– Hoàng Mai đã ở nhà con 2 tuẩn lễ nay à… – Cô bỗng đổi mục tiêu sang tôi.
– Ơ… dạ phải ạ… – Tôi giật mình ngồi thẳng dậy.
– Nhà con có những ai?
– Chỉ có mình con… thôi… ạ! – Tôi giật mình vì Hoàng Mai cắn môi nhìn tôi.
– Một mình… Sao Hoàng Mai nói ở chung với ba mẹ con mà… – Cô thoáng nhíu mày.
– Sao ạ, con… Thật ra thì… con… à… mẹ con mất từ khi con mới lọt lòng, con ở với ba cho đến lúc lớn thì ông ấy đi công tác xa… nhà! – Tôi đáp dè chừng.
– Con biết nói dối khi nào thế Mai? – Cô nhìn Mai tỏ vẻ không hài lòng.
– Con xin lỗi… Nhưng nếu không làm thế thì mẹ sẽ không yên tâm mà cho con đi đâu! – Em cúi mặt.
– Vậy con ở nhà một mình với con trai thì con sẽ yên tâm sao?
– Con yên tâm thật mà, vả lại Phong là… – Mặt Mai đỏ bừng.
– Là gì… – Cô cắt cớ.
– Là bạn thân… – Em lại cúi mặt, vân vê tà áo.
– Vậy con có đưa con Mai nhà cô đi đâu chưa Phong…
– … Phụt… – Tôi nhém tý phun hết chỗ nước đang uống.
– Con không có làm gì đâu mà cô, con nhà võ tuyệt đối không làm mấy cái chuyện mờ ám đâu! – Tôi hoảng hồn xua tay.
– Không, ý cô nói là con có đưa bé Mai đi đâu chơi không… Con bé thích đi đây đó lắm!
– Ơ… cái đó thì có ạ… – Tôi vuốt ngực thở phào.
– Mà chuyện mờ ám con nói là gì vậy?
– Dạ… Con… – Tôi ấp úng.
– Mẹ… Hỏi vậy sao bạn ấy trả lời… – Mai phụng phịu.
– Để mẹ hỏi – rồi cô quay sang tôi – sao nào Phong?
– Không có gì đâu mà cô, hỏi thế chết con! – Tôi lí nhí.
– Thế sao lúc nãy con nói đó!
– Con nhà võ tuyệt đối không trả lời những câu không minh bạch đâu ạ! – Tôi nhắm mắt đáp bừa.
Thế mà hên vô cùng:
– Trả lời hay đấy, thế ra con biết võ thật à…
– Dạ biết sơ sơ…
– Biết sơ sơ mà đánh hay như thế nhỉ?
– Dạ cũng rành rành…
– Rành rành mà đánh người ngã cả ra đất?
– Dạ cũng tốt tốt…
Có lẽ do câu trả lời quá “củ chuối” của tôi hay sao mà cả cô và Hoàng Mai đều mím môi nhịn cười, nét mặt họ vui vô cùng.
Sau một hồi để tôi tự kỉ một mình, cô mới nghiêm nghị hỏi tiếp:
– Vậy con với Hoàng Mai quen nhau khi nào?
– Lúc đánh nhau ạ! – Thêm một câu củ chuối nữa.
– Hoàng Mai đánh nhau à? – Cô sững sốt.
– Dạ không… Con giải cứu cho Hoàng Mai…
– Được bao lâu rồi…
– Dạ mới đêm hôm qua! – Tôi hồn nhiên tợn.
– Đêm hôm qua? – Cô ngạc nhiên.
– Tìm hiểu hơn 2 tuần lễ đó mẹ… – Em cắn môi đáp thay.
À thì ra thế, cứ tưởng hỏi quen vụ kia, rối rắm ghê luôn ớ, khác gì ra mắt đâu, mà ra mắt chứ còn gì nữa, nãy giờ cứ cô hỏi, tôi thì đáp thôi chứ ai vào đây.
– Vậy Hoàng Mai ngủ ở đâu?
– Ở nhà con… ạ!
– Cô biết chứ, nhưng ở đâu!
– Thì là ở nhà con ạ! – Tôi vẫn chưa hiểu gì sấc.
– Ngủ ở phòng của ai đó ngốc ơi! – Em nháy mắt.
– Dạ… à, ngủ ở phòng của ba con ạ… Ba con đi ít khi về nên sang phòng ông ấy, không sao đâu!
Đến lúc này sắc mặt cô mới dịu lại mà bảo Hoàng Mai sang ngồi với tôi:
– Chúc mừng chàng nha! – Em âu yếm ngồi cạnh tôi.
– Ơ… là sao, chẳng hiểu gì?
– Qua vòng rùi đó!
– Vòng gì…
– Thì vòng ra mắt chứ gì? – Em nhăn mũi.
– Thì ra nãy giờ… – Tôi trợn mắt.
– Thôi, nghe tiếp đi kìa! – Mai thúc vào tay tôi, hướng sự chú ý đến mẹ mình.
Không ngoài dự đoán, nãy giờ mẹ của Mai đang thẩm vấn tôi về chuyện của hai đứa, như thế thì gọi là ra mắt chứ còn gì nữa, mà ra mắt đồng nghĩa là cưới, mà cưới đồng nghĩa với sinh con, mà sinh con đồng nghĩa với làm cha.
Mà làm cha có nghĩa là phải gánh vác gia đình, mà gánh vác gia đình là phải đi làm, mà đi làm thì phải nghỉ học, mà nghỉ học thì, trời ơi… gì thế trời… Ông đang trêu con đấy sao?
– Phong làm gì thế… – Em nhìu mày nhìn tôi.
– Không, không có gì đâu… – Tôi xụ mặt rầu rĩ.
– Thôi được rồi, mẹ không ngăn cản chuyện quen nhau của hai đứa, chỉ cần hai đứa không lơ là việc học là được rồi… Đã hiểu chưa…
– Dạ hiểu! – Tôi và Mai đồng thanh.
– Thôi dù gì cũng trễ rồi, hay là hai đứa ở lại đây ăn bửa cơm tối rồi hãy về… – Cô nhíu mày ngước nhìn chiếc đồng hồ giờ đã điểm 6h30.
– Ở lại ăn được không Phong… – Em thủ thỉ với tôi.
– Gì thế Mai? Chưa gì mà mọi việc phải hỏi ý kiến của Phong là sao? – Cô nhíu mày.
– Phong có công việc của mình mà… – Mai mắc cỡ cúi mặt.
– Dạ, không sao đâu cô… Được cô mời dùng bữa thì còn gì bằng! – Tôi hốt hoảng xua tay.
– Ừ, vậy thì được… Mai này, con vào phụ em trai dọn thức ăn ra đi… Mẹ để dưới bếp ấy.
– Dạ… – Mai nhanh nhẩu chạy ra sau bếp.
Giờ đây chỉ còn cô và tôi ở phòng khách, không khí đột nhiên trở nên ngột ngạt vô cùng, tôi thậm chí còn không dám nhúc nhích cục cựa, sợ rằng nếu mà tôi làm gì thoái hóa để mẹ Mai để ý thì thế nào cũng sẽ bị hỏi thêm mấy câu cắt cớ nữa, đến lúc đó thì Mai làm gì ở đây mà cứu cánh cho tôi được chứ…
Bỗng nhiên cô đứng dậy, nhẹ nhàng ngồi cạnh tôi mà ôn tồn bảo:
– Phong này, cô nhờ con một việc được chứ…
– Dạ, được… – Tôi lắp bắp.
– Con bé Mai đã kể cho cô về chuyện đám học sinh trong trường rồi, cũng may là nhờ có con đấy…
– Dạ không có gì đâu cô, việc phải làm mà…
– Vậy nên, làm phiền con từ nay về sau bảo vệ tốt cho Hoàng Mai nhé… Con bé yếu đuối lắm…
– Dạ, con hứa mà, con nhất quyết không để Mai bị tổn thương nửa đâu!
– Thế thì cô yên tâm rồi, con võ công cao thế mà nhỉ? – Cô mỉm cười.
– Dạ… Chắc vậy…
Bữa cơm gia đình diễn ra một cách ấm cúng và vui vẻ khi mà tôi luôn là chủ đề để mẹ Mai trêu chọc, Hoàng Mai vì thế cũng bị vạ lây khi luôn cố giúp tôi khỏi tình thế cứng họng do bị gài hàng.
Nhưng nhìn chung thì cũng chẳng có gì to tát, thậm chí tôi còn thích được ăn những bửa ăn như thế này nữa là đàng khác… Bởi một lẽ dĩ nhiên, từ trước đến giờ tôi thường dùng cơm một mình, có khi nào ăn những bữa cơm gia đình ấm áp như thế này đâu chứ, giá như gia đình tôi cũng được như thế thì con gì bằng… Nghĩ đến lại buồn, cuộc đời vốn đã không công bằng rồi mà…
Một ngày mới lại đến với bao tất bật chuẩn bị cho ngày học mới, như thường lệ, tôi lại làm công việc “gọi đò”:
– Mai à, lâu quá nhanh chút đi…
– Vô duyên hà… Chỗ người ta người ta đang sửa soạn…
– Nửa tiếng đồng hồ rồi, chân Phong sắp mọc rễ rồi nè…
– Biết rùi đợi chút đi…
Èo, con gái là như thế đó… “Một chút” của con gái là không có giới hạn đâu, nhưng tôi biết chắc rằng không dưới nửa tiếng.
Huống hồ chi là việc trang điểm, sửa soạn, đến cả nhỏ Phương lúc trước cũng cho tôi chờ đến ngớ cả người như thế thì một cô gái xinh đẹp, kiều diễm như Hoàng Mai sao lại không hơn được cơ chứ.
Một lúc sau Mai cũng bẽn lẽn mà đi xuống nhà dưới…
– Làm gì mà…
Chưa kịp mở miệng trêu em vài câu vì trễ nãi thì tôi đã sững sờ khi trước mặt tôi là một Hoàng Mai siêu dịu dàng, đằm thắm khi mà mái tóc thề xõa ngang lưng của em nay đã được duỗi thẳng cộng thêm một chiếc kẹp nơ màu trắng lên mái, làm em đã xinh xắn nay lại càng xinh xắn hơn.
– Hoàng Mai đấy hả… ực… – Tôi nuốt khan.
– Làm gì nhìn người ta ghê vậy, chỉ thay đổi một chút thôi mà… – Em khẽ cười, hai gò má ửng hồng.
– Thay đổi một chút đây sao… Cứ như một người khác vậy!
– Thì Phong nhìn chưa quen đấy thôi, một thời gian sẽ thấy bình thường ngay ấy mà…
– Nhưng trước khi trãi qua một thời gian đó, thì phải chịu đựng hiện tại nữa… hic!
– Hi… Có gì đâu mà, đi học đi! – Em cười giả lả, kéo tay tôi đi.
Những điều tôi lo ngại đâu có sai đâu, chở Hoàng Mai trên đường đi học mà người ta cứ xăm xi bàn tán rộn cả lên, người nào người nấy cứ nhìn Hoàng Mai đăm đăm mà mắt sáng rực cả lên, kèm theo đó là những lời đàm tíu, dèm pha của bọn ăn không ngồi rồi:
– Bỏ xừ, con bé xinh thế mà để một tên lôi thôi lết thết chở đi!
– Chẳng khác nào đôi đũa lệt.
– Người ta nói con gái xinh không có ngồi sau xe đạp.
– Ôi, hoa lài cắm… bla… bla… bla.
Thấy tôi cứ tầm ngâm không nói gì, Hoàng Mai kéo nhẹ tay áo tôi thỏ thẻ:
– Sao thế Phong, để tâm những lời đó à…
– Ừm… quả thật là như thế mà… – Tôi thở dài.
– Chồng ngốc… Nếu Mai thực sự là người ham giàu sang thì đã theo tên Vũ lâu rùi… – Em vỗ nhẹ vào lưng tôi.
– Thế Mai không ngại đi trên chiếc xe đạp cà khổ này chứ?
– Lại ngốc! Cho dù Phong có đi bộ thì Mai vẫn đi cùng Phong mà…
– Ừ, cảm ơn Mai… – Tôi gượng cười.
– Phong vẫn chưa tin Mai sao? Nếu thế thì…
Em nhẹ nhàng vòng tay, ôm hông tôi từ đằng sau khiến cho bọn người đó trố mắt kinh ngạc mà miệng không tài nào khép lại được…
– Phong đã tin Mai chưa? Ai bảo con gái xinh thì không ngồi sau xe đạp chứ…
– Ừ… ừ, tin rồi… Người ta đang nhìn kìa, Phong ngại lắm… – Tôi lúng túng mặt đỏ bừng cả lên.
– Thế sao này đừng buồn nữa nha, Phong buồn thì Mai cũng không vui được đâu!
– Ừ, hì… Hứa luôn…
Hoàng Mai vẫn thế, em luôn táo bạo nhưng đầy tình cảm, quyết đoán nhưng vẫn dịu dàng, sẵn sàng làm bất cứ thứ gì cho người mình yêu thương.
Bây giờ kiếm được một người gái như thế thì còn gì quý hơn nữa, thế nhưng tại sao tôi lại thấy lo lắng, bồn chồn chứ…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...