Cuộc Hôn Nhân Hoàn Mỹ


Edit: Thanh
Từ Nghiễn Thanh đi lên rất nhanh, trong tay thế mà còn bưng một phần bánh gato nhỏ.
“Anh làm sao?” Hạ Nhan bị vẻ ngoài của bánh gato nhỏ hấp dẫn.
Từ Nghiễn Thanh giải thích: “Lâu rồi chưa làm nên anh luyện tay một chút, hương vị vẫn được, em muốn ăn không?”
Hạ Nhan cũng không ăn gì nhiều ở biệt thự nhà họ Tần, đang cần một phần tráng miệng sau bữa tối.
Hai người vào phòng ăn.
Hạ Nhan mặc áo lông cổ áo hình chữ V, mặt dây chuyền hồ ly vàng nhỏ nhắn dán trên làn da trắng nõn của cô, rất khó để không khiến người khác chú ý tới.
Ánh mắt Từ Nghiễn Thanh nhìn nơi đó vài lần, trong ấn tượng của anh Hạ Nhan không có dây chuyền nào như vậy.
“Sợi dây chuyền này rất độc đáo.”
Sau mấy lần Hạ Nhan vén tóc để khoe cổ ra, Từ Nghiễn Thanh mơ hồ hiểu ý bạn gái, cười khen.
Hạ Nhan mỉm cười: “Độc đáo đúng không, một tiểu thịt tươi tặng em, không thể không nói tiểu thịt tươi bây giờ quá hiểu tâm tư con gái rồi, chỉ mới nhìn sơ qua móc chìa khóa của em đã đoán được em thích hồ ly.”
Nói xong, cô như chẳng qua chỉ thuận miệng nhắc tới, xiên thêm một miếng bánh gato ăn, vẻ mặt vui vẻ.
Tiểu thịt tươi?
Từ Nghiễn Thanh lại nhìn hồ ly nhỏ bạch kim kia không còn thuận mắt nữa, những viên kim cương được khảm trên hồ ly nhỏ sáng lấp lánh như thể đang khiêu khích anh.
“Tiểu thịt tươi ở đâu thế?” Từ Nghiễn Thanh hỏi.
“Tần Thịnh giới thiệu cho em đó.” Hạ Nhan vẫn cười.
Từ Nghiễn Thanh híp mắt: “Cho nên ông ấy muốn dùng mỹ nam kế lấy lòng em?”
Hạ Nhan gật đầu: “Cũng có loại khả năng này.”
Cô cười vui vẻ như vậy, Từ  nghiễn Thanh đột nhiên lấy lại nửa chiếc bánh gato đã đưa cô, vẻ mặt như Hạ Nhan không giải thích rõ ràng sẽ không có bánh gato ăn.
Hạ Nhan không nghĩ tới anh sẽ làm ra hành động ngây thơ như vậy, chơi đùa với anh vậy cũng đủ rồi, Hạ Nhan nâng sợi dây chuyền lên nhìn một chút cười giải thích: “Tiểu thịt tươi là em trai cùng cha khác mẹ của em, tên Tần Dương, vẫn còn đang đi học, sang năm thi đại học.”
Lông mi Từ Nghiễn Thanh giật giật, yên lặng đẩy bánh gato về cho cô.
“Xem ra quan hệ của chị em em cũng không tệ lắm.” Anh suy đoán nói.
Hạ Nhan cầm cái nĩa chọc chọc bánh gato, ánh mắt có chút buồn bã: “Lúc em còn học tiểu học trung học, thằng bé vẫn còn là một thằng nhóc con, em không thích thằng bé, mỗi lần Tần Thịnh dẫn thằng bé tới gặp em, em đều không cho thằng bé sắc mặt tốt.


Sau này lên cấp ba lên đại học em cũng không gặp lại thằng bé nữa, mãi đến lúc mẹ thằng bé mất, em đến tham gia tang lễ thì thằng bé đã trở thành một học sinh cấp hai trầm mặc ít nói.”
Từ Nghiễn Thanh: “Trầm mặc ít nói không có nghĩa là không có tình cảm.”
Hạ Nhan cười cười: “Đúng vậy, cho nên em đối xử với em ấy tốt hơn một chút em ấy liền đáp lễ với em, nghĩ lại cũng là một nhóc đáng thương.”
Từ Nghiễn Thanh ho khan một cái: “Thực ra anh cũng rất đáng thương, ba làm giáo sư ở nơi khác, mẹ dạy cấp ba, trừ lúc nghỉ đông và nghỉ hè thì mỗi ngày đều đi sớm về trễ, anh ruột thì trừ biết đùa giỡn thì việc nhà gì cũng không biết làm, ép buộc anh phải sớm học nấu ăn, giặt giũ, làm đủ loại việc nhà, nếu như không phải anh thông minh, thành tích tốt thì bận rộn như thế có thể không đậu đại học được.”
Hạ Nhan chỉ muốn bôi bánh gato lên mặt anh.
Từ Nghiễn Thanh lại liếc mắt nhìn dây chuyền của cô: “Em trai em mặc dù đáng thương chí ít có lẽ rất có tiền, không giống anh, tiền tiên vặt mỗi tuần có hạn.”
Hạ Nhan cười: “Nhiều tiền đến đâu cũng không lợi hại bằng anh nha, một căn nhà ba phòng lớn gần khu trường học.”
Từ Nghiễn Thanh rốt cục cũng không còn giả bộ đáng thương nữa.
Sau khi ăn bánh xong, đôi trai gái đã xa cách gần bốn mươi tiếng đồng hồ đã bị hormone của nhau hấp dẫn, ôm lấy nhau lúc nào không hay.
Sau khi xong việc, Hạ Nhan phát hiện dưới xương quai xanh của cô có nhiều thêm một dấu hôn rõ ràng, hình dạng vậy mà rất giống một con hồ ly nhỏ.
Hạ Nhan: …
Trách cô xem thường tính chanh chua của bạn trai.
——
Rất nhanh đã đến Giáng Sinh, cửa hàng 4S cũng sớm chuẩn bị hoạt động cho Giáng Sinh.
Có điều đối với cửa hàng này mà nói, điều đang được các nhân viên quan tâm đến gần đây chính là chuyện thay đổi nhân sự, lão Uông – tổng giám đốc cửa hàng được thăng chức đến Bắc kinh là chuyện ván đã đóng thuyền, ai sẽ tiếp quản chức tổng giám đốc này rất nhanh sẽ được công bố.
Chủ tịch tự mình đi một chuyến đến cửa hàng, ngồi một lúc lâu trong văn phòng lão Uông sau đó bắt đầu lần lượt điểm danh.
Thời điểm như thế này nhân viên không được gọi vào sẽ cảm thấy ủ rũ, được chủ tịch nhìn thấy mới có thể thăng chức.
Hai vị quản lý của bộ phận tiêu thụ là Trần Anh và Trương Xuân Hòa cũng đã đi rồi.
Hạ Nhan đang giúp đỡ bố trí sảnh triển lãm, bận rộn một lúc thì cô nhận điện thoại của lão Uông bảo cô đến đó.
Hạ Nhan nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Buông xuống trong tay công việc, Hạ Nhan đi về phía thang máy, trên đường nhận được ánh mắt phức tạp của Lý Đạt.
Nửa giờ sau Hạ Nhan xuống.
Lý Đạt từ xa nhìn vài lần, cuối cùng vẫn là nhịn không được tiến tới: “Chủ tịch kêu cô?”

Hạ Nhan cười ngầm thừa nhận.
Vẻ mặt của Lý Đạt cũng sắp biến thành màu của trái chanh rồi: “Cô sắp lên chức rồi?”
Hạ Nhan nói đúng sự thật: “Không nói, chỉ là hỏi một chút cảm nghĩ về nghề này của tôi, sau này có kế hoạch gì.”
Lý Đạt càng chua.
Qua hai ngày, Hạ Nhan nhận được thông báo thay đổi nhân sự lần này, như trước đó mọi người suy đoán, giám đốc Giang thăng chức lên làm tổng giám đốc cửa hàng, một trong hai quản lý là Trần Anh được nâng lên làm giám đốc bộ phận tiêu thụ, mà chức quản lý của Trần Anh để lại được giao cho Hạ Nhan.
Hạ Nhan nhìn email này, cô không kinh ngạc mình được thăng chức, ngược lại là bị chức giám đốc bán hàng của Trần Anh khiến người khác ngạc nhiên, kinh hỉ.
Hạ Nhan còn nhớ rõ, có một lần trong cuộc họp, Trương Xuân Hòa cố ý hỏi Trần Anh dự định khi nào sinh con trước mặt giám đốc Giang, Trần Anh năm nay 30 tuổi, quả thực đang trong thời kỳ nhạy cảm về vấn đề sinh con.

Hơn nữa Hạ Nhan còn thấy giám đốc Giang ăn cơm với Trương Xuân Hòa, hai người trò chuyện vui vẻ, không nghĩ tới, Trương Xuân Hòa phí công vỗ một đống mông ngựa*, cuối cùng vẫn là Trần Anh thắng.
(*Vỗ mông ngựa: nịnh bợ, lấy lòng.)
Cuộc họp kết thúc, Hạ Nhan bị Trần Anh giữ lại để hoàn thành bàn giao công việc.
Hạ Nhan gửi tin nhắn cho Từ Nghiễn Thanh nói đêm nay cô tăng ca, lát nữa sẽ gọi thức ăn ngoài, bảo Từ Nghiễn Thanh không cần chờ cô.
“Trần tổng chị muốn ăn gì?” Lúc chọn đồ ăn ngoài Hạ Nhan hỏi Trần Anh, cô gọi Trần tổng với giọng điệu dí dỏm.
Trần Anh cười rồi chọn một phần cơm hộp.
Đặt hàng xong, hai người ngồi trong văn phòng lúc trước của Trần Anh bận rộn.
Quản lý bán hàng đóng vai trò liên kết trong bộ phận bán hàng, không chỉ phân bổ nhiệm vụ được giám đốc bán hàng giao xuống mà còn phải phụ trách bán hàng tiền tuyến.

Có điều Hạ Nhan đã làm trong cửa hàng gần ba năm nên rất quen thuộc với các đồng nghiệp trong bộ phận tiêu thụ, có một số việc Trần Anh bàn giao Hạ Nhan đã nắm chắc.
Thức ăn ngoài đến, hai người tạm thời không trò chuyện công việc, ngồi đối diện nhau ăn cơm.
Trần Anh đột nhiên hỏi Hạ Nhan: “Lần đó chị với chồng chị cãi nhau qua điện thoại ở sảnh triển lãm lầu hai em thật sự không nghe được?”
Hạ Nhan mơ hồ đoán được, Trần Anh có thể là muốn chia sẻ cảm nghĩ sau khi thăng chức với cô, liền cười xấu hổ: “Em nghe được, lúc đó em nghỉ ngơi bên kia không nghĩ đến chị đột nhiên tới, ra ngoài chào hỏi thì em sợ chị xấu hổ, liền đeo tai nghe lên nghe nhạc, có điều em có nghe được đôi chút nhưng lúc sau thật sự là đang nghe nhạc.”
Hạ Nhan thử hỏi: “Hiện tại chồng chị còn thúc giục chị không?”

Trần Anh ăn cơm, rất hiền hoà nói: “Không thúc giục nữa, thật ra ngay từ đầu bọn chị đã thương lượng xong, đợi chị ba mươi tư ba mươi lăm tuổi sẽ cân nhắc chuyện sinh con, lần trước ầm ĩ lên là vì mẹ anh ấy vẫn luôn càm ràm, anh ấy thấy phiền nên hỏi ý chị, đương nhiên là bị chị mắng một trận anh ấy cũng không nói đến chuyện đó nữa.”
Hạ Nhan cười nói: “Tình cảm của hai người thật tốt, còn người lớn bên đó thì sao?”
Trần Anh nháy mắt với Hạ Nhan: “Mẹ chồng chị rất biết tính toán, chị nói với bà ấy chị đang trong thời kỳ thăng chức mấu chốt nếu bây giờ mang thai sẽ ảnh hưởng công việc, bà ấy vừa nghe nói có thể sẽ ảnh hưởng chị kiếm tiền liền không thúc giục nữa.”
Hạ Nhan bội phục: “Tốt như vậy, người lớn tự động bỏ cuộc, người một nhà vẫn hòa thuận.”
Trần Anh cười cười, ý vị thâm trường nói: “Vẫn là phải kiếm tiền, lương một năm của chị với chồng không khác nhau lắm, nếu như tiền lương của chị thấp thì người lớn chưa chắc có thái độ như vậy.

Đương nhiên, mặc kệ người khác thái độ gì, mấu chốt vẫn là chính chúng ta phải tự kiên trì, giống như lần này, cho dù chị không thăng chức, chỉ cần chị không muốn sinh con, người lớn cũng đừng nghĩ sẽ ép buộc được chị, nếu thật sự không qua nổi thì cùng lắm là ly hôn, chúng ta cũng không phải không có cách tự nuôi mình.”
Hạ Nhan rất thưởng thức thái độ của Trần Anh, cô như thấy được mẹ mình lúc hơn ba mươi tuổi trên người Trần Anh.
“Ai da, em mới hai mươi lăm, hàn huyên với em chuyện này còn sớm, chờ em đến tuổi của chị mới có thể thật sự hiểu được.”
Hạ Nhan: “Chị đây là kỳ thị tuổi tác, em sớm đã trưởng thành rồi, đừng nói chị chỉ mới hơn em mấy tuổi, em còn có thể làm bạn vong niên* với bà ngoại em nữa đó.”
(*Bạn vong niên: bạn bè chênh lệch về tuổi tác, nhưng thân thiết, đồng cảm với nhau như bạn bè cùng trang lứa.)
Trần Anh cười lắc đầu.
Hạ Nhan nhỏ giọng nói: “Chị lên chức quản lý nên Trương Xuân Hòa hai ngày này mặt mài ủ rũ, Lý Đạt cũng bị anh ta dạy dỗ hai lần.”
Trần Anh giống như đã đoán trước được: “Anh ta có thể sẽ đến công ty mới ăn máng khác, hai chúng ta đều là nhân viên mới được thăng chức nên sau này phải cùng nhau cố gắng.

Chị thì còn được nhưng nhất là em, trước kia làm nhân viên bán hàng, hòa đồng, dễ nói chuyện với các đồng nghiệp, nhưng bây giờ đã làm quản lý rồi, em cũng nên tự dựng uy nghiêm cho mình, không thể để cho các đồng nghiệp cũ gây khó dễ cho mình, cần nghiêm khắc thì phải nghiêm khắc, công trạng lúc nào cũng quan trọng nhất.”
Hạ Nhan hiểu rõ, ba năm này cô đã học được không ít từ trên người Trần Anh và Trương Xuân Hòa.
Cơm nước xong xuôi chính là tiếp tục tăng ca, tám giờ rưỡi, chồng của Trần Anh là Tưởng Trì đến cửa hàng, đến văn phòng chào hỏi sau đó đi đến khu nghỉ ngơi ngồi chơi điện thoại.
Công việc sắp kết thúc, Từ Nghiễn Thanh gửi tin nhắn tới: Còn bao lâu nữa?
Hạ Nhan: Tầm mười phút nữa.
Từ Nghiễn Thanh: Ừm, anh đợi em ở giao lộ.
Hạ Nhan nhìn lướt qua Trần Anh, trả lời: Bên ngoài lạnh, anh vào trong chờ đi, bây giờ trong cửa hàng không có người, anh đến khu nghỉ ngơi đi.”
Từ Nghiễn Thanh: Được.
Hạ Nhan để điện thoại xuống.
Trần Anh ngẩng đầu: “Bạn trai?”
Hạ Nhan cười cười: “Vâng, đầu tháng mới xác định quan hệ.”
Trần Anh: “Cậu ấy làm nghề gì?”
Hạ Nhan: “Bác sĩ, đang làm việc ở bệnh viện Giang Nhất gần đây, khoa tiêu hóa, lần trước em bị đau dạ dày là tìm anh ấy khám.”

Trần Anh hâm mộ nói: “Bác sĩ tốt nha, công việc ổn định còn có cung cấp dịch vụ chữa bệnh chăm sóc sức khỏe bất cứ lúc nào, rất đẹp trai sao?”
Hạ Nhan một bên gõ máy tính một bên cười: “Tạm được, chủ yếu là nấu cơm ngon.”
Hai người bận rộn một lúc, trước sau đi ra văn phòng, sảnh triển lãm trống rỗng, có hai người đàn ông ngồi trong phòng nghỉ, một người mặc đồ Tây, một người ăn mặc thoải mái, hình như đang thảo luận chuyện gì đó, trò chuyện rất ăn ý.
Nhìn thấy các cô, Tưởng Trì và Từ Nghiễn Thanh lần lượt đứng lên.
Trần Anh ôm áo khoác, đánh giá Từ Nghiễn Thanh, nháy mắt với Hạ Nhan: “Em bảo thế này là tạm được?”
Hạ Nhan cười không nói.
Bốn người đơn giản làm quen một chút, tách ra bên ngoài sảnh triển lãm, xe dừng ở vị trí khác nhau.
Hạ Nhan kéo Từ Nghiễn Thanh đến chỗ đậu xe.
Từ Nghiễn Thanh thấp giọng hỏi: “Có phải Trần tổng mới nói gì với em về anh không?”
Hạ Nhan: “Đúng vậy nha, cô ấy hỏi em chọn tới chọn lui sao lại chọn người như vậy?”
Từ Nghiễn Thanh không tin: “Anh đẹp trai hơn chồng cô ấy nhiều.”
Hạ Nhan khinh bỉ anh: “Chưa từng thấy anh tự tin như vậy, hơn nữa, phụ nữ bọn em tìm bạn trai cũng không chỉ nhìn mặt.”
Giọng điệu Từ Nghiễn Thanh thản nhiên: “Không nhìn mặt, vậy em coi trọng thứ gì của anh rồi?”
Hạ Nhan vừa muốn trả lời, ánh mắt cô nhìn một vòng trên khuôn mặt anh, mỉn cười: “Cái gì cũng không coi trọng, mắt em mù rồi.”
Từ Nghiễn Thanh đột nhiên dừng bước, bế Hạ Nhan lên.
Hạ Nhan là lần đầu tiên bị người khác ôm ngang lên ở nơi làm việc nên có chút hoảng sợ: “Anh làm gì thế?”
Từ Nghiễn Thanh nhìn bạn gái đang chột dạ quan sát trước sau, thấp giọng nói: “Mắt em không nhìn được, anh ôm em lên xe.”
Đúng lúc này, xe của Trần Anh lái đến, đèn xe chiếu sáng bên này, không thể trốn được.
Hạ Nhan chợt đỏ mặt.
Từ Nghiễn Thanh lại chỉ ôm cô đi qua một bên, cũng không có ý muốn thả cô xuống.
Hạ Nhan chôn trong ngực anh, lén lút nhéo anh.
Trần Anh lái xe đi, bên này liền tối lại.
Từ Nghiễn Thanh một mực ôm Hạ Nhan đến trước cửa xe cô, đặt cô vào chỗ ngồi kế tài xế, anh đi vòng qua lái xe.
Hạ Nhan làm bộ tức giận, cúi đầu chơi điện thoại.
Trần Anh gửi tin nhắn tới: Tuổi trẻ thật tốt, không cần xấu hổ.
Hạ Nhan: Thực ra chị không nhìn thấy bất cứ thứ gì, ngủ ngon!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui