Đoàn lái buôn đến vào buổi trưa hôm đó.Các thuyền buôn lần lượt khởi hành từ nhiều thành phố phía Nam, tập trung ở cửa sông, rồi ngược dòng, sau nhiều ngày đêm vận chuyển mới đến được chân núi.Trước khi các thương thuyền cập bến, trên thuyền sẽ phát pháo hiệu, khói đỏ bốc lên trời kèm theo tiếng rít chói tai, nổ vang, xa xa có thể nghe thấy âm thanh, cho dù có bỏ lỡ tiếng vang thì khói đỏ cũng sẽ lưu lại ở trên bầu trời thật lâu không tan, mãi cho đến lúc mặt trời lặn cũng có thể nhìn thấy.Lúc đó, Hà Điền và Dịch Huyền đang giăng lưới trên sông.Cá trong lưới tung vó mừng rỡ, đuôi cá vỗ vào thuyền nghe bình bịch.Hai người trên thuyền vậy mà đều rất im lặng.Mang theo cá vừa bắt được về đến nhà, Hà Điền nhìn những ngọn cỏ treo trên sợi dây phơi trước cửa, nói: “Vốn muốn làm cho cô một cái ba lô bằng rơm…”Có vẻ như đã không còn kịp nữa.Không thể bện ba lô, rổ, rạ này nọ khi cỏ còn chưa khô hoàn toàn được.Những năm trước, cứ đến cuối hạ là gia đình của Hà Điền đều sẽ cắt lá cỏ rồi đem phơi khô, lúc đó lá cỏ dài nhất, kết cấu dai nhất, màu sắc sau khi phơi khô cũng rất tươi và đẹp, năm ngoái cô không có thời gian để thu nhặt lá cỏ, bây giờ muốn làm ba lô cho Dịch Huyền thì chỉ có thể dùng cỏ mùa xuân.
So với cỏ mùa hè, cỏ mùa xuân kém hơn về mọi mặt.
Để chọn ra những cây dài nhất và khỏe nhất từ những thân cây ngắn thì phải mất rất nhiều thời gian.Nhưng bây giờ, công sức chọn ra những ngọn cỏ bền và chắc dường như đã vô dụng.Trở lại nhà, Hà Điền và Dịch Huyền như thường lệ ướp cá đã bắt được, cho vào bình rồi đậy kín, sau đó rửa tay rồi làm các công việc khác.Hà Điền trèo lên gác lấy một chiếc ba lô cũ bằng rơm xuống.Bên trong ba lô được lót một lớp vải thô màu đất son, bên ngoài là túi lưới làm bằng hai loại cỏ, lớp rơm này giúp túi bền và chắc hơn.“Cô dùng cái này đi.
Cũng là do tôi làm ra đó.” Hà Điền mở túi ra đặt chiếc áo choàng lông chồn bằng lụa đỏ của Dịch Huyền vào.
“Quần áo này quá sặc sỡ, nhưng nó rất có giá trị.
Cô xuống chân núi rồi đến thành phố khác bán đi, có thể được rất nhiều tiền.”Sau đó, cô bỏ thêm một ít quần áo mà mình đã dùng quần áo cũ của bà để sửa lại cho Dịch Huyền thay vào: “Thời tiết dưới núi đã nóng lên rồi, khi đến đây cô cũng không có một bộ đồ mỏng nào.
Cô đừng chê những bộ quần áo này, cứ mặc tạm chúng trước.”Cô lại mở hộp gỗ long não ra: “Như đã thỏa thuận, tôi sẽ cho cô một phần ba số lông chồn, ngày mai đi chợ xem thương nhân thu mua như thế nào, đổi xong tiền sẽ chia.Cô mới nói đến đây mà đã cảm thấy rất khó chịu rồi, ngồi xuống sờ vào số lông chồn kia, cúi đầu không nói thêm gì nữa.Từ khi Hà Điền bước vào nhà, cô không dám nhìn vào mắt của Dịch Huyền, sợ rằng mình sẽ khóc.Nhưng hiện tại cô đang cúi đầu, mím môi, lông mi run rẩy, cũng không khác gì là khóc mấy.Dịch Huyền cũng rất khó chịu.Anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Hà Điền, ngồi được một lúc anh lại gục đầu vào vai cô.
Không ngờ vừa mới tựa vào thế này, Hà Điền cũng tựa cái đầu nhỏ của cô vào.Tai của hai người dụi vào nhau, Dịch Huyền không dám nhúc nhích, Hà Điền thở ra một hơi dài từ mũi, hai tay nắm lấy bàn tay đang ở gần của Dịch Huyền, thì thào nói: “Sáng mai chúng ta sẽ chèo thuyền đi, xuống đến chợ ở dưới chân núi có thể vừa giữa trưa, sau khi đổi lông chồn thì trời vẫn còn sáng, cô nhân lúc đó mà đi thôi.”Một lúc sau, cô lại nói: “Mấy ngày nay tôi nghĩ kỹ rồi.
Cô rời đi càng sớm thì tôi càng sớm thanh thản.
Bằng không… Haizz.”Cô thở dài nói: “Cô không cần nghĩ rằng vì tôi cứu cô mà cô nợ tôi, mà cho dù có nghĩ như vậy thì cô cũng đã trả lại cho tôi hết rồi.
Mùa đông này cô đã làm giúp tôi rất nhiều việc.
Tôi rất biết ơn cô… Cô còn giúp tôi làm cầu nữa.
Hơn nữa, mỗi ngày cô đều nói chuyện với tôi.
Ngay cả bà của tôi cũng không thích nói chuyện với tôi nhiều như vậy đâu.”Dịch Huyền nghe xong, cổ họng như có cục bông mắc nghẹn.
Cánh tay bên phải mà Hà Điền đang ôm trong tay như không còn là của anh nữa.
Không biết có phải là do tóc của Hà Điền xù hay không, hay là do tâm tình của anh khác thường mà một cảm giác kỳ lạ trong anh trỗi lên.
Bắt đầu từ bên phải cổ, đến tai, má, thái dương và toàn bộ nửa đầu bên phải, tất cả đều bị tê và ngứa.
Anh hơi quay đầu lại, chóp mũi chạm vào tóc của Hà Điền, giờ thì đến cả mũi cũng đều ngứa ngáy.Cơn ngứa kỳ lạ này nhanh chóng đi vào xoang mũi và tiến vào ngực.Hai người lặng lẽ dựa vào nhau như một đôi thú nhỏ ôm ấp nhau sưởi ấm trong mùa đông khắc nghiệt, một lúc lâu sau, Hà Điền hỏi Dịch Huyền: “Buổi tối cô muốn ăn gì?”Buổi sáng trước khi ra ngoài kéo cá cô đã nấu sẵn cơm trưa rồi, là món vịt hầm củ cải ăn với cơm gạo tẻ.Trước khi ra cửa, Hà Điền cho vịt vào nồi đất rồi đặt lên bếp, cô cho các loại ngũ cốc và hạt kê đã ngâm đêm qua vào trong lồng hấp, xếp lên trên nồi, hấp chín.
Khi làm xong, chỉ để lại một khúc củi trong bếp, đun vịt từ từ ở lửa nhỏ, cũng làm nóng cho cơm.Củ cải trữ đông đã mọc ra những rễ nhỏ màu trắng, nhưng hương vị thì vẫn như cũ, và vẫn giòn.Đem củ cải gọt vỏ, cắt miếng vuông nhỏ cỡ 2-3 cm, ninh từ từ với thịt vịt đã cắt miếng vừa ăn, rồi thêm ớt khô, vài hạt hoa tiêu, muối vào nồi, nước hầm lúc này rất thơm, củ cải không còn giòn và trong vắt nữa, mỡ đã ngấm vào và tràn đầy vị thịt, vị béo của canh cũng được loại bỏ.Dịch Huyền và Hà Điền đều thích ăn món này.Lúc này cơm và thịt vịt đã chín, mùi thơm lan tỏa.Đáng tiếc là, cả hai đều không có cảm giác thèm ăn.Sau bữa trưa, Dịch Huyền cầm rìu chặt củi khô bên ngoài chái củi thành từng miếng nhỏ.Hà Điền ngăn anh lại: “Cô nghỉ ngơi đi.
Ngày mai có thể sẽ phải đi một đoạn đường dài.”Dịch Huyền lắc đầu, anh nghĩ, nếu anh chặt thêm củi vào lúc này, sau khi anh đi rồi, Hà Điền có thể tiết kiệm được chút sức lực.Hà Điền gọi anh nhiều lần, nhận ra rằng mình không thể ngăn cản anh, vì vậy cô quay trở lại vào nhà.Cô nhớ lại những món ăn mà họ đã cùng nhau ăn kể từ khi Dịch Huyền đến, muốn làm món gì đó mà anh thích, dễ mang theo và không dễ hỏng.Ngoài ra, cô cũng phải làm một cái gì đó để ăn trong ngày mai.Hành trình đi đến chợ chắc sẽ không được thuận buồm xuôi gió.Vào thời điểm này trong năm, những người thợ săn ở những khu rừng xung quanh sẽ mang lông chồn xuống chợ dưới núi để giao dịch, họ mang theo lông chồn khi đi và mang theo tiền khi về.
Mà đi bộ trong vùng đất không người với một số tiền lớn chắc chắn sẽ có kẻ ngấp nghé.Các thợ săn bị cướp trên đường đến và đi khỏi chợ hầu như vài năm đều có một lần.
Nếu may mắn, còn có thể nói với người khác rằng mình đã bị cướp, còn nếu không may, ngay cả xương cốt có khi còn khó mà tìm được.Cho dù là một dòng sông chảy xiết hay một khu rừng rậm với nhiều loài động vật khác nhau, đều là một nơi lý tưởng để vứt xác.Ngoài việc bị cướp, trong chợ còn có đủ thứ cám dỗ khiến cho tiền mà những kẻ đi săn chưa kịp bỏ vào túi hết sạch: có xe rượu của những cô nàng bán rượu diêm dúa, rồi thì nào là các quầy với đủ loại cá cược.
Lúc trước, khi Hà Điền đi ngang qua một quầy hàng, người chủ quầy đã nói với cô rằng chỉ cần cô dùng hòn đá ném rớt chiếc hộp thiếc ở giữa trong dãy là cô sẽ có giải thưởng, cô bỏ tiền ra, nhưng tất nhiên cô không được gì cả.Sau này, bà cô kể rằng ở giữa hộp thiếc có giấu cơ quan, có gài sẵn một chiếc gậy đứng thẳng, khi chủ quầy để cho chiếc gậy hạ xuống thì chiếc hộp mới có thể hất tung đi.“Sao bà biết ông ta nói dối rồi mà lại không nói với con sớm hơn?” Hà Điền bực mình nói.“Bà muốn cho con một cơ hội trải nghiệm cuộc sống đó thôi!” Bà nội cười tủm tỉm nói.Hà Điền nhớ lại chuyện cũ, khẽ cười.Kinh nghiệm có thể được truyền dạy, nhưng chỉ có thể tự mình trải nghiệm.Cuối cùng cô cũng làm được một chồng bánh rán và sốt gan gà, rồi lại nấu một nồi há cảo đặt trong một cái dĩa gốm lớn cho nguội.
Cô định sáng mai trước khi đi ra ngoài sẽ mang chúng đi chiên.
Một ít để ăn và một ít thì mang theo.
Há cảo chiên giòn ăn với củ cải muối xắt hạt lựu và cháo, Dịch Huyền có thể ăn một dĩa lớn cho bữa sáng.Sau đó, cô lại làm bánh bột củ sen.
Lần này cô không làm nhiều, vì chỉ còn lại một ít bột củ sen hoa hồng, nhân bánh có hơi thô vì cô quên không rây nhân đậu.Ngoài những món có thể ăn bất kể nóng hay lạnh này, Hà Điền còn gói cho Dịch Huyền một vài miếng thịt khô, một miếng cá muối, và làm một vài chiếc bánh với chút bột cuối cùng trong nhà, sau khi hấp chín, chúng được sấy khô trên bếp, sau đó nướng chín một miếng thịt khô rồi xé phần nạc thành sợi làm nhân bánh, gấp miếng bánh lại thành hình chữ nhật rồi cho vào khay đem nướng.Bánh nướng nhân thịt khô sau khi nguội có độ giòn, có thể để được lâu mà không bị hư.
Chỉ là khi ăn, chắc chắn miệng sẽ bị khô và phải uống rất nhiều nước.Hà Điền dùng lá dâu tằm gói bánh thành hai gói, buộc bằng dây rơm mỏng rồi xếp hai chồng ngay ngắn vào chiếc ba lô đã chuẩn bị cho Dịch Huyền.Cô cũng đổ đầy cho Dịch Huyền một hủ củ cải muối, một hủ hạt dẻ nấu chín, và một hủ thịt ức vịt làm từ vịt hoang đã bắt vài ngày trước.Sau khi nhét thức ăn vào, ba lô đã đầy.Hà Điền thở dài nói: “Không thể nhét thêm được nữa, nếu còn cố, sợ là cô chưa kịp ăn xong thì đồ ăn đều đã hỏng mất rồi.”Thịt khô và cá muối chỉ có thể buộc bằng dây rơm rồi treo trên quai ba lô.Cô lại nhìn miếng cá muối, thứ này thật sự không thích hợp với Dịch Huyền.Đến thành phố khác mà mang theo thứ này đi kiếm việc làm liệu có bị chê cười không? Chắc chắn ngay cả tiền lương cũng sẽ bị chèn ép.Tưởng tượng đến cảnh Dịch Huyền cao kiều xinh đẹp mang theo một cái ba lô, phía trước treo một miếng thịt khô còn phía sau thì treo một con cá muối, mỗi lần bước đi là con cá muối lại gõ vào mông cô ấy một cái… Hà Điền gọi Dịch Huyền vào nhà, chỉ vào cá muối và thịt khô, nói: “Trên đường đi cô ăn những thứ này trước.
Nếu đến thành phố mới mà còn chưa kịp ăn xong vậy thì hãy vứt chúng đi, đừng tiếc.
Bằng không sẽ bị người ta coi thường, không tìm được công việc tốt.
Nói không chừng cũng sẽ có người cười nhạo và khi dễ cô.”Nhìn bộ dạng này của Dịch Huyền, có thể đoán được rằng trong đời cô ấy chưa bao giờ bị coi thường, chứ nói gì đến cười nhạo.Hà Điền biết rất rõ cái cảm giác đó nó khó chịu như thế nào.
Cô nhớ đến lần đầu tiên đi chợ với ông bà, nhìn thấy đồ chơi mới lạ, định đụng vào thì bị chủ quầy cầm vỉ đập ruồi đánh một phát vào tay, còn mắng: “Con nhỏ này! Tay dơ đừng có sờ vào!”Lần đánh đó không đau lắm, nhưng cảm giác bàng hoàng và tức giận sau khi bị làm nhục cùng với nỗi đau trên mu bàn tay hầu như đã khắc sâu vào trong lòng của Hà Điền.Cô không muốn Dịch Huyền cũng bị đối xử như vậy.“Nếu tìm được công việc tốt thì cô sẽ sớm mua được nhiều cá muối và thịt khô thôi.
Không nên vì nhỏ mà mất lớn.”Dịch Huyền lắng nghe, gật đầu.Hà Điền mở một cái hộp tre trong ba lô ra, nói: “Tôi lại làm bánh hạt dẻ và đậu đỏ này.
Lần này làm không ngon như lần trước.
Tôi quên rây đậu rồi."Trong chiếc hộp tre màu xanh ngọc có mười hai chiếc bánh hạt dẻ và đậu đỏ trong suốt, mỗi chiếc bánh được gói trong một chiếc lá dâu tằm nhỏ, tinh xảo và đáng yêu.“Bánh này cô nhớ ăn càng sớm càng tốt, đừng tiết kiệm, nếu không sẽ rất dễ hư.”Dịch Huyền cầm lấy chiếc hộp, ôm nó trong tay, không nói gì.Hà Điền cứ bận rộn suốt, đã hơn bốn giờ chiều, cô lại hỏi Dịch Huyền: “Tối nay cô muốn ăn gì?”Dịch Huyền suy nghĩ một chút: “Cháo đậu đỏ và kê .”Đó là món mà Hà Điền đã cho anh ăn sau khi anh tỉnh lại.Hà Điền nhìn anh, mím môi rồi nở nụ cười.
Cô cũng nhớ ra rồi.Sau khi ăn tối xong, Hà Điền kiểm tra súng ngắn, đưa cho Dịch Huyền một khẩu, lại lấy ra mấy viên đạn chì đưa cho anh: “Chia làm hai phần, một phần mang trên người, một phần thì chống ẩm, cất ở trong hành lý.”Cô cất giữ đạn chì trong một cái ống trúc được thiết kế tinh xảo.Ống trúc đã nung qua lửa, đã được cacbon hóa, vừa nhẹ vừa chống ẩm, đáy ống trúc và trên nút bịt kín có lót một lớp cỏ và bông vải chống ẩm.
Đường kính của ống trúc chỉ to hơn đường kính của viên đạn chì một chút, chỉ cần rút nút đậy ra là đạn chì có thể lăn ra từng viên, nếu cắm ống trúc vào lỗ đạn thì có thể bắn liên tục.Hà Điền cũng đưa cho Dịch Huyền một ống trúc và một khẩu súng ngắn.
Ngoài vũ khí, còn có bản đồ.Bản đồ này là do ông và bà của Hà Điền vẽ khi còn trẻ.
Trên đó là địa hình hai bên sông lớn, thông suốt đến vài thành phố ở hạ lưu.
Dù hàng chục năm trôi qua, sông núi vẫn không thay đổi.Ngoài những thứ cần thiết này, Hà Điền còn chuẩn bị cho Dịch Huyền một bàn chải đánh răng làm bằng lông heo hình lá liễu, một đầu bàn chải thay thế, một hộp bột đánh răng nhỏ, một cục xà phòng trong túi vải, một vài mảnh vải làm khăn tắm, tất nhiên là không thể thiếu một hộp thuốc mỡ công thức bí truyền của bà cô.Dịch Huyền cầm chiếc hộp tre nhỏ, mỉm cười nói: “Nó có thể chữa được tất cả các loại vết bầm tím, vết cắt, vết bỏng, vết muỗi đốt rồi cả đau đầu trướng bụng.”“Tất nhiên rồi.” Hà Điền nói một cách đầy tự tin.Sau khi kiểm tra toàn bộ hành lý vài lần, cả hai mang theo tâm sự nặng nề đi ngủ.Một đêm im lặng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...