Cuộc Hôn Nhân Mù Quáng

Bộ dáng Đường Khải Sâm như cũ vẫn là người đàn ông thành công cẩn thận tỉ mỉ, âu phục màu đen trên người càng làm nổi bật dáng người càng thêm cao to của anh, áo sơmi vĩnh viễn đều cài đến một cúc cuối cùng, cả người đều lộ khí chất lạnh nhạt không nói lên lời. Trước giờ anh đều không dễ thân cận, trước kia Khương Vãn Hảo cho rằng đây là tính cách anh cho phép, sau này sau vô số lần té ngã mới biết được, anh không phải không gần nữ - sắc, chỉ là vĩnh viễn gần có một người kia mà thôi.

Hồi ức ùn ùn ùa về, cô vội vàng dừng tâm tư, lúc này an tĩnh lại mới phát hiện toàn thân trên dưới đều đau dữ dội. Thần kinh của cô dường như luôn trì độn quá nhiều so với người khác, mỗi lần dập đầu lúc chạm, hình như phải rất lâu sau mới ý thức tới đau.

Mười phút trước đó, cô bị Đường Khải Sâm mời đi vào quán cà phê ven đường này, sau khi hai người ngồi đối diện thật lâu, nhưng ai cũng không biết nên chủ động nói chút gì. Thật ra tình huống của bọn họ đích thực không thích hợp xa cách lâu gặp lại, vốn chính là hai người không có chung đề tài gì, ngồi chung một chỗ ngược lại gia tăng gánh nặng trong lòng cho lẫn nhau mà thôi.

Điều kiện của quán cà phê rất tốt, im lặng thanh u, bên trong phát ca khúc vô danh, âm sắc trong veo giọng nữ lần lượt hát: “Chưa bao giờ nghĩ tới còn có thể gặp anh, vốn tưởng rằng đời này cũng không gặp lại, mang theo em với quá khứ hỗn loạn...”

Thật sự là rất chật vật, Vãn Hảo nương vào cái bóng mơ hồ dưới cửa sổ sát đất đánh giá chính mình, hình như cô đang ở trước mặt Đường Khải Sâm, vĩnh viễn đều là bộ dạng hỏng bét.

Đường Khải Sâm ngồi trên ghế sô pha đối diện, ngón tay thon dài nhẹ nhàng che một bên tay vịn, thật lâu sau mới không nhanh không chậm hỏi một câu: “Vài năm nay sống tốt không?”

Giọng nam trầm thấp, dễ nghe êm tai trước sau như một, cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía anh, xả khóe môi lộ ra đại đại mỉm cười: “Rất tốt, công việc không tệ, đồng nghiệp rất dễ ở chung, thu nhập cũng khả quan, sắp có thể mua phòng ở Lăng Thành...”

Đón đôi mắt tối đen kia, cô nói đến một nửa lại dừng lại, yết hầu căng lên từng đợt. Đường Khải Sâm sớm đã im lặng thu hồi tầm mắt, anh không nói lời nào, không khí lại lạnh xuống lần nữa.


Vãn Hảo cắn cắn môi, dường như bệnh cũ của cô lại tái phát, Đường Khải Sâm chán ghét nhất là cô líu ríu nói quá nhiều, người ta chỉ là lễ phép hỏi mà thôi, làm sao mà thật sự muốn biết chi tiết. Cô không khống chế được trong đầu bắt đầu tìm từ muốn rời đi, nào ngờ một giây sau người đàn ông trước mặt bỗng nhiên lại mở miệng nói: “Vết thương trên người, không cần đi bệnh viện?”

Cô rõ ràng sửng sốt, giọng nói quan tâm như này thế nhưng phát ra từ miệng Đường Khải Sâm?

Thấy cô chậm chạp không nói lời nào, đối phương dừng một chút còn nói: “Tuy rằng trách nhiệm tại em, nhưng xe là của anh, không muốn về sau có chuyện phiền toái.”

Đây mới là lời mà Đường Khải Sâm sẽ nói, nóng lòng phủi sạch, đoạn tuyệt hết thảy nỗi lo về sau. Vãn Hảo nhếch môi cười, làm cho mình cười không hề sơ hở: “À, không có việc gì, tố chất thân thể tôi rất tốt.”

Đường Khải Sâm lại không nói, chỉ là tầm mắt dừng trên miệng vết thương trên cánh tay cô.

Vãn Hảo hiểu ý, không quan trọng cười cười: “Chỉ là vết thương da thịt mà thôi, về nhà tiêu khử độc dán cái băng vết thương là được, không nuông chuộng như vậy.”

Lời này nói xong, người đàn ông đối diện bỗng nhiên liếc mắt nhìn cô sâu sắc.

Vãn Hảo biết giờ phút này bản thân mình chắc là rất buồn cười, trước kia lúc theo đuổi anh làm sao có thể dễ dàng buông tha cơ hội tốt để quấn lấy đối phương làm nũng chơi xấu, trước mắt ngồi với anh nhiều hơn một phút đều cảm thấy dày vò.

Cô ho nhẹ một tiếng, không để cho mình luống cuống lần nữa, uống một ngụm cà phê mới nói: “Lần này trở về định ở lại bao lâu?”

“Có chút việc phải xử lý.”

Hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhưng Đường Khải Sâm lại không cảm thấy xấu hổ một chút nào, vân đạm phong khinh lại bổ sung: “Có lẽ sẽ ở lại một thời gian.”

“À ——” Vãn Hảo gật gật đầu, âm thầm quyết định ở trong lòng, về sau mỗi ngày ra cửa đều phải xem hoàng lịch!

Di động đã tắt trong túi bắt đầu vang lên, cô lấy ra mắt nhìn dãy số trên mặt, sắc mặt trắng bệch, vội vàng bấm. Lúc ngẩng đầu lên thấy bộ dáng không chút để ý của người đàn ông đối diện đang ngồi ở đó, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ nét mặt như có chút đăm chiêu, có lẽ anh cũng cảm thấy không thú vị, chính Vãn Hảo cũng cảm thấy buồn bực khó chịu.


***

Hai người ngồi ở chỗ gần cửa sổ, từ góc độ này có thể nhìn thấy hoàn toàn khung cảnh bên ngoài. Xe Đường Khải Sâm đỗ ở ven đường, vĩnh viễn màu đen. Không phải trí nhớ Vãn Hảo quá tốt người, nhưng Đường Khải Sâm quá lụy tình, biển số xe của anh cùng mật mã đều lấy “60” là số cuối, cho nên cô vừa mới liếc mắt nhìn liền nhận ra đối phương đến.

Nghĩ tới điển cố trong đó, Vãn Hảo cũng không ngồi yên nữa, như thể từng chi tiết đều đang nhắc nhở cô tiếp tục ngồi xuống là có bao nhiêu ngốc nghếch, cô đưa mắt nhìn đồng hồ, nên đứng dậy rồi.

Tầm mắt Đường Khải Sâm nhìn khuôn mặt khẽ nhăn của cô, rơi vào khuôn mặt trắng trong thuần khiết mà nhạt nhẽo của cô.

“Tôi còn có việc đi trước.” Cô đã cầm lấy túi xách, nghĩ nghĩ vẫn lấy ra từ trong ví tiền mấy tờ tiền giấy đặt lên bàn, “Xem như tôi đón gió vì anh, hoan nghênh về nước, Đường Khải Sâm.”

Biểu tình của người đàn ông từ đầu đến cuối đều bình tĩnh, khi nhìn thấy mấy tờ tiền giấy thì con ngươi ngăm đen hơi hơi co quắp lại, đôi môi hoàn mỹ càng mím chặt hơn.

  

Vãn Hảo biết đây là biểu hiện anh mất hứng, cô lại không nghĩ nhiều, hơi hơi nâng cằm bước chân đi, nhưng mà mới đi ra không được vài bước, cổ tay liền bị bắt lấy.

Ngón tay anh khớp xương rõ ràng vô cùng đẹp mắt, vẫn như trong trí nhớ có chút độ ấm nhưng lạnh lẽo, giờ phút này lại nắm cổ tay cô làm đau. Vãn Hảo có một cái chớp mắt hoảng sợ, ghé mắt xem qua, đâm vào đáy mắt âm trầm mà nội liễm của anh.


“Nếu cần hỗ trợ, em có thể liên hệ ——” lời anh vừa chuyển, nói xong lời còn dư lại, “Chu Tử Nghiêu.”

Chu Tử Nghiêu là bạn bè cũng là đối tượng hợp tác của anh, trước kia mỗi lần Khương Vãn Hảo gặp chuyện không may hoặc là gặp rắc rối, tất cả đều là đối phương thay xử lý. Đường Khải Sâm quả nhiên vẫn giống như trước tránh cô như rắn rết, đều không muốn trực tiếp có liên hệ với cô...

Bộ dạng cao cao tại thượng này làm Vãn Hảo cảm thấy châm chọc, đáy lòng lần đầu tiên sinh ra cảm giác xấu hổ, lúc trước cô tại sao cô không hiểu được người đàn ông này có bao nhiêu chán ghét cô? Đối phương biểu hiện rõ rệt như vậy, cô thật đúng là chậm chạp.

Vãn Hảo thở ra một hơi, thò tay đẩy ngón tay anh ra, lúc này Đường Khải Sâm mới phát hiện tay cô sớm đã không bóng loáng nhẵn nhụi giống lúc trước, thậm chí có chút thô ráp, đó là nhiều năm làm việc mới sinh ra vết chai như vậy.

Khương Vãn Hảo xoay người đối mặt với anh, đứng thẳng tắp, trong nháy mắt đó Đường Khải Sâm mới mơ hồ thấy được bóng dáng trong quá khứ của tiểu nha đầu kia, ngạo mạn mà tự phụ. Lúc nói chuyện giọng điệu của cô vô cùng bình tĩnh, nhưng nói ra từng chữ đều lại tầm thường: “Đường Khải Sâm, anh đang bồi thường cho tôi sao? Nhưng hình như anh quên, bốn năm trước chúng ta đã ly hôn.”

“...”

Vãn Hảo nhìn ánh mắt người đàn ông ủ dột xuống, vừa cười bổ sung thêm: “À, ngay tại lúc gia đình chúng tôi tan vỡ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui