người sĩ diện như vậy, bị mấy vị trưởng lão trong thôn bắt nhận lối, có thể
không tức giận? Còn có, Tử Lộ vạch trần chuyện hắn đoạn giao với nhà các ngươi trước mặt mọi người, người sĩ diện như vậy, trong lòng có thể
không nghẹn một cỗ lửa? Lửa này có thể phát cho ai? Chỉ có thể là đại
nương ngươi. Ngươi không thấy ngày đó năm trước, cha ngươi có nói mấy
câu, hắn không thích nghe, mặt căng ra, đã nói muốn đoạn giao.”

Thu Ngọc thấy hứng thú của Tử Tình dường như rất tốt, còn nói thêm: “ Hoa Quế muốn thành thân, ngươi biết không?”

“ Hả, ta đi đâu mà biết? Định nơi nào rồi ? ” Tử Tình hỏi, vừa vặn ở cữ
nhàm chán, tán gẫu một chút giết thời gian, Khang trang trong khoảng
thời gian này phải thu hoạch vụ thu, rất nhiều việc, lúa mùa, ngô, đậu
nành, đậu phộng, khoai lang đều không sai biệt lắm cùng đến lúc, lúc này bận hết cái này đến cái khác, Lâm Khang Bình cũng không có nhiều thời
gian với Tử Tình. Thẩm thị bên kia, bụng Dương thị cùng không nhỏ, còn
có Hà thị, dù sao cũng lớn tuổi, chân cẳng cũng không tiện, mỗi ngày
Thẩm thị chỉ là vội tới liếc Tử Tình một cái, cũng chẳng nói được mấy
câu.

Tử Tình đang rảnh móc meo, vừa khéo Thu Ngọc đến, nghe nàng nói chuyện

mấy nhà kia một chút, Tử Tình cũng coi như nghe kể chuyện, cốt truyện
không nhàm chán như trong sách, thậm chí càng phấn khích hơn.

Này không, lại tới một người nữa. Hoa quế năm nay 18 rồi, Xuân Ngọc cần
bao nhiêu bà mối, nhưng người ta sau khi nghe ngóng tình hình nhà nàng
đều quay đầu bước đi, Xuân Ngọc vì thế nghe nói chảy không ít nước mắt,
vẫn là Nhị Mao nghĩ cho một cách, không biết nói như thế nào lay động
được Xuân Ngọc, đồng ý gả Hoa Quế cho một bạn hữu trước đây của Nhị Mao, Nhị mao thề thốt, người nọ là một người đứng đắn, cho tới bây giờ chưa
từng làm chuyện trộm cắp.

Đối phương năm nay 25, còn lớn hơn Nhị Mao một tuổi, nghe nói bởi vì
trong nhà lão nhân lần lượt qua đời giữ đạo hiếu mà chậm trễ, trong nhà
chỉ có một tỷ tỷ, đã sớm xuất giá.

Điều kiện này nghe đúng là còn có thể, nhưng là, Nhị Mao cũng không đáng tin, người hắn giới thiệu có thể đáng tin ? Người trong cái vòng luẩn
quẩn kia còn không phải đều là đám gà gáy trộm chó trộm đồ ? Đây không
phải là đẩy Hoa Quế vào trong đống lửa sao? Tử Tình có chút nghĩ mãi
không hiểu.

“ Tiểu cô, vậy người ta ở đâu ? Trong nhà con có tình huống gì ? ” Tử Tình hỏi lên.

“ Ôi, ta cũng chưa dám nói cái này với a công bà ngươi, Nhị Mao kết bạn
đều là người nào ? Đại cô nương ngươi đoán ra lại còn giả bộ hồ đồ,
người nọ cho đại cô ngươi 20 lượng bạc làm sính lễ, đại cô ngươi vừa
thấy bạc liền trợn tròn mắt, nói nào còn lo lắng cái khác? Còn nhất định nói, Hoa Quế mệnh tốt, đối phương chịu lấy ra 20 lượng bạc, trong nhà
khẳng định không kém, Hoa Quế gả tới có thể đương gia, lại không cần
phụng dưỡng cha mẹ chồng, đối phương lớn hơn vài tuổi có cái gì quan
trọng?”

“ Hai nhà nói xong rồi? Chuẩn bị khi nào thì thành thân?”

“ Hai mươi tháng chín, không tới vài ngày nữa?”

“ Cái này cũng quá nhanh, Nhị mao không phải là năm nay mới thành thân
sao? Tiểu cô, bên trong còn có cái gì khác đi?” Tử Tình hỏi, phong tục
nơi này là một năm không lằm hai lần chuyện tốt, nói là tránh điều xấu,
nếu không, lúc trước Tử Lộc cũng sẽ không thể vội vàng 17 tuổi thì thành thân, Hoa Quế vội xuất giá như vậy, nhất định là có tin vịt gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui