Cảnh sát đến lấy thông tin từ Tôn Thắng Quốc. Lời khai của ông chỉ có thể dùng làm đầu mối, còn chân tướng thế nào thì phải điều tra cụ thể. Hơn nữa, lời khai của Tôn Siêu và Hạ Tùng Đào rất trùng khớp, cho dù Tôn Thắng Quốc có nói ra thì cũng không thể chắc chắn làm yếu tố lật ngược vụ án được.
Tôn Bách Niên đến làm việc với Tôn Siêu. Hắn không chịu nhận tội, một là do ai cũng có tâm lý sợ hãi muốn trốn tránh tội, hai là, hắn cũng có mối bận tâm. Nếu hắn tội trồng tội, thì có lẽ sẽ phải ngồi tù đến chết, mà bố mẹ hắn thì không thể nào đợi đến ngày đón hắn ra ngoài được.
Dò xét nhân tính không phải là việc khó đối với Tôn Bách Niên. Anh đã nhìn ra được tâm lý của Tôn Siêu từ lâu, nói trong nói ngoài để đả động hắn, chỉ cần hắn thẳng thắn, Tôn Bách Niên sẽ thay hắn ứng phó với quan tòa. Kết quả cuối cùng tốt nhất đương nhiên là do biết cách tranh thủ cơ hội hiệu quả nhất, mà bố mẹ hắn, cũng sẽ nhận được sự thu xếp thỏa đáng.
Mặc dù Tôn Siêu không chịu nói gì, nhưng nếu hắn là thủ phạm, trong lòng hắn ắt có dao động…
Cho dù hắn không nhận tội, thì trên đầu cũng đã đội tội danh làm cháy nhà xưởng, vốn dĩ không thoát được tội. Mãn hạn tù cho tội danh này, ra ngoài, hắn vẫn không có khả năng để cho bố mẹ có được cuộc sống tốt. Nhưng nếu hắn thành thật thú nhận, hắn vẫn có thể cho người thân duy nhất được an nhàn tuổi già.
Đây là cách mà Tôn Bách Niên đang âm thầm dùng, anh không nói với Lê Diệp. Có một số việc, dùng thủ đoạn một chút sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Có những người, vốn dĩ là kẻ không biết nói lý lẽ, nhưng chỉ cần thỏa mãn tâm lý, thì sẽ đưa ra quyết định chỉ trong một tích tắc.
Công phá phòng tuyến của Tôn Siêu chỉ còn là vấn đề thời gian. Sau khi Tôn Thắng Quốc thẳng thắn nói hết mọi chuyện, Tôn Bách Niên càng nắm chắc phần thắng với chuyện này.
Phía mình, Lê Diệp bị cướp đồ cũng đã báo cảnh sát. Nhưng thời gian đã lâu, Tôn Thắng Quốc không biết rõ những kẻ đến đòi nợ là ai.
Lập xong án, cảnh sát nói sẽ nhanh chóng giúp cô tìm đồ, nhưng cái “nhanh” này, chỉ là một cái cớ thoái thác mà thôi.
Gần như bị cướp sạch, Lê Diệp nhìn tay trái trụi lủi, ngây ngẩn, thẫn thờ.
Chắc hẳn mấy hôm nữa là Doãn Chính Đạc về rồi, anh nhất định sẽ hỏi đến, mà cô không biết nên trả lời thế nào cho phải.
Lúc đầu còn mong có thể tìm lại được, nhưng sau mỗi ngày hỏi han, chỉ nhận được câu trả lời là còn đang điều tra, loáng cái đã một thời gian dài, nghe thế nào cũng thấy chỉ là trả lời cho có lệ.
Sau ngày thứ tám, Doãn Chính Đạc trở về. Anh không về Hạm Bích Các, mà về nhà họ Doãn.
Xuống máy bay chưa được hai tiếng, thì trên mạng lại xuất hiện tin tức của anh…
Anh bị chụp ảnh lên cùng một chuyến máy bay với Diệp Cẩm Lan, một trước một sau rời khỏi sân bay.
Nhiều lần bị chụp trộm, theo tần suất nhất định, giới truyền thông phỏng đoán giữa hai người họ đã sắp công khai quan hệ yêu đương rồi.
Doãn Chính Đạc chưa bao giờ đọc loại tin tức giải trí đó, những người kia viết gì, anh hoàn toàn không biết.
Trở lại nhà họ Doãn, mọi người có mặt đầy đủ. Lúc anh còn đang ở nước ngoài, chưa lên máy bay mà họ đã thúc giục mấy lần, bảo anh nhất định phải về nước trước.
Trên bàn bày đầy thức ăn, Doãn Chính Đạc ngồi xuống, nhìn một lượt, “Hôm nay có cỗ gì hay sao mà làm nhiều đồ ăn thế này.”
Trần Oanh múc canh cho con trai, thở dài, “Con nói mà không biết xấu hổ, đã mấy ngày không về nhà, mẹ muốn gặp con mà cũng chẳng thấy bóng dáng đâu…con mà là con trai mẹ sao!”
“Chẳng phải đã nói là đi công tác mấy ngày sao…Với lại, có chị với anh rể ở cạnh mẹ còn gì.”
“Đừng nói nữa! Nhà mình dạo này bị sao xấu chiếu rồi…anh rể con vừa mới ra viện.” Trần Oanh lắc đầu.
“Sao vậy?” Doãn Chính Đạc nhìn Khang Đức Văn ngồi phía đối diện. Sắc mặt hắn hơi tái, đúng như một người bệnh.
Xua xua tay, Khang Đức Văn tỏ vẻ không sao, “Hôm đấy ra ngoài chạm mặt một thằng trộm, chặn nó lại nên bị đâm một nhát.”
Khang Đức Văn chỉ vào ngực, “Bị thủng một lỗ, may mà không chạm đến nội tạng.”
Doãn Kính Lam ngồi bên cạnh đau lòng nhìn hắn, “Anh đây! Đúng là dại quá, đã bảo đừng xen vào chuyện của người ta rồi mà!”
“Sao anh có thể trơ mắt đứng nhìn chứ!” Khang Đức Văn cười, nắm tay vợ, “Xin lỗi, để em lo lắng rồi!”
Hai vợ chồng nhìn nhau đầy tình cảm.
“A Đạc.” Trần Oanh nhìn con trai, “Lê Diệp đâu? Dạo này không thấy con đưa nó đi đâu.”
Doãn Chính Đạc gắp thức ăn cho mẹ, không trả lời câu hỏi này.
“Rốt cuộc con với Diệp Cẩm Lan có quan hệ gì? Năm bữa nửa tháng lại có thị phi, lần này có phải là con đưa nó ra nước ngoài không?” Trần Oanh nhìn bộ dạng tỉnh bơ của con trai, “Mẹ đang hỏi cond đấy! Có phải con thích Diệp Cẩm Lan không? Mẹ nói này, nếu trong hai đứa con chỉ được chọn một, mẹ thà để con chọn Diệp Cẩm Lan, tốt xấu gì thì nó cũng lành lặn, không cần ra ra vào vào cũng phải có người hầu hạ.”
Bị bà ép hỏi không ngừng, Doãn Chính Đạc nhấp một ngụm trà, “Mẹ, con kết hôn rồi.”
“Kết hôn rồi thì sao? Tại con cứ cố chấp đấy chứ, cả nhà có ai đồng ý đâu…” Trần Oanh cười giễu, “Nếu trong lòng con có người khác, ly hôn rồi cưới lại cũng không sao.”
Doãn Chính Đạc đặt đũa xuống, “Bố con từng nói, kết hôn là chuyện cả đời chỉ có một lần.”
“Con!” Trần Oanh tức tối, không ngờ anh lại cứng đầu như vậy. Sao cứ phải giữ con bé Lê Diệp đó lại, không hiểu anh đang tính toán điều gì.
“Được rồi.” Ông cụ nhìn cháu trai, “Người lớn trong nhà không can thiệp được vào quyết định của cháu, nhưng cháu phải biết giữ thân trong sạch, như mẹ cháu nói, năm bữa nửa tháng truyền ra tin xấu với một cô gái khác, thật sự quá kỳ cục…”
Doãn Chính Đạc lau khóe miệng, “Qua lại với Diệp Cẩm Lan là vì công việc, còn chuyện riêng, thì chỉ là xã giao thông thường thôi ạ.”
“Cháu nói với ông chuyện này cũng vô dụng, ông tin hay không không quan trọng, cháu phải làm cho Lê Diệp tin cháu với cô gái kia không có quan hệ gì thì mới được… Một khi cháu đã kết hôn, cũng không có ý định ly hôn, thì nên làm cho tốt, đừng có bày ra bộ dạng của đám công tử bột.” Ông cụ nghiêm khắc răn dạy.
Doãn Chính Đạc không lên tiếng, vẻ mặt nghiêm túc.
***
Trở lại Hạm Bích Các, trời đã về đêm.
Trên tầng sáng đèn, cô có ở nhà, không thừa lúc anh không về mà trốn ra ngoài. Anh không biết có nên vui mừng không đây.
Người làm nhận hành lý rồi hỏi, “Cậu ơi, cậu ăn tối chưa? Để tôi xả nước cho cậu tắm nhé?”
Anh cầm áo khoác trong tay, lắc đầu rồi lên tầng.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, nếu không có một bóng người thì người ta sẽ nghĩ đây là một căn phòng bỏ hoang.
Đang đọc sách, Lê Diệp nghe thấy tiếng bước chân thì kinh ngạc, quay đầu lại, cùng anh bốn mắt nhìn nhau.
Anh lạnh lùng, còn cô lại bối rối.
Gập sách lại, cô chống mép bàn đứng dậy, giấu cánh tay ra sau người, chằm chặp nhìn anh.
Cô nàng không biết nói dối, tâm trạng hiện hết trên gương mặt, Doãn Chính Đạc liếc cô một cái, “Xem ra, mấy hôm nay em ở nhà vô cùng an nhàn.”
Lê Diệp cứ để tay sau lưng, như thể đang giấu gì đó, ánh mắt hơi né tránh anh.
Thấy cô đề phòng mình như vậy, anh bỏ áo khoác lại, quay đầu đi vào phòng tắm.
Tự xả nước ấm, tự hòa sữa tắm, nước nóng nhưng vẫn không thể nào xua đi tâm trạng lạnh lẽo trong anh…
Đến người giúp việc trong nhà còn biết hỏi anh một câu, cô thì chẳng buồn đoái hoài đến anh.
Hình xăm dưới cánh tay vẫn đậm như trước, anh liếc mắt nhìn, rồi đưa tay đập mạnh xuống mặt nước.
Nghe tiếng động trong nhà tắm, Lê Diệp vuốt vuốt cổ tay. Đồ đã mất, có lẽ cô nên nói với Doãn Chính Đạc một tiếng, đó là thứ đồ anh bỏ tiền mua, anh là chủ nhân của nó…
Không biết nên mở miệng thế nào, chính cô cũng không biết cảm giác chột dạ đó từ đâu mà đến…Là vì việc mất đồ liên quan đến Hạ Tùng Đào, nên không thể cho anh biết? Nhưng lại không hoàn toàn như vậy. Cô cảm thấy trong lòng mình có một nỗi áy náy khó tả, khiến cô không cách nào nhìn thẳng vào mắt anh được.
Một lát sau, Doãn Chính Đạc từ phòng tắm đi ra, lau tóc, đưa mắt nhìn. Cô ngồi ở cạnh bàn, ngây ngẩn, không biết đang nghĩ gì.
Lê Diệp đang thất thần thì nghe thấy một mùi thơm nồng đậm. Cô biết đó là mùi của ai, thoáng giật mình, một cánh tay rắn chắc luồn tới, rút quyển sách cô mới đọc từ trên giá xuống.
Lê Diệp định ngăn cản, chạm tới cánh tay anh thì lại rụt tay về.
Đó là một quyển sách về pháp luật, anh giở bừa, lạnh lùng giễu cợt, “Sao vậy? Định kiện tôi ra tòa, hay là định giúp người tình cũ của em?”
Lê Diệp nắm tay, cúi đầu, “Tôi…chuyện đó…”
Anh thấy cô muốn nói lại thôi thì nhíu mày, chờ cô mở miệng.
Lê Diệp biết không thể giấu mãi được, liền đưa tay ra trước mặt anh, “Tôi xin lỗi… Nhẫn, vòng tay, đều mất hết rồi…”
Anh nhìn bàn tay trụi lủi của cô, ánh mắt lạnh lùng.
Lê Diệp quan sát phản ứng của anh, áy náy nói, “Bao nhiêu tiền vậy, tôi sẽ đền anh…”
Ánh mắt anh càng lạnh hơn, bỏ lại quyển sách, liếc cô, “Em lặp lại lần nữa?”
Lê Diệp đành phải lặp lại, “Tôi đền anh…”
Anh nổi cơn tức giận trong nháy mắt, tóm chặt lấy cằm cô, “Cô muốn đền tôi? Cô định đền thế nào?”
“Tôi có một chút tiền lương… Trả dần cho anh…”
“Dựa vào cô mà đòi đền ư?” Anh tức đến nỗi tay run lên, “Tiền lương của cô, mười năm cũng không mua nổi một viên kim cương!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...